Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sôi trào đi, thế giới ngầm! (8)

Phiên bản Dịch · 2530 chữ

- Anh chính là Đồ Tể!

Năm chữ này theo trong miệng Olivia thốt ra xong, khí thế trên người nàng đột nhiên tăng vọt, cỗ sát khí khủng bố kia, ánh mắt băng sương vô tình kia, làm cho Kroff, Kuka, thậm chí là những thành viên giáo đình đứng sau lưng Monica trong lòng đều sợ hãi không thôi.

Két...két...!

Còn Monica thì siết chặt quyền đầu, kìm lòng không đậu muốn bước lên phía trước, cảm tình như muốn cùng Olivia quyết chiến sinh tử. Nhưng nàng vừa nhấc bước ra, thì đã bị Trần Phàm vươn tay ngăn cản.

- Ha ha...Đồ Tể! Quả nhiên anh vẫn che chở nàng giống như năm xưa!

Olivia thấy vậy, nét tức giận trong đôi con ngươi càng tăng lên, lửa giận ngập trời đồng thời ánh mắt cũng oán độc tới cực điểm.

- Theo như lời cô nói, giữa cô ấy và tôi đã phát sinh quan hệ mờ ám, nếu tôi không bảo hộ cô ấy, chẳng lẽ tôi bảo hộ cho cô hay sao?

Trần Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Olivia, gằn từng chữ:

- Về phần, cô nói muốn lưu tôi lại, cô cho rằng điều này có khả năng xảy ra ư?

Có khả năng xảy ra ư?

Nghe vậy, Olivia không khỏi nắm chặt song quyền.

- Chỉ bằng vào cô cùng mười hai gã phế vật đang đứng sau lưng cô sao?

Trần Phàm tiến lên phía trước, thân mình giống như một ngọn núi lớn, đứng án ngữ ở trước đám đông, sát khí trên người cũng hoàn toàn phóng thích ra ngoài.

Loại sát khí do vô số máu tươi chồng chất tạo ra, nếu so sánh thì chỉ hơn chứ không hề kém sát khí ở trên người của Olivia. Bởi vậy nên bị Trần Phàm mắng thành một đám phế vật, mà mười hai tên U Linh Thánh Vệ cũng không dám mở miệng phản bác.

- Coi như không giữ chân được anh, thì tôi cũng sẽ giết sạch hết đám người kia!

Olivia không chút nhượng bộ, cùng Trần Phàm đối chọi gay gắt:

- Đồ Tể, nếu anh không tin, thì chúng ta có thể thử xem!

- Tôi không thích bị người khác uy hiếp.

Trần Phàm nhíu mày nói.

Động tác rất nhỏ này, làm cho biểu tình của mười hai tên U Linh Thánh Vệ khẽ biến sắc, thần kinh căng thẳng, đồng thời lực chú ý cũng tập trung cao độ.

Bên phía Trần Phàm, vô luận nhóm thành viên giáo đình đứng sau lưng Monica, hay là đám lính đánh thuê Địa Ngục Hỏa do Kuka suất lĩnh. Tất cả dường như cũng đã ngửi thấy hương vị nguy hiểm ở trong không khí, lúc này trong tay đều nắm chặt vũ khí.

Bầu không khí, tựa hồ như đang rất căng thẳng!

- Olivia, lấy chỉ số thông minh của cô, nhất định là đêm nay đã chuẩn bị kĩ lưỡng, tôi tin tưởng nếu cô tâm ngoan thủ lạt khởi xướng chiến tranh, thì quả thật là có thể giết chết được họ.

Trần Phàm cũng không ra tay, mà bình tĩnh nói:

- Nhưng tôi dám cam đoan, cô cũng sẽ phải trả giá thảm trọng, thậm chí là táng thân ở đây. Mà ngày sau, Hắc Ám U Linh sẽ trở thành Huyết Sắc Luyện Ngục thứ hai, cô có tin không?

Có tin không?

Tin!

Bởi vì những lời này được nói ra từ trong miệng của người đã tiêu diệt tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục ah!

Ngày trước, khi Huyết Sắc Luyện Ngục bao vây tiêu trừ Trần Phàm, nhiều người cho rằng Trần Phàm hẳn là sẽ phải chết không cần nghi ngờ, nhưng đến thời khắc mấu chốt. Trần Phàm lại như loài mèo có chín cái mạng bình thường, luôn luôn thoát vây dưới tình huống cửu tử nhất sinh, cuối cùng dùng hành động tàn khốc gấp vạn lần trả thù Huyết Sắc Luyện Ngục!

