Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 2 - chương 13b

Phiên bản Dịch · 3219 chữ

Tiểu Bảo không hiểu lắm, kéo tay mẹ nói với Trần Kình: “Đây là mẹ cháu, đẹp chưa?”

Trần Kình cười với nó một cái rồi nhìn Lâm Uyển, khẽ nói: “Rất đẹp.”

Gương mặt Lâm Uyển nóng bừng, có cảm giác như bị đám người chọc ghẹo. Cô từng tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại con người này, nhưng điều duy nhất cô chưa từng nghĩ đến là sẽ được con trai mình giới thiệu cho đối phương. Cô bất lực thở dài từ tận đáy lòng, cúi đầu xuống, vừa khéo nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, buồn bực bỗng dâng lên, cô khom lưng nói với con trai: “Tiểu Bảo, chúng ta phải về nhà rồi, nói tạm biệt với bạn mới của con đi.”

Trần Kình vội nói: “Cùng ăn cơm nhé!”

Lâm Uyển chẳng thèm ngó ngàng tới, hắn kiên trì tiếp tục: “Em cũng mệt cả ngày rồi, ăn cơm bên ngoài xong về sớm một chút để nghỉ ngơi không tốt sao?”

Thấy ánh mắt thích thú của con trai, không biết đã nghe lời ngon ngọt gì rồi, lòng cô biết có những chuyện không thể né tránh, bèn gật đầu đồng ý.

Trần Kình gọi một bàn đầy thức ăn, ngoài những món hai mẹ con họ thích còn có mấy món ăn phương Bắc mà Tiểu Bảo chưa từng nếm. Tiểu Bảo không biết dùng đũa, tay trái cầm thìa, tay phải cầm dĩa bận rộn hết sức. Trần Kình gắp mỗi món một ít đặt trước mặt nó, thỉnh thoảng cầm khăn giấy lau cái miệng chúm chím bé xinh. Nhìn thế này quả là có chút dáng dấp của người cha hiền từ.

Tiểu Bảo ăn ngon miệng, nói chuyện vui vẻ, mở miệng là “Trần Kình”, nghe thấy Lâm Uyển cứ cau mày, còn người bị gọi thẳng họ tên lại vui vẻ tiếp nhận. Chủ đề từ “Cừu vui vẻ” đến “Ultraman”, lại đến tấm ảnh nhỏ trên weibo, Trần Kình chuyện gì cũng nói được, xem ra hắn đã chuẩn bị trước rồi.

Nhìn hai cha con họ hòa hợp, Lâm Uyển vừa cảm thấy vui mừng, vừa có chút ấm ức, cô vất vả nuôi con trai mấy năm, mới một ngày đã bị hắn thu phục rồi.

Bữa cơm kết thúc, Tiểu Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn vo, ăn vạ nói không đi nổi. Lâm Uyển định bế nó nhưng bị Trần Kình tranh trước, cô đành xách đồ theo sau. Ra ngoài Trần Kình gọi xe, bế đứa bé ngồi vào trong một cách tự nhiên, Lâm Uyển ngẩn người rồi lại theo sau.

Xe vừa khởi động, Tiểu Bảo liền bắt đầu ngáp, chẳng lâu sau đã ngủ mất. Trần Kình vẫn bế nó, lưu luyến hôn lên tóc, trán và đôi mắt đang nhắm, còn cả bàn tay đang nắm chặt của nó. Lâm Uyển ngồi một bên quan sát, không thể nói rõ là cảm xúc gì, trong lòng quặn thắt khó chịu, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau nghe hắn hỏi: “Hôm nay bác trai sao rồi?”

Cô bỗng bực bội, lập tức thầm oán trách kẻ phản bội bé nhỏ đang ngủ kia, miệng đáp: “Bị biến chứng, phải nằm viện theo dõi mấy ngày.”

Đến tầng dưới căn hộ, Lâm Uyển định bế lại Tiểu Bảo, Trần Kình vội nói: “Nặng lắm, để anh.”

Lâm Uyển lạnh nhạt nói: “Tôi bế nó ba năm, quen lâu rồi.”

Trần Kình ngẩn ra, cô nhân cơ hội bế lấy đứa bé, cũng không tạm biệt, nhấc chân đi luôn. Trần Kình hai bước đã đuổi đến nơi, giữ chặt cánh tay cô nói: “Uyển Uyển, chúng ta nói chuyện chút.”

