Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ấy là ai?

Tiểu thuyết gốc · 1406 chữ

Chương 1: Anh ấy là ai?

============================================================

Một giọng của một người phụ nữ la lên:

-Mày chỉ là con chó trong nhà mà thôi, bây giờ mày cút ra khỏi nhà của tao ngay

-Ha, bà có tư cách gì bảo đây là nhà bà?

Người phụ nữ kia đáp lại:

-Ồ, nếu tao không có tư cách thì mày đây là cái thá gì?

"Bịch" có một người la lên:

-Không xong rồi! Nhị tiểu thư nhảy lầu

Người nhảy lầu đó không ai khác ngoài người thân duy nhất của cô ở trên thế gian này... đó là em gái của cô

"Không" một tiếng nói với giọng đầy căm thù.

-Hahaha, Lâm Tâm Như à bây giờ mày không còn tư cách rồi, người thân cuối cùng của mày đã không còn rồi. Người đâu đem con nhỏ này vứt ra ngoài!

Lâm Tâm Như lườm bà ta một cái rồi nói:

-Không cần tôi sẽ tự đi!

Vừa nói xong cô bước ra ngoài cổng bỗng có một tiếng nói với giọng vui vẻ:

-Bây giờ chị không còn là Đại tiểu thư danh giá nữa. Tất cả mọi thứ của chi ̣ đồ đạc, danh tiếng, người yêu tôi đều cướp hết. À phải rồi chồng sắp cuới của chị bây giờ là của tôi, hay là chị ở đây chờ tí để anh ấy nói lời chia tay với chị nha.

-Không anh ấy sẽ không như vậy. Trần Hạo Thiên anh ấy yêu tôi như vậy không thể nào nói chia tay như vậy!

"Két" một chiếc xe dừng lại, một chàng trai ăn mặc sang trọng bước ra

Chàng trai nói với giọng điệu ngọt ngào:

-Tô Phi Phi em gọi anh tới? Có việc gì gấp sao, hay là có ai chọc em không vui?

Trong giây phút đó trái tim của Lâm Tâm Như tan vỡ thành trăm mảnh. Cô vừa ôm ngực vừa cười:

-Hahaha! Anh chưa bao giờ nói với tôi với giọng ngọt ngào như vậy! Tại sao chứ? Anh trước giờ đã từng yêu tôi chưa?

Trần Hạo Thiên cười đểu và nói:

-Tôi trước giờ chưa yêu cô. Không phải vì hai nhà thì có làm chó tôi cũng sẽ không bao giờ làm bạn trai cô! Không phải vì mấy cái nắm tay mà cô ảo tưởng rồi à? Hửm?

Lâm Tâm Như nói bằng giọng khinh bỉ:

-Đúng vậy trước giờ là tôi ảo tưởng anh yêu tôi. Nhưng mà hôm nay anh đã cho tôi biết bộ mặt thật của anh rồi. Một tên căn bả!

Tô Phi Phi cười và nói:

-Thấy chưa tôi nói không sai chứ? Anh ta vốn về một mình Tô Phi Phi này. À quên nói với chị tôi với anh ấy thống nhất là tháng sau bọn tôi sẽ đính hôn đó~~~ Đây là thiệp mời của chị, chị nhớ phải đến đó nha~~~

Nói xong Tô Phi Phi cầm thiệp mời ném xuống đất, Lâm Tâm Như nhặt thiệp mời lên, không nói gì hết mà bước ra khỏi cổng. Khi cô vừa ra khỏi cổng thì bầu trời tối đen lại, vài phút sau cơn mưa đã kéo đến. Cơn mưa như trút hết từng giọt nước mắt của cô. Trong lòng cô nghĩ: "Có lẽ ông trời đang thương xót mình."

Cô lặng lẽ đi dưới trời mưa to. Bỗng nhiên có một tiếng" Đùng". Có người bị tai nạn. Người bị tai nạn đó là Lâm Tâm Như. Cô ấy nói với giọng hổn hển:

-Cuối cùng cũng được gặp mẹ và em gái rồi. Hai người nhớ chờ con ở suối vàng. Con... sắp... đoàn... tụ...

...

-Lâm Tâm Như, mẹ ở đây nè!

-Chị ơi, em nhớ chị.

Vừa nhìn thấy mẹ và em cô, cô chạy thật nhanh lại chỗ đó như đang muốn tựa vào lòng mẹ. Lâm Tâm Như òa khóc như một đứa trẻ. Cô nghẹn ngào nói:

-M...mẹ, em,cuối... cùng cũng gặp hai người rồi.

Tư Minh Nguyệt cười mỉm và nói với giọng đầy ấm áp:

-Con yêu à! Con chưa chết.

Trong vài phút cô đã đơ ra, cô hỏi với giọng lấp bắp:

-C...con chưa chết? Vậy đây là đâu?

