Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân nương

Phiên bản Dịch · 2084 chữ

Tháng giêng rét đậm, khắp nơi phủ đầy một màu trắng tinh khiết của tuyết.

Bên trong Lâm Lang viện của Tề Quốc Công Phủ, không khí đầy ấm áp hoà thuận vui vẻ. Ngụy ma ma mặc bộ quần áo giản dị rón rén đi vào, hỏi nha hoàn: "Phu nhân còn chưa dậy sao?"

Nha hoàn Đan Chi, là nha hoàn hồi môn của phu nhân Tề Quốc Công. Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, khuôn mặt trắng nõn, con ngươi trong suốt, tuổi còn trẻ, nhưng lại có được khí chất trầm ổn, Đan Chi cười mỉm nói: "Ma ma về đi, phu nhân còn chưa dậy đâu."

Ngụy ma ma lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nói với Đan Chi: "Ngươi đi ra ngoài chuẩn bị một chút, ta vào gọi phu nhân dậy." Vừa nói liền vòng qua ghế ngồi tử đàn khảm ngọc và bức bình phong quý giá khắc hoa cảnh đi vào.

Vừa mới thành thân có nửa năm, khung màn màu đỏ trên giường lớn còn chưa thay, trong phòng ngủ vẫn còn dáng vẻ vui mừng lúc tân hôn. Ngụy ma ma đưa tay lên, vừa chạm tay vào màn trướng, liền dừng lại một chút, chất liệu này ở An Vũ hầu phủ là không thể sờ được.

Nhớ tới hôn lễ long trọng đình đám vào nửa năm trước, Ngụy ma ma nghĩ, phu nhân của bà gả vào đây là quá tốt rồi.

Bà vén màn lên, móc vào hai bên cạnh giường, nhìn thân hình hơi nhô lên giữa giường lớn đỏ thẫm, mới nhỏ giọng nói: "Phu nhân,nên tỉnh dậy rồi. Hôm nay còn phải đến Thụy Hạc Đường để thỉnh an đấy ạ."

Bóng dáng trong áo ngủ bằng gấm hơi giật giật, Trầm Lệnh Thiện mơ mơ màng màng trở mình một cái. Tướng ngủ của nàng cũng không tốt, những sợi tóc đen như mực phủ đầy trên gối uyên ương, nhìn có chút trẻ con.

Sau khi phản ứng kịp với hai chữ thỉnh an, Trầm Lệnh Thiện mới ôm lấy chăn bông ấm áp từ từ ngồi dậy, chỉ để lộ ra một khuôn mặt non mềm đẹp đẽ: "Bên ngoài tuyết rơi sao?"

Âm thanh có chút lười biếng vì mới tỉnh, nghe mềm mại như tiếng trẻ con.

Ngụy ma ma còn tưởng nàng là đứa bé, cười cười rồi nói: "Đúng ạ. Rơi suốt cả đêm, lúc nãy vừa mới ngừng."

Đây là trận tuyết rơi đầu tiên kể từ khi nàng đến Quốc Công Phủ ở.

Trầm Lệnh Thiện nghĩ, rồi nhìn thoáng qua cửa sổ cạnh giường nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Bên ngoài quá yên tĩnh, nàng có hơi không muốn dậy, nàng đã sớm bỏ việc dựa vào bệnh tật để nằm ỳ trên giường nhưng không hiểu vì sao, sau khi đến Quốc Công Phủ lại không kìm lòng nổi mà lại mắc phải thói quen lười biếng này. Trầm Lệnh Thiện sắp bị tấm đệm giữ chặt thêm một chút, cảm thấy mình ngủ được một giấc rất ngon, cái giường ở Lâm Lang viện này lớn gấp hai lần so với giường thông thường, mà lại không có người nằm chung giường, một mình nàng độc chiếm, ngủ thật sự ngon.

Trầm Lệnh Thiện từ trên giường đứng lên, nhà hoàn cầm chậu rửa mặt đứng bên ngoài đã lâu lần lượt tiến vào.

Lâm Lang viện tổng cộng có ba mươi nha hoàn cùng ma ma, chỉ là Trầm Lệnh Thiện vẫn luôn để Đan Chi cùng Bích Đào hầu hạ mình, nha hoàn theo từ nhà mẹ đẻ đến dùng sẽ thuận lợi hơn một chút.

Sau khi rửa mặt với súc miệng xong, liền ngồi trước gương để trang điểm.

Khuôn mặt Trầm Lệnh Thiện đẹp đẽ trong vắt, là nhan sắc mà thế gian hiếm có. Bởi vì mới kết hôn không lâu nên ngày thường vẫn luôn mặc quần áo có màu sắc tươi sáng, càng làm nổi bật nhan sắc vô song của nàng.