Cô chẳng thèm nhìn hắn, bình tĩnh trả lời: “Có gì đáng nói đâu, tôi mệt rồi, phải đi ngủ sớm chút.”

Trần Kình cũng không ép cô, chỉ nói một câu: “Vậy anh đợi em.”

Cũng chẳng nói là đợi cô bằng cách nào.

Lâm Uyển vội vã lên tầng, đặt Tiểu Bảo trên giường, vắt khăn lau mặt cho nó, nhìn cái bụng căng phồng kia cô không yên tâm, lại nhẹ nhàng xoa cho nó một lúc. Khi tắm, cô nhìn gương hồi lâu, than thở năm tháng thật không công bằng với phụ nữ. Trở về phòng ngủ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đến trước cửa sổ nhìn xuống, vừa nhìn đã thấy một người đứng thẳng dưới tầng, giữa ngón tay có ánh lửa đỏ, nâng lên hạ xuống.

Không cần nhìn thẳng mặt đã biết là hắn.

Chỉ vì quen thuộc.

Lâm Uyển ngẩn người một lúc rồi tắt đèn lên giường nằm. Tiểu Bảo luôn ngủ cùng cô, hằng ngày nghe tiếng thở ngắn nhẹ nhàng của nó cô mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay, âm thanh vốn rất êm tai này lại mất đi tác dụng. Sau một hồi trằn trọc, cô xuống giường đến trước cửa sổ nhìn thử, không thấy người đâu, nhìn kĩ lại lần nữa, chỗ ghế đá dưới hành lang có một ánh lửa đỏ mơ hồ. Cô khó hiểu cười một cái rồi trở lại tiếp tục cố gắng ngủ.

Lần này cuối cùng cô đã ngủ được, hơn nữa còn nằm mơ, trong mơ nghe thấy tiếng tí tách có tiết tấu vang lên, nghe kĩ là tiếng mưa rơi, cô giật mình thức giấc, lúc nhìn ra nơi đó đã là một mảng đen kịt.

Cô ngạc nhiên, đi rồi ư? Nhưng ngay lập tức nhớ ra phía trên hành lang là giàn dây leo, không có mái che… Nghĩ vậy cô lập tức quay người ra khỏi phòng, cầm chìa khóa thay giày rồi đi xuống.

Đi ra ngoài mới phát hiện không hề mưa, oán thán bản thân chẳng phân rõ nổi mơ hay thực, đồng thời vẫn đi về phía đó. Màn đêm che chở cho con người, còn cho con người sự tinh tế và dũng khí bị thu lại vào ban ngày.

Đi mãi đi mãi, ngửi thấy mùi thuốc, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: “Uyển Uyển?”

Đợi Lâm Uyển thích ứng với đêm tối, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt, thì ra hắn chưa đi.

Chưa kịp mở lời đã hắt xì một cái, trên người mặc váy ngủ không tay, đêm mùa hạ cũng hơi lạnh. Trần Kình đi tới choàng chiếc áo khoác vắt ở khuỷu tay lên người cô, trong nháy mắt không gian tràn ngập mùi của hắn, quen thuộc đến mức khiến trái tim cô loạn nhịp. Lâm Uyển tránh né theo bản năng, nhưng bị hắn dùng sức ôm chặt.

Vẫn bá đạo như vậy, cô khẽ thở dài trong lòng.

Trần Kình vùi đầu vào cổ Lâm Uyển, ngửi mùi tươi mát của sữa tắm trên người cô, tham lam hít sâu hột hơi, thở dài: “Thật tốt.”

Lâm Uyển vùng vẫy, thấp giọng quát: “Bỏ ra!”

Hắn chẳng quan tâm, ngược lại còn siết chặt cánh tay, thì thầm bên tai cô: “Uyển Uyển, em tức giận là vì anh đến quá muộn, đúng không?”

Lâm Uyển sững người, không vùng vẫy nữa, hắn tiếp tục nói: “Em đang đợi anh.”

Giọng nói chắc chắn khiến cô có cảm giác bị một con dao cùn xuyên vào tim. Tiếp đó hàng vạn cảm xúc tích lũy hơn một nghìn ngày đêm trào dâng, cuối cùng hóa thành một tiếng nức nở đầy ắp sự tủi thân.