-Đây là giấc mơ của con. Mẹ không còn nhiều thời gian nữa, Như Như của mẹ con nhất định phải sống tốt. Sống cả phần mẹ và em con."

-Không mẹ đừng bỏ con mà!

-Đi đi Như Như, nhất định phải sống tốt đấy.

-Chị phải sống thật tốt đấy, em và mẹ ở trên sẽ luôn phù hộ chị.

Nói xong Tư Minh Nguyệt và Lâm Tâm Nhi dần dần biến mất

...

Lâm Tâm Như tỉnh lại. Bèn nghe có người nói:

-Cô tỉnh rồi à? Cô đã hôn mê ba ngày rồi đó!

-Anh... là ai?" Lâm Tâm Như hỏi

-Tôi là người đã đụng cô. Tôi thật sự thất ấy náy nên mới ở đây.

-Được rồi cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây. Bây giờ tôi cần xuất viện.

-Khoan đã! Cô bây giờ đừng ngồi dây! Cô bị gãy xương sống, bác sĩ bảo hiện giờ cô không được ngồi dậy.

-Anh nói... Tôi bị gãy xương sống?

-Đúng vậy cô không nghe nhầm đâu!

-Thế bao giờ tôi bình phục?

-Một tháng

-Sao lâu vậy? Tôi có việc gấp cần phải làm!

-Đi báo thù?

Lâm Tâm Như nghi ngờ hỏi:

-Anh điều tra tôi?

-Khi cô vào bệnh viện y tá bảo tôi điền thông tin cô vào giấy. Lúc đó tôi mới sai người tra thông tin cô thì biết được. Mẹ cô bị tai nạn, em cô thì nhảy lầu, cô thì bị bạn trai chia tay. Tôi biết cô đang nghi ngờ cái chết của hai người họ không thoát khỏi liên quan đến Tô Khả Khả!

-Sao anh biết tôi nghi ngờ cái chết của mẹ và em tôi liên quan đến Tô Khả Khả.

Từ Phong Vũ lạnh nhạt nói:

-Tôi biết cô đã biết cô đang điều tra vụ tai nạn đó, cô điều tra ra được sau khi mẹ cô nhận tin nhắn của Tô Khả Khả thì bị tai nạn, vào ngày cô bị đuổi ra khỏi nhà thì em cô tự sát.

-Anh sao lại biết rõ như vậy? Không phải anh đã biết chuyện quá khứ của tôi rồi à?

-Tôi không điều tra quá khứ của cô, lúc điều tra gia đình cô thì mới biết mẹ và em cô.

Lâm Tâm Như thở phào nhẹ nhõm dường như cô đang có điều gì giấu diếm.

Từ Phong Vũ nói với giọng thăm dò:

-Quá khứ của cô có gì xấu xa à? Giết người hay ăn trộm mà sợ người ta điều tra?

-Không phải chỉ là nhớ đến chuyện hồi nhỏ thôi!

-Hồi nhỏ?

Lâm Tâm Như hét toán lên:

-Không có gì hết

-Tôi không rảnh để nói chuyện với cô, bây giờ tôi phải về công ty. Xíu nữa y tá sẽ đến để thay băng.

-Ừ. Anh đi đi, tôi không làm phiền anh nữa.

Từ Phong Vũ đứng dậy, chạm rãi bước đi. Sau khi ra khỏi phòng Từ Phong Vũ nhớ lại chuyện trước đây.

...

Mười năm trước...

ㅤㅤ

Lâm Tâm Như( Mười tuổi) hỏi:

-Này anh có thấy chưa?

Từ Phong Vũ( Mười Lăm tuổi) đáp:

-Đâu? Anh không thấy.

-Em nghĩ anh cần đi khám mắt lại đi. Nó nằm ở trên đó

-À, anh thấy rồi. Để anh hái cho em.

-Lẹ đi em đói rồi!

Vài phút sau...

-Đây, Như Như cầm lấy đi.

-A, cảm ơn anh Phong Vũ

Tư Minh Nguyệt kêu:

-Như Như về thôi con.

Lâm Tâm Như nói:

-A, giờ em phải về rồi. Hẹn gặp lần sau!

-Hẹn gặp lần sau

Từ Phong Vũ nhìn Lâm Tâm Như cho đến khi chiếc xe chạy mất. Trong đôi mắt đó như muốn nói rằng: Hãy ơi lại thêm một chút nữa...

...

Như Như à cuối cùng anh cũng tìm được em, anh đã cố gắng tìm em trong suốt ba năm nhưng không có tin tức gì nhưng vào ba ngày trước anh đã tìm được em rồi. Cho dù em có không nhớ anh thì anh sẽ khiến em nhớ lại anh một lần nữa!

Từ Phong Vũ cười mỉm rồi đi về công ty...

ㅤㅤ

=========HẾT CHƯƠNG 1===========

Bạn đang đọc Cuộc Trả Thù Của Đại Tiểu Thư sáng tác bởi PhươngLi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhươngLi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.