Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình đến Trung Quốc

Tiểu thuyết gốc · 627 chữ

"Ông đồng ý cho con tham gia cuộc thi. Dù gì con cũng lớn rồi cần có quyết định của riêng mình. "

Đọc xong bức thư ngắn ngủi mà Ngọc Bích xúc động muốn khóc vì nhận ra ng thương cô nhất vẫn chính là ông. Ăn xong cô nên phòng sửa soạn đồ để chuẩn bị cho chuyến bay vào buổi chiều.

Cô đi sang Trung cùng Ngọc Dương và 1 người phiên dịch tên Phạm Trịnh( do ông cô sắp xếp vì cô chỉ biết Tiếng Trung có ít thui). Trên chuyến bay cô gặp 1 cô dì 2 người ngồi gần nhau và nói chuyện vui vẻ cho đến khi bà dì không có ý tốt. Lý do là ở trong họ có của ngon, cơ hội tốt đều là của cô chứ không phải là con gái bà. Bà ta bắt đầu diễn kịch, bà gọi 1 cốc cà phê nóng sau đó ngả người sang 1 bên để cốc cà phê đổ vào người cô .

Kế hoạch của bà thành công mỹ mãn vì Ngọc Bích mặc áo sơ mi mỏng. Nhưng ngay sau đó anh phiên dịch đã xởi vest của mik cho cô mặc. Cô tức đến trào cả nước mắt rồi xin đổi chỗ cho hàng ghế sau vì đó là 1 gã đàn ông háo sắc thấy bà dì xinh đẹp nên chuyển ngay.

1 kết cục không đẹp cho bà dì xấu tính đó chính là bị gã đàn ông xàm sỡ mà không dám kêu nên. Đang vui thì quay sang bên cạnh chính là tên phiên dịch đáng ghét đang ngồi cười. Cô tức lắm nhưng vì hắn vừa giúp cô nên cô tha cho hắn 1 mạng. Đột nhiên hắn hỏi:

"Có biết tại sao tôi lại giúp đỡ cô không?"

Mặc dù tò mò nhưng cô chỉ trả lời 1 câu:

"Không có hứng thú" - rồi quay mặt đi chỗ khác ngay lập tức

Nào ngờ hắn nổi điên có ghé đầu vào tai cô nói:

" Vì tôi không thích để cô bị người đàn ông nào nhìn thấy thứ cô cất giấu thật sâu được.. hahaha"

Sau khi nghe những lời nói đó xong cô liền vung tay định vả thẳng mặt thứ đàn ông vô liên sỉ này nhưng Ngọc DƯơng bất chợt từ đâu chui ra và nói:

"Chị à! Bình tĩnh nếu không có hắn thì ta sẽ không qua nổi lần này đâu"

Khi nghe đàn em mình nói thế nghĩ lại thì nếu không có hắn thì mình và Ngọc Dương sẽ ra sao???? Cô quyết định đợi xong vụ này cô sẽ họ tiếng Trung và không cần đến anh ta nữa. Tất nhiên lúc đó cô xử anh ta dễ như ăn bánh.

Đến Trung Quốc còn 1 điều bất ngờ , vừa xuống sân bay cô gọi điện cho ông :

"Alo, ông à con đến nơi rồi, bình an vô sự ông ạ"

"Ông cũng đến rồi"

Lúc đó trong đầu cô có 1 dấu hỏi chấm to đùng, rồi ông nói tiếp:

"Con nhìn sang bên trái"- Nói rồi ông tắt máy

Ngọc Bích nhìn sang bên trái thì thấy ông đang tiến lại gần

"Sao ông lại đến đây, ông không cần lo cho con ,con lớn rồi"

"Con chào ông (Chào ông chủ)"-Ngọc Dương và Phạm Trịnh cùng nói

"Ừ ..."-Rồi ông nói tiếp

"Tối nay ông có 1 cuộc gặp đối tác ngày mai mí về"

"À thì ra là vậy. Làm con cứ tưởng..."

"Ông đã đặt khách sạn cho con rồi"-Nói rồi ông đi

"Cảm ơn ông"

Quả thực thì cô chỉ nghĩ đêns việc sang đây chứ không nghĩ đến việc tìm khách sạn

Bạn đang đọc Cuộc đời của Đông Phương Nhược Vân sáng tác bởi chituhuongmy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chituhuongmy
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.