Sau khi trang điểm xong, Trầm Lệnh Thiện liền đi đến phía đông của Thụy Hạc Đường để thỉnh an Lão Thái Thái.

Ra khỏi Lâm Lang viện, gió lạnh thấu xương như cắt vào da mặt, khiến cho da thịt đau nhức. Trầm Lệnh Thiện khép chặt áo choàng lông màu đỏ thẫm trên người, tiếp tục đi lên phía trước

Vừa đi ngang qua tháp bát giác ở giữa vườn hoa, phía sau truyền đến một âm thanh giòn giã.

"... Trầm tỷ tỷ, Trầm tỷ tỷ."

Trầm Lệnh Thiện dừng chân một lúc, xoay người ra phía sau, nhìn vào màn tuyết dày đặc thì thấy một đốm xanh lá nhỏ chạy về phía nàng. Thằng nhóc vốn là vừa sinh ra đã béo tròn, giờ cả người mặc quần áo thật dày, bó tròn lấy người nó khiến nó giống hệt như một quả bóng nhỏ. Lúc này đang vội vàng chạy tới, nhìn chả khác gì một quả bóng nhỏ mượt mà lăn tròn lại phía này.

Nó chạy đến bên cạnh Trầm Lệnh Thiện, mới ngẩng đầu lên ngòn ngọt cười: "Trầm tỷ tỷ cũng đang đi thỉnh an tổ mẫu ạ?"

Đứa nhỏ này chính là tiểu công tử của Giang gia - Giang Vanh, em trai của Tề quốc công Giang Tự, mới tám tuổi.

Nhũ mẫu Lý ma ma chạy sau lưng Giang Vanh vội vàng sửa lời của nó: "Công tử lại gọi sai rồi."

"...Ah" Thằng bé mở to mắt đen linh lợi, lúc này mới nhớ ra, vội vàng hành lễ theo đúng quy củ phép tắc với Trầm Lệnh Thiện: "Chào buổi sáng tẩu tẩu."

Trầm Lệnh Thiện cảm thấy nó thật sự rất đáng yêu, đưa tay sờ sờ đầu của nó rồi nói: "Chúng ta cùng đi chứ."

"Được ạ." Giang Vanh cười cười nói.

Đứa nhỏ đi theo vài bước, mới dừng lại, mở môi ra rồi lại khép vào, do dự hỏi: "Tẩu tẩu...đệ có thể nắm tay tẩu không?" Thân phận của nó tốt đến mức khiến nó được nuôi dạy rất tốt, gương mặt béo tròn, hơn nữa đám hạ nhân cũng hết sức cung kính. Ánh mắt của nó rất sáng: "...Lúc nãy trên đường đi thỉnh an gặp được Mậu Ca, Nhị thẩm thẩm nắm tay hắn, đệ cũng muốn có người nắm tay của đệ."

Giang đại gia cùng thê tử Nguyễn thị, vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời vào bảy năm trước, lúc ấy Giang Vanh mới chỉ có nửa tuổi.

Trầm Lệnh Thiện cười cười, bàn tay nhỏ trắng nõn từ trong áo choàng giơ ra ngoài: "Ừ, dắt đi."

Giang Vanh nhìn, lúc này mới vui vẻ nắm lấy: "Tẩu tẩu thật tốt." Bàn chân giẫm sâu vào trong tuyết, Giang Vanh cảm thấy vui vẻ, nắm lấy tay tẩu tẩu, nụ cười trên mặt càng sâu.

Trầm Lệnh Thiện cũng bị nụ cười của nó làm cho vui lây. Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, nắm tay nhau đi đến Thụy Hạc Đường.

Lúc Trầm Lệnh Thiện tới thì đã muộn.

Nàng chậm rãi đi vào, quỳ xuống thỉnh an Giang Lão thái thái đang ngồi: "Tổ mẫu mạnh khỏe, cháu dâu đã tới chậm."

Trên người Giang Lão thái thái mặc áo choàng màu xanh ngọc thêu hoa mẫu đơn trải dài đến tận tay áo, mặt mày từ ái, thân thể hơi mập, nhìn kiểu gì cũng giống người phúc hậu. Vốn đang mang vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng chắt trai Mậu Ca, nghe thấy âm thanh của Trầm Lệnh Thiện, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn nữ tử có khuôn mặt đẹp trước mặt, mặc dù mặc trên người bộ quần áo đúng mức của một phụ nhân nhưng vẫn đẹp vô cùng, khi nàng vừa bước vào Thụy Hạc Đường, nơi này bỗng dưng rực sáng hẳn lên....Sinh ra cũng quá đẹp rồi. Khó trách cháu trai của bà luôn tâm tâm niệm niệm với nàng.

Đối với cháu dâu Trầm Lệnh Thiện này Giang Lão thái thái luôn không hài lòng, có thể nàng là người mà Giang Tự muốn lấy —— nhưng cháu trai của bà Giang Tự không thể bị nàng tự do làm chủ được.

