Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu sĩ

Tiểu thuyết gốc · 1092 chữ

Một đêm đã trôi qua, hiện tại Huyền Linh đang ngủ trên cái giường tàn của hắn say xưa. Hắn đêm qua sau khi bắt được con rắn hắn vốn định rút một ít nọc đem bán dài hạn thay vì bán cả con, nhưng đêm đã khuya không tiện nên hắn cũng chỉ đem nó nhột lại để sáng tính.

Huyền Linh đang mơ màng thì nghe tiến đập cửa và một giọng nam kêu réo: "Tên ăn mày, có nghe không?" vừa kêu la vừa đập mạnh vào cái cửa tồi tàn của hắn. Huyền Linh đã tĩnh, nhưng cũng không đứng dậy mở cửa chỉ nằm tại giường nói:

"Có chuyện gì?"

"Tên khốn, mày có trong đó sau không trả lời sớm?"

Huyền Linh nghe vậy cười lạnh nghĩ: "thích đập thì đập thêm đi coi tay ngươi đau hay cái cửa tàn của ta đau".

"Không rãnh, có chuyện mau phóng không thì cút"

"MÀY rrrrrr!, hừ Cẩu ca nói ngươi lát nữa đi đốn củi nêu ngươi siêng năng đốn nhiều hơn hôm qua, Cẩu ca cho ngươi thêm 2 hắc tệ nữa, 1 canh giờ nữa có mặt tên bẩn thỉu" tên tiểu đệ của Trương Cẩu gầm rừ nói xong không quên nhổ một bãi nước bọt vào cánh cửa rồi mới đi. Huyền Linh trong này nghe vậy cười lạnh liên tục, vốn nghe như Trương Cẩu như đại phát tốt tín nhưng thật ra một bó củi tầm trung cũng 10 đồng hắc tệ, nhưng hôm qua Huyền Linh chỉ được hắn đưa 5 đồng hôm nay nói cho thêm 2 đồng nữa cũng chỉ 7 đồng hắc tệ còn kêu hắn đốn nhiều củi hơn.

"Chết tiệt"

Nhưng Huyền Linh lại không thể không làm a, hắn ghét cái cảm giác bất lực bị người khác đè đầu cưởi cổ nhưng không thể làm gì, hắn quá nhỏ bẻ: "không nghĩ nữa, còn tới 1 canh giờ vậy rút nọc rắn chút đi bán kiếm thêm vậy" bình ổn lại bản thân Huyền Linh ngồi dậy xuống giường ra sau nhà. Cái nhà này vốn là của gia gia để lại cho hắn gọi là nhà nhưng nó chỉ có vỏn vẹn 10m2 thôi, căn nhà này tàn tạ một cách đáng thương cho cũng không người thèm nhưng với hắn đây là nhà của hắn là nơi hắn trân trọng.

Ra sau nhà, Huyền Linh mở cái bao lôi con rắn đã bị khóa mồm ra. Hắn chuẩn bị rút độc, Huyền Linh đã thủ sẵn một cái bình nhỏ dùng đựng nọc rắn, hằn bóp đầu con rắn tháo dây ép đầu nó không đối mặt trực diện với mình đề phòng nó phun độc. Con rắn được khai mồm lập tức nhe răng vùng vẫy nhưng bất lực, Huyền Linh đã nắm đầu nó chỉnh cho răng nó huống cái bình ép xuống. Từng giọt nọc độc chết người tuông ra, sau khoảng 5 phút thây nọc không còn chảy thì hắn ngừng khóa mồm nó lại quăng vào trong bao.

Cầm trong tay nữa bình độc xà, Huyền Linh mỉm cười: "nhiều hơn mình nghĩ, chia ra 2 bình một bình mình giữ lại phòng thân". Huyền Linh bước ra chợ tiềm một cái Y quán bước vào.

"Ồ, tiểu trộm cướp muốn đến trộm thuốc nữa à" 1 lão giả đứng trong quầy nhìn hắn lườm lườm.

" ha ha, nào có lão già 5 năm rồi ta đầu còn ăn xin, ăn trộm gì nưa" Huyền Linh đáp

"Vậy đến đây làm gì?" Lão giã không tin dò hỏi.

"Ta đến đây bán đồ a"

" đồ gì? " lão giả ngạc nhiên.

"Chỉ một ít nọc rắn hổ mang thôi, hôm qua mới bắt được lão già ngươi mua không?"

"Ngươi có bao nhiêu"

"1/4 cái bình này" Huyền Linh đưa qua.

Lão giả cầm lấy kiểm tra một lúc "tốt, 20 hắc tệ không thì thôi"

Huyền Linh 2 mắt sáng tí: "tốt thành giao". Lão giả thấy hắn không kỳ keo cũng lập tức đưa tiền: " của ngươi đây, lần sao có nữa cứ đem lại đây".

"Được" Huyền Linh cầm tiền đi ra khỏi Y quán.

Hiện tại hắn đang đến Trương Gia, sau khi hắn bán nọc rắn, Huyền Linh đã mua 1 cây chùy thủ, cầm đao trong tay hắn thấy bản thân mình như mạnh lên chút, đôi khi có gì đó phòng thân cũng làm bản thân an lòng hơn. Tới Trương Gia Huyền Linh thu đao vào, vòng ra sau kho gặp Trương Cẩu đang đứng đó với 4 con tiểu cẩu khác. Trương Cẩu cũng thấy Huyền Linh tới, đôi mắt hắn híp lại cái miệng cong lên nói: "Tiểu bẩn thỉu ngươi tới rồi, rất đúng giờ đấy nha"

"Bớt nhiều lời, đưa rìu đây" Huyền Linh không muốn nhiều lời với hắn. Trương Cẩu nghe vậy cười lạnh nói: "Của người đây cố gắng đốn nhiều tý nha 7 hắc tệ đấy hắc hắc" nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: "thằng bẩn thỉu, đốn nhiều vào rồi mi sẽ không nhận được một đồng nào coi ngươi ra sao, nếu người phản kháng vậy thì...hắc hắc".

Huyền Linh cũng không biết Trương Cẩu nghĩ gì cầm rìu hướng Hắc Lâm đi. Đi một lúc hắn cũng tới chỗ hôm qua nơi này cách khá xa Hắc Lâm Thôn đây là luật của thôn không đốn cây gần thôn hắn cũng không biết vì sao lại tới tận cái nới hoang vu này mới cho đốn cây, Huyền Linh dừng suy nghĩ cũng bắt đầu đốn.

Trời đã lên đĩnh đầu, nhiệt độ tăng nhanh Huyền Linh cũng dừng lại nghỉ ngơ, hắn bắt đầu thấy khan ở cổ: "khát quá, ra suối uống một ngụm cái đã". Trong rừng này có một con suối hắn biết được sau vài lần tới đây.

Róc rách, róc rách

"A, mát thật" Huyền Linh khom đầu xuống suối hớp một ngụm, lấy tay hứng nước rửa mặt nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành thì.

keng keng

rầm rầm

"Có người đánh nhau" Huyền Linh lập tức hướng phát ra tiếng động chạy tới, nhưng hắn không ngu mà tham gia vào chỉ muốn núp chỗ nào kín quan sát. Hắn đã đến núp sau một tảng đá khá to xung quanh bụi rậm kín mít Huyền Linh đưa mắt qua tán cây nhìn, hắn lập tức kinh hãi: "Đây... đây là TU SĨ.

Bạn đang đọc Cường Giả sáng tác bởi LoveY
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveY
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.