Trần Kình thấy vậy vội lên tiếng: “Xin lỗi em, Uyển Uyển.”

Không nói có khi tốt hơn, vừa nói vậy lại càng kích động Lâm Uyển, càng khiến cô tủi thân, không thể ngừng khóc nức nở. Trần Kình đau lòng xoa lưng cô, lại xin lỗi: “Uyển Uyển, xin lỗi, anh cũng không biết lại ra nông nỗi này, anh tưởng chỉ mấy tháng thôi, nhiều nhất một năm có thể hồi phục.” Hắn ngừng lại một chút, “Không ngờ phẫu thuật lại thất bại…”

Tiếng khóc của người trong lòng bỗng dứt, ngay hít thở cũng trở nên nhẹ bẫng, Trần Kình nhìn ánh đèn li ti trong tầng trệt đối diện, chậm rãi nói: “Mấy tháng sau tiến hành phẫu thuật lần hai, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất nên hiệu quả không khả quan lắm. Sau đó đành nhờ vào các phương pháp như uống thuốc, châm cứu hỗ trợ điều trị, còn luyện tập phục hồi chức năng, mãi cho đến nửa tháng trước mới kết thúc…”

“Em tưởng anh không muốn sớm nhìn thấy em và con sao, ngay đến nằm mơ anh cũng muốn đoàn tụ với hai người, nhưng lẽ nào phải ngồi xe lăn bị người khác đẩy đến trước mặt em? Hay là chống gậy nói với con trai, nhìn đây, tên thọt này chính là cha nó…” Hắn nói xong cười khổ sở, nhỏ giọng: “Anh không làm được.”

“Anh biết mẹ con em sống không dễ dàng, nhưng một phế nhân như anh ngoài việc gây thêm phiền phức ra thì chẳng giúp được gì, vậy nên, anh thà để em oán tôi hận anh cũng sẽ không xuất hiện. Điều duy nhất anh có thể làm là phối hợp điều trị, tăng cường luyện tập, cố gắng bằng đôi chân của mình đến gặp mẹ con em sớm một chút…”

Lâm Uyển rất muốn nói gì đó, nghĩ một lát lại thôi, mỗi người đều có sự ngang bướng của riêng mình. Nghe hắn nói mãi nói mãi, ngữ khí bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Từ khi phát hiện weibo của em, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của anh là xem ảnh con trai, và cả những dòng ngắn ngủi về cuộc sống thường ngày của em, cảm thấy mình gần mẹ con em hơn rất nhiều.” Hắn vuốt ve mái tóc Lâm Uyển, nói từ tận đáy lòng: “Uyển Uyển, cám ơn em.”

Không có tiếng trả lời, hắn liền tiếp tục: “Nhưng xem ảnh rồi lại càng nhớ hai mẹ con, nghĩ mà khó chịu.” Hắn nói đến đây, như do dự một chút mới tiếp tục: “Có một lần không nhịn nổi, anh đã đến đây.”

Lâm Uyển ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt hắn lấp lánh trong màn đêm.

Trần Kình bình tĩnh: “Chờ cả buổi sáng trước cửa khu nhà, thấy em bế con ra ngoài, anh bảo tài xế theo sau.” Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, trên gương mặt hắn nỗi buồn đã cuối trôi, giọng nói xa xôi chậm rãi: “Hôm đó ánh nắng buổi bình minh rất đẹp, hai mẹ con đi công viên, em trải khăn lên thảm cỏ, con thì bò tới bò lui bên trên. Xung quanh có một nhóm sinh viên đều chạy tới đùa với nó, khen nó đáng yêu…”

Trần Kình nói xong nhìn Lâm Uyển, gương mặt cô đã ướt đẫm nước mắt, hắn cười nói: “Khi đó anh rất tự hào, đó là con trai tôi.”

Lâm Uyển không thể kìm nén nổi nữa, hỏi bằng giọng mũi: “Anh ở đâu? Sao không ra mặt?”

Hắn chỉ dịu dàng nhìn cô, không nói gì.

Lâm Uyển giơ tay ra sức đánh lên ngực hắn, mắng: “Đồ ngốc, anh là đồ ngốc.”

Trần Kình không cử động, mặc cho cô đánh thoải mái. Hắn nghĩ, như vậy mới là cuộc sống thật sự, có đắng cay ngọt bùi, có nước mắt đau thương. Ngày hôm nay, hắn đã mong mỏi suốt bốn năm.

