Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc chiến Hàng Châu (5)

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

- Mẹ nó, Dương Trạc, anh đang làm gì đó, như thế nào lâu như vậy mới chịu nghe điện thoại?

Khổng Khê ngồi trước bàn, thần tình dữ tợn, ánh mắt hoảng sợ cầm điện thoại, thấp giọng rít gào.

Đầu bên kia điện thoại, Dương Trạc vừa hưởng thụ xong đàn bà, nghe được Khổng Khê phát hóa, lông mày nhíu lại:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Mẹ nó, nữ nhân và con trai tôi bị người bắt cóc!

Khổng Khê cảm thấy trái tim mình đang co rút lại.

- Bắt cóc?

Thần tình Dương Trạc nhất thời biến đổi, lúc trước hắn thông qua sự thất thố của Khổng Khê đoán được hẳn là Khổng Khê gặp phải phiền phức khó giải quyết, lại thật không ngờ Lý Quế Dần cùng Khổng Thu bị người bắt cóc, sau thoáng khiếp sợ, hắn nheo mắt lại trầm giọng hỏi:

- Người của Trần Phàm hay của Nạp Lan gia?

- Cũng không phải, đối phương là vì tiền!

Khổng Khê lạnh lùng nói:

- Tôi an bài người âm thầm bảo hộ bọn họ đều không liên lạc được, phòng chừng là bị giết chết. Đối phương nói trong vòng mười lăm phút chuyển ba triệu vào tài khoản của bọn chúng, nếu không sẽ giết con tin! Thời gian cấp bách, hiện tại tôi lập tức gọi điện thoại cho bọn chúng kéo dài thời gian, anh lập tức dẫn người chạy tới, phải cứu ra Quế Dần cùng tiểu Thu!

- Được!

Đầu bên kia điện thoại Dương Trạc cũng biết Lý Quế Dần và Khổng Thu là người mà Khổng Khê quan tâm nhất, vì thế không nói lời dị nghị, lập tức đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Khổng Khê vốn muốn trực tiếp gọi điện thoại, cuối cùng cắn chặt răng đi ra phòng sách.

Một phút sau, do mười hai tên bảo tiêu lái bốn chiếc xe hộ tống, Khổng Khê ngồi trong chiếc Lincoln, bấm số di động khi nãy của Lâm Đông.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Khổng Khê không đợi Lâm Đông mở miệng, liền lạnh lùng hỏi:

- Tao đã thông tri người chuyển tiền cho mày, mày không được làm loạn! Mặt khác, tao muốn nghe được thanh âm của lão bà cùng con của tao.

- Bọn hắn đã bị tao đánh ngất xỉu.

Lâm Đông lạnh lùng nói.

- Mày...

Khổng Khê tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, sau đó kiệt lực khống chế tâm tình của mình:

- Không được! Tao phải nghe thanh âm của bọn họ, cam đoan bọn họ còn sống tao mới chuyển tiền cho mày.

- Khổng gia, lòng kiên nhẫn của tao có hạn.

Lâm Đông dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Còn có mười ba phút, mày tốt nhất nên bảo thủ hạ của mày động tác nhanh lên, hơn nữa trước khi tiền chưa tới, đừng tiếp tục gọi điện thoại cho ta. Gọi một lần, tao đánh gãy một chân vợ mày, hai lần, tao đánh một cặp, bốn lần, đánh gãy tứ chi!

Lâm Đông nói, không đợi Khổng Khê đáp lời, lập tức cúp điện thoại.

- Mẹ nó, tao muốn giết mày!

Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, thần tình Khổng Khê co rút vặn vẹo vào nhau.

Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn quên mất lúc chiều hắn còn muốn phái Dương Trạc đi ninh rụng đầu của Bảo Nhi, thuận tiện trói Nạp Lan Hương Hương lên giường hắn...

Phẫn nộ quát to một tiếng, Khổng Khê cắn răng bấm điện thoại cho thủ hạ, lạnh lùng nói:

- Sau một phút, chuyển năm trăm ngàn vào tài khoản kia.

