Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 142

Phiên bản Dịch · 1268 chữ

Ta nghĩ Quy Mệnh hầu kiêng dè A Nam đã rất lâu rồi, có lẽ lúc này thù mới đè lên hận cũ đã chất đầy trong đầu hắn, cuối cùng tìm được một lý do ra tay giết người.

Nhưng với bản lĩnh của hắn muốn giết người cũng không xong.

Thậm chí chẳng cần đến ta hay Đặng Hương ra tay, hắn vừa đi đến cạnh xe ngựa thì cả người đã ngã ra sau rồi.

A Nam sạch sẽ lưu loát, nhấc chân một cái đã đá Quy Mệnh hầu ngã xuống rồi.

Mặc dù A Nam không biết võ công nhưng nàng luôn to gan, lại còn rất bình tĩnh. Ta đã từng nhìn thấy vẻ dũng mãnh của nàng trên thuyền hoa ở Kim Lăng, đã sớm nhận định nàng là một nữ tử tài ba.

Hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo của Quy Mệnh hầu. Cũng có lẽ là xử phạt đối với kẻ đã làm bại hoại Nam Sở. Hắn dám chọn lúc này để ra tay với A Nam, lại không nghĩ đến A Nam chưa từng để người thúc thúc này vào trong mắt. Hơn nữa ngay cả Đặng Hương đứng bên cạnh A Nam cũng đã ghi hận đối với kẻ phá hoại giang sơn Nam Sở này từ lâu.

Trong sân này ngoại trừ ta thì người có võ công cao cường nhất chính là người đứng bên cạnh Quy Mệnh hầu. Hắn đến lúc phải chết rồi.

Đặng Hương là ai? Làm sao hắn có thể tha cho kẻ bất kính đối với A Nam? Huống hồ năm đó Quy Mệnh hầu còn bỏ mặc lão tướng quân Đặng Vũ giữa cảnh hiểm nguy không thèm để mắt tới! Đặng Hương chắc chắn sẽ không quên chuyện này.

Năm đó Đặng lão tướng quân và đứa con cả bị quân Đại Triệu vây khốn, Quy Mệnh hầu lại không cứu viện, thậm chí còn trắng trợn ra tay giết ca ca của Đặng Hương.

Cho nên Đặng Hương ra tay cũng không nằm ngoài dự đoán của ta. Ta thờ ơ nhìn Đặng Hương giơ tay chém xuống, bổ vào người Quy Mệnh hầu đang ngã trên đất kia một đao.

Quy Mệnh hầu cứ như vậy mà chết, ngay cả đến lúc chết hắn cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Lúc này tất cả những người đứng xem đều chỉ biết há hốc mồm. Trong sân cũng chỉ là bớt đi một người, thêm một cỗ thi thể mà thôi.

Đặng Hương không đổi sắc mặt, thu lại đao của mình từ trên người Quy Mệnh hầu, lại bỏ vào dưới mông.

Thì ra hắn vẫn giấu đao ở dưới càng xe. Cách hành động của Đặng Hương đôi lúc thật sự khiến người ta hâm mộ, ngay cả giết người cũng có phong độ đến như vậy.

Lúc này, xung quanh hết sức yên tĩnh, ngay cả A Nam cũng ngây người ra. Dù sao cũng từng là đế vương một thời, lại cứ như vậy mà chết đi, chết trong lúc đánh lén cháu gái mình. Sinh mạng chỉ nhỏ nhoi như một con kiến, Quy Mệnh hầu là tự mình tìm chết.

Người đầu tiên hét lên sợ hãi là Lý phu nhân. Tiếng hét sắc bén của nàng ta nếu nói là giật mình sợ hãi, chi bằng nói là cố ý làm nũng với con trai. Nàng ta cũng không chịu đàng hoàng nấp ở đằng sau làm người ngoài cuộc, dường như đã quên mất trên mặt mình đang chảy máu.

Lý Dật căn bản không dám nhìn Lý phu nhân, ngay cả một chút máu như vậy dường như cũng khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Hắn chỉ an ủi mẫu thân mình ngoài miệng, tay vẫn đẩy Lý phu nhân ra phía sau, đồng thời cách miếng vải bịt mắt hỏi Đặng Hương: "Ngươi là ai? Tại sao lại đóng giả nữ nhân đến đây?"