Có một loại tình cảm sẽ bị thời gian xóa nhòa.

Có một loại lại được thời gian hầm thành cháo, càng ngày càng đặc.

Hắn đối với cô, bắt đầu từ dục vọng, kết thúc từ ám ảnh, mặc cho thiên hạ oán trách, không màng tất cả kiên trì lâu đến vậy, và vẫn sẽ tiếp tục quyết không đổi thay.

Phản ứng của cô lúc này chính là sự hồi đáp tốt nhất dành cho hắn.

Người trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, Lâm Uyển giật lấy xì mũi rồi lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trần Kình liếc nhìn đồng hồ, nói: “Hai rưỡi.”

“Ờ, vậy anh về đi, còn có thể ngủ mấy tiếng.”

Trần Kình không đáp.

Cô thở dài nói: “Ngày mai là thứ Bảy, ban ngày em phải tới bệnh viện đổi ca chăm sóc cha em. Anh, nếu anh có thời gian thì chăm sóc Tiểu Bảo nhé.”

Trần Kình vẫn không đáp.

Lâm Uyển nghi ngờ ngẩng đầu, thấy hắn ngẩn ra, giống như chưa nghe thấy, lại giống như đang lúng túng. Cô đành xác nhận một chút: “Ngày mai có thời gian không?”

Nụ cười dần hé nở trên môi Trần Kình, hắn nghiêm túc nói: “Có, đương nhiên là có, không chỉ ngày mai, anh còn có thời gian cả nửa đời còn lại dành cho em và con.”

Trong quá trình Tiểu Bảo học nói, chưa từng có người dạy cho nó nói từ “ba”.

Từ “ba” này nằm lẫn lộn trong một đống những từ hoa, cỏ, chó, mèo nó học được từ những tấm thẻ tranh sống động. Dường như Lâm Uyển chưa từng nghe thấy nó nói từ này. Cho tới tận một ngày, dưới lầu có một cô bé cùng tuổi, người lớn trong nhà có việc bèn gửi sang nhà cô trông giúp, hai đứa bé ngồi trên thảm chơi trò xếp gỗ, trong lúc vô ý cô mới nghe được cuộc nói chuyện của chúng.

Cô bé kia kể chuyện cha mình thần thông ra sao, sau đó quay sang hỏi nó, “ba” cậu đâu?

Tiểu Bảo dùng giọng hết sức tự nhiên đáp lại, nhà mình không có “ba”.

Lâm Uyển xoay người, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Cô suy nghĩ cả ngày trời rồi nói với con trai mới hai tuổi: “Bảo Bảo, con cũng có ba, bất kỳ ai trên đời này đều có ba.” Tiểu Bảo ngây ngô hỏi: “Ba ở đâu?”

Lâm Uyển ôm chặt con, “Ba bị ốm, phải mất rất nhiều thời gian mới khỏe lên được, chờ con lớn thêm chút nữa là có thể gặp ba.”

Vài ngày sau đó, Tiểu Bảo cứ nhắc mãi từ “ba”, nhưng một hai tháng sau, nó hoàn toàn không đề cập đến khái niệm đó nữa. Lâm Uyển không biết là nó đã quên hay cố ý không nói. Mãi tới bữa sáng hôm nay cô mới nhắc lại chuyện này, thử thăm dò thằng bé: “Người bạn mới hôm qua chính là ‘ba’.”

Tiểu Bảo giật mình, há hốc miệng nửa ngày, đôi mắt mở to, cả người đờ đẫn. Lâm Uyển lấy khăn giúp nó lau miệng, dịu dàng hỏi: “Sao thế, ba đến rồi không vui sao?”

Trên mặt Tiểu Bảo không hề có chút dấu hiệu nào của sự vui sướng, nó cúi đầu xoa hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, ngập ngừng nói: “Ba xấu lắm.” Lâm Uyển đang khó hiểu, nó lại lẩm bẩm: “Các bạn con nói ba mẹ họ ở cùng một phòng, không ngủ với trẻ con, ba còn bắt nạt mẹ nữa. Nếu như vậy con cũng không muốn có ba.”