Cúp điện thoại, Khổng Khê châm một điếu thuốc lá, rít mạnh vài hơi, trực tiếp dụi tắt.

Cầm lấy di động, lại thả xuống.

Một phút sau.

Khổng Khê khẩn cấp bấm điện thoại cho Lâm Đông.

- Mới năm trăm ngàn. Khổng gia, mày muốn lão bà cùng đứa con mày chết có phải không?

Lâm Đông lạnh lùng nói.

- Nghe được thanh âm của bọn họ, tao lập tức cho người chuyển cho mày một triệu!

Khổng Khê nghiến răng nghiến lợi.

- Hai triệu, nghe thanh âm của bọn họ, ba triệu, cam đoan bọn họ còn sống!

Lâm Đông ngữ khí âm trầm:

- Mặt khác, ở bên ngoài tao có người, nếu để cho tao biết mày báo cảnh hoặc là giở trò, tao cam đoan chờ khi mày đến, lão bà mày đã đi làm ấm giường cho Diêm Vương gia!

Vừa nói xong, Lâm Đông trực tiếp tắt máy.

- Mẹ nó!

Khổng Khê tức giận run rẩy cả người, sau đó lại bắt buộc mình lãnh tĩnh trở lại.

Sau khi tỉnh táo lại, hắn lại gọi điện cho thủ hạ:

- Năm phút sau chuyển một triệu cho hắn!

Dứt lời, Khổng Khê tắt máy, gọi điện thoại cho Dương Trạc:

- Tên tạp chủng kia có người bên ngoài, anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng bị người của hắn phát hiện, nếu không hắn sẽ giết con tin!

- Tôi làm việc, anh yên tâm.

Dương Trạc đang dẫn người rời khỏi chỗ ở, gương mặt không chút thay đổi trả lời một câu.

- Hô!

Khổng Khê phun ra một hơi, cúp điện thoại, đồng thời mệnh lệnh cho bảo tiêu gia tốc.

Chậm rãi cất di động vào túi, Lâm Đông giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó cầm khẩu sung của thủ hạ Khổng Khê đứng dậy, đi ra phía cửa.

Nhìn hành động của Lâm Đông, Báo tử hít sâu một hơi, đứng sau cửa.

Cùng lúc đó, ngay thang lầu tám của lối thoát an toàn.

Hai gã đại hán cải trang bước nhanh lên lầu.

- Đại ca, sao tôi cảm thấy có chút không ổn?

Chờ khi hai người đi lên tới lầu chín, gã đại hán có làn da ngăm đen mở miệng.

Nghe được câu nói của đồng bạn, tên đại hán râu quai nón hỏi:

- Sao lại không ổn?

- Theo đạo lý mà nói, Khổng Khê tuyệt đối sẽ phái người đến bảo hộ lão bà cùng con trai của hắn, mà từ sau khi chúng ta đi vào Thế Mậu Lệ Tinh tôi đã quan sát, cũng không phát hiện được trạm ngầm.

Đại hán có làn da ngăm đen nghi hoặc nói.

Đại hán râu quai nón thoáng trầm ngâm:

- Địa điểm ẩn thân của lão bà Khổng Khê là do Lâm Đông để lộ cho chúng ta. Chú cũng biết, hiện giờ Lâm Đông đi theo Trần gia Trần Phàm, có một số việc không phương tiện làm, muốn mượn tay chúng ta trừ cỏ tận gốc! Những người kia hẳn là bị Lâm Đông thủ tiêu!

Nghe được đại hán râu quai nón nói như thế, đại hán da ngăm đen cũng không tiếp tục hé răng.

Khổng Khê giết chết đứa em thứ ba của bọn hắn, còn đoạt đi một triệu sáu trăm ngàn mà bọn hắn vất vả kiếm được, khoản nợ máu này, bọn hắn chưa bao giờ quên!

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, bọn hắn mới đồng ý thu nhận năm mươi ngàn của Lâm Đông đưa tới, mạo hiểm phiêu lưu thật lớn đi giết Lý Quế Dần cùng Khổng Thu.

Rất nhanh, hai gã đại hán ở tại biên cảnh Vân Nam đi tới tầng mười sáu, thật cẩn thận tiếp cận chỗ ở của Lý Quế Dần.

