Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ đến di nương

Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Lâm Lang nhìn Lâm Tĩnh Tùng ngồi ở trên cùng.

Có chút hoảng hốt, hiện giờ hết thảy đều khác, Lâm Tĩnh Tùng trong mộng vừa vào phủ trở thành Thái tử phi chỉ ba tháng liền tra ra có thai, thai đầu liền sinh ra một bé trai, chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, đứa nhỏ kia mới chỉ một tuổi liền rơi vào trong hồ sen ngự hoa viên không còn nữa.

Lúc ấy Tân hoàng còn chưa đăng cơ, Lâm Tĩnh Tùng còn chưa phải Hoàng hậu, sau đó Lâm Tĩnh Tùng lại tra ra có thai, lúc sinh thì lại khó sinh, đứa nhỏ không giữ được, cứ như vậy không có.

Hiện giờ thì Lâm Tĩnh Tùng làm Hoàng hậu, còn có con, Tân hoàng đăng cơ, nhân tâm tiền triều bất ổn, nếu đứa nhỏ này sinh ra, tất sẽ sắc phong làm Thái tử, lấy an ổn dân tâm.

Trong điện rất náo nhiệt, bất quá những thứ này không có quan hệ gì với Lâm Lang, từ khi nàng bắt đầu tu luyện tinh thần lực, thầm cảm giác được thiên đạo hạn chế, muốn phi thăng là không có khả năng, nhưng sống hơn một trăm tuổi vẫn không có vấn đề, cho nên Lâm Lang muốn qua vài năm nữa, liền từ hoàng cung vờ chết biến mất, tiêu dao tự tại.

"Hôm qua bản cung đã cùng Hoàng thượng thương nghị phong hào của các vị muội muội."

Lời nói của Hoàng hậu giống như là ở trên mặt hồ bình tĩnh ném xuống một quả sấm, các phi tần vừa rồi còn líu ríu náo nhiệt, hiện tại đều đã an tĩnh lại, mắt hàm chứa chờ mong nhìn Hoàng hậu nương nương ngồi ở trên cùng.

Hoàng hậu nương nương hài lòng nhìn thần sắc khác nhau của các phi tần phía dưới, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chúa tể chúng sinh, kiếp trước nàng ta vẫn là một Thái tử phi tay không có thực quyền, kiếp này đã khác.

"Đợi năm mới đến, thánh chỉ ước chừng sẽ ban xuống." Hoàng hậu nói.

"Ân đức của Thánh thượng cùng nương nương, các thần thiếp vô cùng cảm kích."

Vương trắc phi cao hứng nhất, sắc mặt lấy lòng nhìn Hoàng hậu ngồi ở phía trên.

Lúc nàng ta ở phủ chính là trắc phi, lại sinh cho Hoàng thượng công chúa, Vương thái hậu lại là cô mẫu của nàng ta, vị trí chủ của một cung là thỏa đáng chạy không thoát.

"Hiện giờ còn đang trong hiếu kỳ của tiên hoàng, đợi qua hiếu kỳ, mong các vị muội muội tranh khí, tranh thủ có thể vì Hoàng thượng thai nghén con nối dõi."

Hoàng hậu nương nương nói vô cùng hào phóng, hiện giờ nàng ta đã có con nối dõi, tình cảm với Hoàng thượng coi như không tệ, địa vị vững chắc, cho nên trong hậu cung có con nối dõi đối với nàng ta cũng không có gì trở ngại, dù sao đều là thị thiếp, thân phận thật sự là quá thấp, thật sự không có khả năng tranh giành với nàng ta.

Các phi tần phía dưới cũng mừng rỡ không thôi, phong vị liền đại biểu cho mình có thể lên cao được một tầng.

Mặc dù sau này Hoàng đế lại có người mới, nếu có một đứa con, nửa đời sau cũng có chỗ dựa.

"Nhóm tần thiếp đa tạ Hoàng hậu chỉ giáo"

Chúng phi tần hành lễ nói.

