Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

30. Đầu Trâu Miệng Ngựa Đối Một Đôi

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

"Điện hạ nói như thế là có ý gì?" Tống tổng đốc trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lục Phiến môn bản thân là phái trung lập, từ trước đến nay chưa từng đứng về phía ai trong Lục Vương đảng. Cùng 6 vị vương gia quan hệ không tính là tốt. Thấy Chanh Vương khí thế hung hăng, Tống tổng đốc trước giữ ba phần cẩn thận, "Lục Phiến môn, Chanh Vương phủ, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng. Điện hạ nói rằng trong Lục Phiến môn tàng trữ trộm cắp sổ sách của nhà ngươi. Muốn hạ quan giao người, đây không phải quá vô căn cứ sao?"

"Vô căn cứ? Theo như ngươi nói thì sổ sách không có ở chỗ của các ngươi?"

"Tự nhiên không có." Tống tổng đốc ưỡn ngực hóp bụng, kiên cường nói: "Lục Phiến môn ta canh gác nghiêm ngặt, thiên hạ tiểu thâu*(trộm) trông thấy cửa nha môn liền muốn chạy vô tung vô ảnh, ngài nói tiểu thâu lặng lẽ chạy vào, đây không phải vô căn cứ sao?"

Chanh Vương sắc mặt thay đổi mấy lần, suýt chút nữa thì nổi bão.

Ta ở bên ngoài nghe được kém chút cười phun ra ngoài.

Tống tổng đốc thật là không biết xảy ra chuyện gì. Sổ sách vừa đến tay chúng ta liền ra roi thúc ngựa chạy đến trong tay Thẩm lão đại, còn chưa có thương lượng được cái gì Chanh Vương liền chạy đến tận cửa. Cho nên Tống tổng đốc làm sao biết sổ sách là thứ đồ chơi gì.

Chanh Vương lại nghe nói Tống tổng đốc đã sớm lấy được sổ sách, hắn nghĩ là Tống tổng đốc chỉ đang giả ngu muốn cùng hắn bàn điều kiện. Hắn ngoài miệng nói bị trộm đi sổ sách bất quá là có ý nói giảm, ý tứ rất rõ ràng, chính là nói sổ ghi chép của ta rơi vào trong tay ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng quá quá phận, nhân lúc còn sớm giao ra đây, nếu không bổn vương đối với ngươi không khách khí.

Nhưng Tống tổng đốc là thật không biết sự tình sổ sách, hắn nào hiểu tại sao Chanh Vương đột nhiên nổi điên. Trộm? Ngươi đi Hình bộ đại lao mà tìm a.

Chanh Vương vênh mặt hất hàm sai khiến ' Hừ ' một tiếng, mặt mũi ghê tởm mà nói: "Tốt, ngươi có tư cách bàn điều kiện. Nói đi, chỉ cần đừng quá mức."

"Điều kiện gì?" Tống tổng đốc nghe không hiểu . . . Chẳng qua là cảm thấy Chanh Vương điện hạ này hôm nay làm sao thần thần đạo đạo."Xin thứ cho hạ quan không minh bạch." Ân, hắn là thực không minh bạch.

Chanh Vương ngạo kiều cười lạnh nói: "Nếu như ngươi không muốn nói, đây là từ bỏ cơ hội tốt này, đừng trách bổn vương cứ thế mà đi."

Tống tổng đốc một bộ cảm thấy 'Quân này có bệnh' biểu lộ ra, vung tay lên: "Vậy hạ quan cũng chỉ phải tiễn khách."

"Ngươi cái kẻ thất phu này!" Chanh Vương điện hạ tức giận đứng lên, oa oa kêu to chỉ vào mặt Tống tổng đốc, "Không biết tốt xấu, không biết tốt xấu! !"

Chanh Vương cũng thật là! Chưa có gặp qua gia hỏa không biết điều như vậy, nhưng nói là muốn đi hắn cũng không thể đi. Tham ô sổ sách còn chưa có cầm về đây. Có thể Tống tổng đốc là thật nghĩ tiễn khách, một vị Thân Vương đương triều đến nha môn bắt trộm? Ra thể thống gì . . .

Hai người lại châm chọc mỉa mai một phen, đùa nghịch lẫn nhau không ít mánh khóe, hết lần này tới lần khác nói tới nói lui hoàn toàn trái ngược, mỗi người nói một chuyện, cùng một điểm chung đều không có mà vẫn có thể trò chuyện lâu như vậy. Cái ngôn ngữ kỹ xảo quốc gia này cũng đúng thật là hiếm có.

Ta và Thẩm Y Nhân ở bên ngoài cười trực đả ngã, Thẩm Y Nhân tựa hồ rất thích xem dáng vẻ Tống tổng đốc cùng Chanh Vương ăn quả đắng, cười không ngừng.

Nhưng lúc này ta mơ hồ không ý thức được, hai ta cơ hồ là mặt kề mặt ghé vào lỗ nhỏ nhìn lén. Thẩm Y Nhân nhan như hoa xuân, hơi thơm như lan một khuôn mặt bày ở bên cạnh ta. Ta bất tranh khí trái tim bỗng nhiên phanh phanh tăng nhanh tốc độ.