Đứng ngay cửa nhà, hít sâu một hơi, đại hán râu quai nón bấm chuông cửa.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhô, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

Người mở cửa chính là Lâm Đông.

- Lâm Đông đến?

Nhìn thấy Lâm Đông, đại hán râu quai nón nhất thời sửng sốt, mà đại hán da ngăm đen núp trong bóng tối cũng lắc mình xuất hiện.

- Hai vị, động tác quá chậm đi?

Lâm Đông trách cứ nói.

Nói xong, Lâm Đông lách người, thi thể Lý Quế Dần bạo lộ trong tầm mắt hai gã đại hán.

Gương mặt hai người đồng thời biến đổi.

Theo sau, đại hán râu quai nón muốn nói gì đó, chợt thấy Lâm Đông nhíu mày:

- Tiền tôi sẽ cho các anh, nhưng không phải toàn bộ, vào đây nói.

Dứt lời, Lâm Đông trực tiếp xoay người, đem phía sau lưng để lại cho hai gã đại hán.

Phanh!

Hai gã đại hán liếc nhau, đi vào nhà, thuận tay đóng cửa phòng lại.

- Sưu!

- Sưu!

Báo tử trốn sau cửa lập tức bóp cò, tiếng súng hãm thanh vang lên, viên đạn trong nháy mắt xuyên qua thân thể hai gã đại hán, máu tươi tuôn ra ồ ạt.

- Mày...

- Sưu sưu sưu sưu sưu...

Lâm Đông quay phắt đầu lại, gương mặt không chút thay đổi giơ súng bắn.

Oanh!

Thân thể hai người ầm ầm ngã xuống đất.

Nhìn thấy hai người đã chết, thần tình Lâm Đông không chút thay đổi thu súng, sau đó lập tức đi tới trước người hai gã đại hán, lấy khẩu súng trong tay hai người, đem khẩu súng khi nãy đã giết chết Lý Quế Dần cùng Khổng Khê đặt vào trong tay một gã đại hán.

Làm xong tất cả chuyện này, trong biểu tình phức tạp của Báo tử, hắn mở cửa phòng, thần tình thật bình tĩnh đi ra ngoài.

Nhìn thoáng qua bốn người nằm trong vũng máu, Báo tử hơi nhắm mắt lại, đi theo sát phía sau Lâm Đông...

Nửa phút sau.

Bên trong phòng bảo an của Thế Mậu Lệ Tinh.

- Mẹ nó, màn hình lại hỏng nữa sao?

Một gã bảo an thần tình buồn bực phun tàn thuốc, hỏi.

Những bảo an khác cũng đưa mắt nhìn, thần tình nghi hoặc.

Theo sau...

Cũng giống như phía trước, khi bọn họ định rời phòng đi kiểm tra, hình ảnh lại khôi phục như cũ.

Nhưng lần này bọn hắn cũng không tiếp tục ở lại trong phòng, mà hai người kết bạn cùng đi về hướng tòa lầu xảy ra vấn đề kia.

Hai phút sau, Lâm Đông ngồi lên một chiếc Buick rời khỏi Thế Mậu Lệ Tinh.

Trong xe, hắn lại nhận được điện thoại của Khổng Khê.

- Mẹ nó, tao đã chuyển qua cho mày đủ hai triệu, tao muốn nghe được thanh âm của lão bà cùng con tao!

Sau khi điện thoại chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra tiếng rít gào của Khổng Khê.

Thần tình Lâm Đông không chút thay đổi đốt một điếu thuốc lá, rít nhẹ một hơi:

- Khổng gia, tao thay đổi chủ ý - tiếp tục chuyển thêm một triệu, tao cho mày nghe được thanh âm của bọn hắn, chuyển đủ năm triệu, tao trực tiếp rời đi.

- Mày...Khổng Khê tức giận đến nổi gân xanh, gương mặt xanh mét.

- Khổng gia, tao cho mày thời gian ba phút suy nghĩ.

Lâm Đông nói xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó xem thường lời rít gào bên kia điện thoại của Khổng Khê, trực tiếp cúp máy.