Tuy là không thích, nhưng Giang Lão thái thái cũng không tỏ rõ thái độ không vừa lòng, mà là cười cười nói: "Trời lạnh như thế này mà mỗi sáng sớm Thiện Nhi đều phải đến đây thật là làm khó con rồi. Từ ngày mai cứ cách năm, sáu ngày con đến đây thỉnh an cũng được, không cần ngày nào cũng qua như bây giờ đâu."

Nhị Phu Nhân Quách thị ngồi phía bên trái Giang Lão thái thái vừa nghe xong, liền nhăn đầu lông mày lại, Lão thái thái có phải đang chiều cháu dâu quá rồi không, chỉ là....Ai bảo Trầm thị gả đúng người cơ chứ?

Giang gia bây giờ xưa đâu bằng nay, có thể thấy tất cả vinh quang đều là do Giang Tự dùng thủ đoạn mà kiếm được.

Giang gia tổng cộng có ba phòng, Trưởng Tử Giang đại gia đã qua đời, còn lại hai phòng, Giang nhị gia là quan ngũ phẩm. Giang tam gia cấp bậc cao hơn một chút, nhưng cũng không phải là nhân vật lợi hại gì. Người thực sự làm rạng danh cánh cửa Giang gia lại chính là con trai cả của Giang đại gia —— Giang Tự.

Giang Tự mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, chín năm sau từng bước thăng chức. Lúc đó đúng lúc Tiên Đế băng hà, mà Tiên Đế lại chưa kịp để lại di chiếu, trên dưới triểu đình hỗn loạn, Giang Tự cố gắng hết sức giúp đỡ Tứ Hoàng Tử lúc đó hết sức tầm thường, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng Tứ Hoàng Tử leo lên hoàng vị. Giang Tự có công giúp vua, đương nhiên sẽ được luận công ban thưởng, lại qua nửa năm nữa, Tân Đế bỗng nhiên băng hà, Tiểu Hoàng Đế năm ấy mới chín tuổi lên kế vị, Giang Tự được phong làm Tề quốc công. Trong chốc lát quyền khuynh thiên hạ không ai bằng.

Mà chuyện đầu tiên Giang Tự làm khi có quyền thế cao ngất trời đó là cưới Trầm thị này làm vợ.

Mặc dù bây giờ Giang Tự không ở trong phủ, nhưng nhìn quyền thế của Giang Tự, Lão thái thái cũng tuyệt đối không dám làm gì thê tử của hắn.

Trầm Lệnh Thiện cũng không ngu dốt, hiểu được Lão thái thái cũng không thích nàng, điểm này trước đó nàng đã biết rõ. Nhìn qua bà cũng không phải là một tổ mẫu hiền hòa gì, nàng cũng không thích bà. Chỉ là nàng dù sao cũng là vãn bối vẫn phải biết kính nhường trưởng bối nên nhẹ nhàng nói: "Tôn tức không dám."

Lão thái thái cũng không nói gì, chỉ bảo nàng ngồi xuống một bên, lại gọi Giang Vanh vào ngồi cạnh, hỏi chuyện học hành hằng ngày của nó.

Cả nhà đông đủ, liền cùng nhau ăn sáng.

Giang Vanh vô cùng thích trưởng tẩu Trầm Lệnh Thiện này, nên chạy đến ngồi cạnh nàng.

Đồ ăn sáng rất phong phú, khẩu vị của người Giang gia thiên về ngọt, có Thủy Tinh Mai Hoa bao, bánh ngọt hấp nhiều tầng, chim hoàng yến xốp giòn, đồ ăn phong phú có đủ các loại. Trầm Lệnh Thiện rất thích ăn đậu phụ lông chiên trước mặt, đậu phụ lông chiên mỏng như cánh ve, non mềm vô cùng, ánh vàng rực rỡ, thơm ngát, vỏ ngoài phủ kín đậu phụ non bên trong, nhưng đậu phụ này không giống với đậu phụ bình thường, chỉ dùng một ít đậu nành xay sơ qua, rắc chút muối lên, sau đó để nó mọc ra lông, rồi chiên giòn mà thành. Bây giờ chế biến thành đậu phụ lông chiên, cắn một cái, tất nhiên là xốp giòn sướng miệng, hương vị lưu lại trong miệng.

Ăn xong đậu phụ lông chiên, Trầm Lệnh Thiện múc một bát cháo hạnh nhân nóng hổi trước mặt.

Lão thái thái nhìn nàng một cái, bỗng nhiên hỏi: "A Tự ra ngoài cũng nửa năm rồi, nó có gửi thư nói bao giờ về không?"

Bạn đang đọc Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Phu Nhân Gian Thần của Mạt Trà Khúc Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầmTuyết
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.