Nhưng lúc này ta lại phát giác được Thẩm lão đại tựa hồ cũng có chút đỏ mặt, ta nghiêng tai lắng nghe, hô hấp của nàng cũng có chút lộn xộn. Chẳng lẽ . . . Nha đầu này chẵng lẽ chỉ là làm bộ bình tĩnh, kỳ thật tương đối không quen cùng nam nhân tiếp xúc?

Hừ hừ hừ, cái này cần phải hảo hảo thử xem, ta duỗi ra ma trảo hướng lên mặt Thẩm Y Nhân tiến công, Thẩm Y Nhân xấu hổ lui ra phía sau nửa bước, muốn nghênh còn cự, khóe mắt dư ba một đoạn không nói ra được phong lưu . . . Khụ khụ, đó là nội dung Tiểu Hoàng thư a.

Ta làm sao có thể chủ động tìm đường chết, làm ra chuyện mất đi chén cơm.

Vẫn là sớm chút đem sự tình này giải quyết, lăn lộn đến thanh nhàn nha môn là tốt rồi. Ta giữ sổ sách trong tay, định đút tay vào ngực thăm dò. Nhưng là bởi vì cùng Thẩm Y Nhân áp sát quá gần, tay có chút kẹt.

Ta lại không thể nói chuyện. Cho nên lấy tay ta đang bị kẹp dùng sức ủi lên trước một cái, nếu vậy Thẩm lão đại hẳn là sẽ hiểu rõ nên lui về sau một chút.

Tay của ta ủi ủi lên, Thẩm Y Nhân cũng không có lui ra phía sau, mà là cả người run một cái, đột nhiên sau đó cứng lại. Ở bên cạnh nàng ta có thể cảm nhận được nàng cứng ngắc, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng . . . Tay ta vẫn bị kẹp lại a. Uy uy, lão đại, nhường một chút nha. Để tiểu đệ qua đường cũng không được sao.

Con mắt ta hướng vào bên trong lỗ nhỏ, nhìn không thấy xảy ra chuyện gì. Tay ta lần thứ hai ủi thêm mấy lần. Tay lại vào chỗ mềm mại nở nang dị thường, nhưng vẫn là bị kẹp gây khó dễ. Hừm.. . . . Nha đầu này không khỏi quá háo cường. Không liền nhường một chút sao, chẳng lẽ ngươi kéo xe ngựa cũng không nhường đường? Cho nên ta nói những cái này nữ tài xế thật là . . .

Ân? Mềm mại?

Nghĩ tới cái từ này, ta đột nhiên nghĩ đến vừa rồi phúc lợi Thẩm lão đại.

Uy, không thể nào.

Đúng lúc này ta dường như tiếp nhận được ánh mắt sắc bén giống như kim châm, ta bỏ qua không nhìn vào lỗ nhỏ nữa, mà mắt liếc sang bên cạnh Thẩm Y Nhân. Quả nhiên! Nàng cũng đã sớm không còn nhìn bên trong. Mà là nổi giận đùng đùng nhìn ta chằm chằm. Ta thuận theo hướng ánh mắt nàng đang nhìn cùng kinh ngạc xấu hổ, đó là ma trảo của ta!

Tay của ta hiện tại cắm sâu ở giữa cặp kia sung mãn Ngọc Lê non mềm kia. Mà ta mới vừa không biết, sống chết lại đi ủi lên mấy lần.

Trời đựu! Đụng phải! !

Lão đại thực xin lỗi ta không phải cố ý!!! Đừng giết ta a a!!

Ta kém chút giống như một đắc tội hắc bang lão đại, tiểu đệ trong nháy mắt quỳ xuống. Nhưng trong tưởng tượng ta bạo nộ sát không có giáng lâm xuống.

Thẩm Y Nhân không có ra tay dẹp ta. Tấm khuôn mặt kia nghi sân nghi hỉ, có chút đỏ lên trợn mắt nhìn ta một cái. Nàng hít thở sâu mấy lần, đối ta làm bộ dáng chớ lên tiếng đáng yêu thủ thế. Sau đó lại đem con mắt hướng tới lỗ nhỏ tiếp tục nhìn.

Không, không giết ta?

Ta xem một chút bên tai đều đỏ Thẩm Y Nhân, trong lòng không khỏi khẽ động. Nàng sẽ không phải là . . .

Tay của ta không tiếp tục ủi lên, ngược lại hướng xuống sờ soạng một cái, khác vểnh cao mềm mại địa phương. A a, không có phản kháng a! Thẩm lão đại thật chẳng lẽ là ——

"Sờ, sờ, sờ . . . Sờ ngươi nhị đại gia! ! ! ! ! !"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, rốt cục không giữ được bình tĩnh, Thẩm lão đại từ nhỏ eo thon bên trong lấy ra một cái nghiên mực, nhảy dựng lên hung hăng đập vào trên mặt của ta. Trên mặt ta phát ra tiếng vang thanh thúy. Ta lập tức bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất hô đau đi . . .

Bạn đang đọc Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương (Dịch) của Lee太白 - Lee Thái Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi The000End
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.