Ở trong Hoàng hậu cung không bao lâu, Hoàng hậu nương nương mang thai mệt mỏi, mọi người liền tản đi.

Bởi vì ngày mai là ba mươi tết, trong cung muốn tổ chức gia yến, cho nên Lâm Lang vừa về Thạch Lựu Hiên đã bị Tiểu Thanh cùng A Lục lôi kéo thử y phục ngày mai phải mặc.

Thử qua thử lui y phục đều là màu sáng, trang sức cũng đều là làm bằng bạc, Lâm Lang không có hứng thú.

"Ngày mai tuy rằng là gia yến, nhưng hiện tại còn đang ở quốc tang, không cần ăn mặc hoa lệ như vậy."

Lâm Lang bất đắc dĩ nhướng mày nói.

"Tiểu chủ, ngài nghiêm túc một chút nha, hiện giờ ngài đã là phi tần của Hoàng thượng, đương nhiên phải được Hoàng thượng sủng ái mới tốt chứ."

A Lục tận tình khuyên bảo, ngay cả Tiểu Thanh ở một bên chọn trang sức cũng đồng ý gật đầu.

"Tranh sủng cái gì sủng, tiểu thư nhà ngươi hiện tại không thiếu ăn không thiếu uống, còn có Hoàng hậu tỷ tỷ chắn gió che mưa cho ta, thoải mái vô cùng."

Lâm Lang tỏ vẻ không thèm để ý.

Tuy rằng lúc ở Lâm gia cùng Đại phu nhân có chút xấu xa, nhưng quan hệ của nàng với đại tỷ Lâm Tĩnh Tùng còn không tệ, mấy năm ở cung của Thái tử, nếu không có Thái tử phi tỷ tỷ ngăn cản, chỉ sợ mình đã sớm bị Thái tử nuốt vào trong bụng rồi.

Có trời mới biết, nàng một chút cũng không muốn thị tẩm!

Cũng không muốn làm sủng phi bị vứt bỏ!

Tiểu Thanh khuyên bảo không có kết quả, đành phải sử dụng đại sát khí.

"Tiểu chủ, nếu ngài ở phân vị quý tần trở lên, hàng năm qua tết đều có thể đi thăm Vinh di nương, cũng có thể tuyên di nương yết kiến nữa đấy."

Tiểu Thanh ngoài miệng nói thế, kỳ thật trong lòng cũng đang hoảng sợ, kỳ thật nàng ta cũng không biết rốt cuộc như thế nào ở trong cung mới có thể gặp được Vinh di nương.

Ngay cả Thái tử phi, cũng chỉ là mười lăm ngày sau khi thành hôn hồi môn, mới gặp đại phu nhân một lần, vốn dĩ Hoàng hậu nương nương sắp sinh, là có thể truyền lệnh phụ tiến cung, nhưng lại gặp quốc tang, cho nên việc này liền từ bỏ.

"Thật sao?"

Lâm Lang nhớ tới di nương ở Lâm phủ, thần sắc có chút dại ra nói, nàng đã ba năm chưa từng gặp lại di nương, trước kia di nương còn viết rất nhiều thư cho nàng, hiện giờ lại chỉ là vài chữ "Rất tốt, không cần nhớ!".

"Thật sự, nô tỳ nghe lão nhân trong cung nói, nếu phi tần có thai, là có thể tuyên sinh mẫu tiến cung bồi sản."

Tiểu Thanh khẳng định gật đầu, trong lòng cũng có chút không đành lòng, lúc Nhị tiểu thư tiến cung mới mười ba tuổi, ở trong cung trải qua gian nan các nàng ta cũng đều nhìn thấy được.

Thái tử phi tuy rằng khoan dung, nhưng sao có thể lo lắng mọi chuyện, may mà Nhị tiểu thư tâm tính hào sảng, những chuyện nhỏ nhặt kia cũng không so đo, chỉ là nhớ thương Vinh di nương ở Lâm phủ.

Lâm Lang vẫn cho rằng tiến cung thì không thể gặp lại di nương được nữa, nếu có một ngày mình vờ chết xuất cung, cũng chỉ có thể vụng trộm đi gặp.