Cùng lúc đó.

Tại một ngã tư đường cách đó không xa, là đoạn đường tất yếu từ Cửu Khê Mân Côi Viên đi tới Thế Mậu Lệ Tinh, có một chiếc xe tài chở dầu đang đỗ.

Bên trong xe tải, một gã trung niên gương mặt tái nhợt, ánh mắt không chút sinh cơ ngồi trên vị trí tài xế, đang không ngừng rít thuốc lá.

Trong óc của hắn không ngừng thoáng hiện những thân ảnh quen thuộc, từng chuyện quen thuộc, thần tình khi thì thống khổ, khi thì vui sướng, khi thì lưu luyến...

Giờ khắc này, hắn tựa hồ đang dùng nicotin để gây tê thứ gì đó.

Khi hắn đang hút thuốc, bên trong vô tuyến điện không ngừng truyền đến thanh âm vang vào trong tai hắn.

- Chú ý, mục tiêu còn cách anh khoảng hai cây số!

Nghe được ba chữ hai cây số, gã trung niên dụi tắt thuốc lá, phun ra một hơi thật mạnh.

Mở to mắt, hắn cầm lấy một quả lựu đạn bên cạnh, gương mặt không hề chút sinh khí.

- Mục tiêu còn cách một cây số!

Nghe được thanh âm này, gã trung niên khởi động xe tải, chạy nhanh ra hướng ngã tư đường.

Đèn đường chiếu qua ô cửa thủy tinh vào trong xe, có thể rõ ràng nhìn thấy, hai tay của hắn không hề có chút run rẩy!

Là một người tài xế từng lái xe bus cùng đua xe thể thao của Nam Kinh từ mười lăm năm trước, khả năng lái xe của hắn không thể nghi ngờ!

- Tám trăm thước!

- Năm trăm thước!

- Một trăm thước!

Bên tai vang lên lời nhấc nhờ cuối cùng, gã trung niên đột nhiên đạp hết ga, xe bồn chứa đầy xăng dầu lấy tốc độ khủng khiếp lao thẳng ra ngã tư đường.

Cùng lúc đó, bốn chiếc xe Benz bảo hộ chiếc Lincoln tiếp cận ngã tư đường.

- Trực tiếp xông đèn đỏ!

Bên trong chiếc Lincoln, Khổng Khê đỏ mắt hạ mệnh lệnh.

- Cẩn thận!

Thanh âm của Khổng Khê vừa hạ xuống, bên trong vô tuyến điện liền truyền ra tiếng kinh hô của một gã bảo tiêu.

Không đợi thanh âm của tên bảo tiêu vang hết, chiếc xe bồn do gã trung niên điều khiển dùng tốc độ khủng khiếp vọt thẳng tới năm chiếc xe kia.

- Hô!

Tài xế chiếc Benz đầu tiên bởi vì nhìn thấy được xe bồn sớm nhất, lập tức nhấn ga, dẫn đầu tránh thoát.

Nhưng...

Bốn chiếc sau không cách nào tránh khỏi!

Gã trung niên lái xe bồn lướt qua chiếc xe Benz đầu tiên, hung hăng đánh vào bốn chiếc xe còn lại kể cả chiếc Lincoln.

Phanh!

Nương theo một tiếng vang thật lớn, chiếc Benz trực tiếp đâm vào chiếc xe bồn lập tức vỡ thành một đống hoang tàn, chiếc Lincoln cũng bị đụng bay lên.

Đông!

Ngay sau đó, một tiếng nổ thật khủng khiếp vang lên trong màn đêm, chiếc xe bồn chứa đầy xăng dầu đột nhiên nổ mạnh, lực ép thật khủng bố đã trực tiếp đem địa phương trong phạm vi mấy thước chung quanh san thành đất bằng.

Trong màn đêm, trên con đường trống trải, ánh lửa tận trời, giống như một đóa pháo hoa khổng lồ nỡ rộ, rực rỡ muôn màu.

Người nắm quyền Thanh bang Chiết Giang, cứ như vậy bị mất mạng!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 443

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.