Lâm Uyển nhìn vẻ mặt hoang mang của thằng bé, vừa buồn cười lại vừa có chút kinh ngạc, cô kiên nhẫn giải thích: “Ba con không giống với bọn họ, ba có chỗ ngủ riêng, không ở cùng chúng ta, còn nữa, ba cũng sẽ không bắt nạt mẹ.”

“Thật chứ?”

“Ừm.” Cô ôm con vào lòng, giảng giải cho nó: “Các bạn con chưa kể ba họ giỏi thế nào sao? Ví dụ như, ba rất khỏe, bế con bao lâu cũng không mệt, còn có thể cùng con chơi trò chơi, đá cầu này…”

Thấy Tiểu Bảo không có phản ứng gì, cô lại trêu nó: “Thôi bỏ đi, đợi lát nữa mẹ nói với ba là Tiểu Bảo không cần ba.”

Tiểu Bảo lập tức giữ lấy cánh tay cô sống chết lắc đầu.

Lâm Uyển cười xoa xoa đầu con, “Tiểu Bảo thật hiểu chuyện, sau này sẽ có thêm một người yêu thương con, thật tốt biết bao.”

Tiểu Bảo vươn tay ôm lấy eo mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong lòng cô, nhỏ giọng: “Con muốn mẹ, cũng muốn ba, nếu chỉ được chọn một trong hai, chắc chắn sẽ chọn mẹ.”

Lâm Uyển ôm cơ thể bé bỏng kia, trong lòng day dứt. Con cô trước giờ chưa một lần được cảm nhận tình thương của ba, nghe giảng giải vài câu đã nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện, có lẽ nó tự ám thị mình như vậy, có “ba” hay không cũng chẳng có gì to tát. Có ai ngờ được tâm tư trẻ nhỏ cũng không đơn thuần như người lớn vẫn tưởng.

Khi Lâm Uyển dẫn Tiểu Bảo ăn mặc sạch sẽ xuống lầu, Trần Kình tinh thần phấn khởi đã sẵn sàng chờ bên dưới, trên người mặc trang phục thường ngày trông trẻ ra rất nhiều, dường như dòng thời gian bốn năm chưa từng chảy qua hắn vậy. Đầu tiên hắn nhìn về phía cô mỉm cười dịu dàng, sau đó tầm mắt chuyển qua con trai, trong mắt tăng thêm vài phần yêu chiều, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Tiểu Bảo, buổi sáng tốt lành…”

Vẻ mặt này Lâm Uyển đã từng gặp, không ngờ thời gian trôi đi, vẻ mặt đó lại được thể hiện với con trai mình. Tiểu Bảo chẳng hề nhiệt tình như hôm qua, chỉ giơ bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy cho có lệ, “Hi, Trần Kình.”

Lâm Uyển khẽ ho khan một tiếng, Tiểu Bảo lập tức sửa giọng gọi: “Ba.”

Khi nó cất tiếng Trần Kình đã bước nhanh đến gần, tiếng “ba” này khiến hắn vô cùng xúc động, mừng rỡ khôn xiết. Đầu tiên là cảm kích nhìn Lâm Uyển, sau khi thấy cô gật đầu như có như không, lại nhìn về phía con trai, hơi cúi người xuống, giọng nói không giấu được xúc động: “Con trai.” Rồi dang tay ra, “Đến đây, cho ba ôm một cái…”

Không ngờ Tiểu Bảo lại lùi một bước trốn sau lưng Lâm Uyển, hai người lớn đều giật mình sửng sốt, nụ cười như đông cứng lại trên khóe miệng Trần Kình, tay vẫn sượng sùng dang giữa không trung. Lâm Uyển định thần, xoa đầu vỗ về thằng bé, nói với Trần Kình: “Nó cần thời gian thích ứng, anh đừng vội vã.”

Trần Kình ngơ ngác đứng thẳng dậy, gật đầu, giống như đang suy nghĩ, đáp liên tục hai tiếng “được”.

Hôm nay Trần Kình sắp xếp tài xế và xe riêng, ghế sau xe được bố trí chỗ ngồi an toàn cho trẻ con. Hắn đặt Tiểu Bảo ngồi vững ở đó, Lâm Uyển vuốt ve gương mặt thằng bé dặn dò: “Con ngoan, nhớ nghe lời ba.”

Bạn đang đọc Cuộc gặp gỡ chí mạng của Lưu Tiểu Mị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.