Dù sao Lý Dật cũng có kinh nghiệm hơn huynh đệ ngu xuẩn của Phùng gia, ngay cả lúc bịt mắt cũng có thể nhận ra Đặng Hương là nam nhân.

Nhưng hơi thở dốc của hắn đã bán đứng hắn, xem ra cho dù đã bị ngăn cách bởi một tầng lụa đen thì hắn cũng không tránh khỏi tác dụng của túy hồng nhan. Máu của Quy Mệnh hầu khiến hắn phát bệnh rồi.

Ta đột nhiên cảm thấy A Nam hạ túy hồng nhan với hắn quả thực là đã bỡn cợt hắn rồi. Một người tập võ gặp phải thứ gì màu đỏ cũng chịu không nổi! Trong lòng ta nghi ngờ A Nam là cố ý làm vậy, lúc trước nàng hạ độc đã không có ý tốt với người ta rồi. A Nam không nỡ lòng giết người, không có nghĩa là nàng sẽ không làm mấy chuyện xấu như thế này.

Đặng hương căn bản không có ý định trả lời người khác mấy chuyện này, hắn chỉ ngồi thẳng lên càng xe. Hắn vì A Nam mà đến đây, ngoại trừ A Nam, trong mắt hắn không còn nhìn đến ai khác.

Tất cả mọi người đều nhìn xe ngựa. Ta đoán bọn hắn là vừa sợ vừa nghi. Sợ rằng thân phận của A Nam đã không thể giấu diếm được nữa. Mà ta muốn lợi dụng mâu thuẫn nội bộ của bọn họ cũng không thành nữa rồi.

Giữa không gian yên ắng, A Nam ở trong xe cất tiếng cười: "Các ngươi rốt cuộc có đánh nhau nữa không hả? Không đánh thì ta phải đi rồi."

Ta dường như có thể nhìn thấy ánh mắt tinh ranh đang đảo quanh của A Nam. Bất cứ lúc nào A Nam cũng không hề sợ hãi.

Lý Dật mấp máy môi, cất tiếng: "Chuyện đã bại lộ, sợ là Đại Tư Mã không ổn rồi."

Lúc hắn nói còn có vẻ đang gắng sức chống đỡ để mình không bị ngã xuống. Máu của Quy Mệnh hầu khiến túy hồng nhan trong người hắn phát tác. Ta nhìn thấy mồ hôi rỉ ra trên trán hắn, cũng nghe thấy vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói của hắn.

Nói thật, trong lòng ta có chút sảng khoái, sảng khoái vì đối phương đã nhìn ra tình thế bất lợi.

Vẻ sa sút của Lý Dật vừa nhìn đã thấy rõ. Hắn nhìn xe ngựa của A Nam, thở dài một tiếng. Ta thích loại cảm giác này, dường như hắn đã biết hắn bại dưới tay ai.

Chỉ là hắn thật sự đủ thông minh, những người khác còn chưa kịp phản ứng mà hắn đã hiểu ra rồi. Hắn nhìn tình hình trước mắt cũng có thể hiểu được mối nguy. Chỉ cần ta ở bên ngoài tìm được Lý Dật, người của ta ở trong cung sẽ xuống tay với Phùng Ký.

Nhưng cho dù hắn đã hiểu ra thì cũng muộn rồi. Huống hồ huynh đệ Phùng gia kia cũng không nghe lời hắn, bọn hắn thừa dịp mọi người đang bị phân tâm bởi cái chết của Quy Mệnh hầu mà bắt đầu tấn công Lý Dật.

Chuyện xảy ra bất ngờ, ngay cả ta cũng không đoán được.

Phùng Mại phất tay một cái, đột nhiên tên bay ra như mưa giữa khoảng sân nhỏ. Những mũi tên kia đồng loạt nhắm thẳng vào hai mẹ con Lý Dật.

Phùng Mại biết lợi dụng lúc người ta gặp nạn.

Bạn đang đọc Cung Khuyết của Trịnh Lương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zZzSát_ThủzZz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.