Chỉ là Lâm phủ tuy rằng là nhà quan lại bình thường, nhưng thủ vệ rất nghiêm ngặt, nếu là mình cũng có thể vào, nhưng cũng không thể mang theo di nương rời khỏi Lâm phủ.

Nhưng nếu trở thành sủng phi, mình liền có thể lúc nào cũng Tuyên di nương yết kiến, sau khi tiến cung thường bên cạnh cũng không có quan hệ, trong lòng Lâm Lang có tính toán.

Đường phân chia ~~

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Thạch Lựu Hiên liền có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt.

Lâm Lang đứng dậy nhìn, thì ra là nô tài trong cung, sớm đã đến phủ nội vụ nhận đèn cung ấm xách đến dưới hành lang và trước cửa chính, tuy rằng không phải đèn lồng màu đỏ, nhưng chủng loại đa dạng, phía trên khắc rất nhiều hoa, sau khi thắp sáng chiếu trong sân, dưới hành lang như tranh vẽ.

Còn có đèn lồng khắc đài sen tặng con, hình ảnh đèn sáng rọi trên mặt đất như sống, cực kỳ đẹp mắt.

Lâm Lang mặc tẩm y, trên người khoác áo khoác đi tới cửa, nhìn đèn cung ấm màu trắng chạm trổ hoa văn trong viện.

“Tiểu chủ, sao lại thức dậy sớm như vậy?”

Tiểu Thanh đang cùng Tiểu Hắc Tử treo đèn cung đình, thấy Lâm Lang đi tới cửa chính điện, vội vàng tiến lên nói.

"Có chút không ngủ được."

Lâm Lang một đêm không ngủ, trong lòng nàng vẫn luôn nhớ nhung di nương, năm mới, cũng không biết di nương có khỏe hay không.

"Tiểu chủ, hôm nay là ba mươi, không cần đi thỉnh an, buổi tối trong cung tổ chức gia yến, tiểu chủ chỉ cần ăn mặc thật đẹp đi dự gia yến là được, hiện tại vẫn nên tiếp tục trở về ngủ một lát đi."

Tiểu Thanh ôn nhu khuyên nhủ.

Hiện giờ đã là mùa đông, buổi sáng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, Tiểu Thanh không ngừng xoa xoa bàn tay nhỏ bé, trên đầu ngón tay toát ra một hai chỗ nứt da.

Mặc dù quấn áo khoác, Lâm Lang vẫn cảm giác trong cổ lạnh lẽo, liền chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ, cúi đầu nhìn, lại thấy trong tay Tiểu Thanh bị nứt da.

"Ngươi bị nứt da khi nào, vì sao không nói cho ta biết?"

Lâm Lang cùng ba người A Lục cùng nhau từ Lâm phủ tới đây, nhiều năm như vậy trôi qua, sớm đã coi bọn họ như tỷ muội của mình.

Thấy Tiểu Thanh bị nứt da, ngữ khí nhịn không được có chút lo lắng.

"Nô tỳ không có việc gì, có lẽ mấy ngày nay chuyển vào trong cung, có chút bận rộn, tiểu chủ đừng lo lắng, nô tỳ lát nữa liền đến Thái y viện lấy chút kem trị nứt da bôi là được."

Nói xong Tiểu Thanh liền cẩn thận tới chỗ Lâm Lang, muốn đưa Lâm Lang đưa nội thất.

Lâm Lang thở dài, đi tới trước bàn trang điểm trong nội thất, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng đưa cho Tiểu Thanh nói: "Đây là một ít thuốc trị liệu chấn thương da mà ta thường ngày nghiên cứu, ngươi cầm lấy dùng đi, mấy ngày nay cũng không được đụng vào nước lạnh, có việc gì giao cho người phía dưới làm.”

Bạn đang đọc Cuộc Sống Hạnh Phúc Hàng Ngày Của Nữ Phụ Tái Sinh của Hàn Nguyệt Khinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chauuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.