- Tôi tin.

Oán khí trong đôi con ngươi của Olivia ngày càng đậm:

- Nhưng Đồ Tể, việc này không chứng minh tôi không dám hành động. Anh không thích bị người khác uy hiếp, đồng dạng tôi cũng chán ghét như thế.

Nghe thấy Olivia nói những lời này, đôi chân mày của Trần Phàm càng nhíu vào sâu hơn. Bởi vì hắn đối với Olivia cũng có sự am hiểu nhất định, biết tính tình của nàng, một khi tâm ngoan thủ lạt muốn ra tay, thì sẽ chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì, điển hình là kiểu người không đạt được mục đích thì sẽ không buông tha!

Lúc này bầu không khí đang rơi vào tình huống giằng co, giờ khắc này không người nào dám lên tiếng, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quăng ném về phía Trần Phàm. Bởi vì thái độ của Trần Phàm sẽ quyết định chiều hướng tối hôm nay, thậm chí còn trực tiếp quyết định vận mệnh của Châu Âu ở trong tương lai!

Dù sao, nếu Olivia điên lên, muốn khởi xướng chiến tranh, giết chết đám người Monica, vậy thì giáo đình cùng Hắc Ám U Linh tuyệt đối sẽ rơi vào tình trạng không chết không ngừng. Mà Trần Phàm đồng dạng cũng sẽ không buông tha cho Hắc Ám U Linh.

- Olivia, nói đi, rốt cuộc thì cô đang muốn cái gì?

Trần Phàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu tím của Olivia, hỏi:

- Tôi nghĩ, nếu cô thật sự muốn sống mái, thì cũng sẽ không bước vào trong này nói chuyện, mà là chọn động thủ trực tiếp.

- Đồ Tể, tôi từng đắc tội qua với anh sao?

Nghe một đằng nhưng Olivia lại trả lời một nẻo, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm bỗng nhiên thoáng dâng lên một tia u oán.

Ân?

Trần Phàm nằm mơ cũng không ngờ Olivia sẽ ở dưới tình huống này mà hỏi ra một câu như vậy. Điều này không khỏi làm cho hắn nhíu mày trầm ngâm.

- Không có đi! Tạm thời không nhắc tới chuyện hôm nay. Một năm trước giữa tôi và anh căn bản là chưa từng quen biết nhau. Nhưng sau khi tôi bắt Monica, anh đột nhiên xuất hiện, đoạt lấy Monica từ trong tay của tôi.

Olivia oán khí mười phần nói:

- Khi đó, nàng hẳn vẫn chưa từng là nữ nhân của anh đi?

Trần Phàm không hé răng phản bác.

Một năm trước, sở dĩ hắn giải cứu Monica, là vì ngày trước Monica đã từng gặp qua hắn một lần. Khi Monica đang nằm trong tay Olivia nhìn thấy Trần Phàm, liền hướng Trần Phàm cầu cứu.

- Đồ Tể, tôi chưa từng đắc tội qua anh, thậm chí tôi còn từng ngưỡng mộ anh!

Bỗng nhiên ngữ khí của Olivia trở nên phức tạp. Bất quá rất nhanh đã trở nên băng sương vô tình:

- Nhưng là do anh chủ động trêu chọc tôi, hơn nữa cũng không chỉ một lần duy nhất.

- Cho nên người cô muốn đối phó là tôi, đúng không?

Nghe đến đây, rốt cuộc thì Trần Phàm đã hiểu ra ý tứ của Olivia rồi.

- Đúng thế!

Olivia cũng không phủ nhận:

- Anh muốn bọn họ bảo toàn mạng sống, cũng được! Hãy đáp ứng làm người hầu của tôi, chỉ cần anh đáp ứng chuyện này, thì tôi sẽ buông tha cho anh.

Kêu Đồ Tể làm người hầu ư?

Vừa nghe được lời nói này, Kroff biến sắc, nhịn không được quát lớn:

- Mẹ kiếp, con mụ đàn bà điên này, Kroff là người hầu trung thành nhất của Đồ Tể, nếu Đồ Tể làm người hầu của ngươi, vậy thì Kroff đại gia là gì đây? Não ngươi bị nước vào rồi hay sao?

Ân?

Nghe thấy Kroff mắng mình như vậy, sắc mặt của Olivia đại biến, ánh mắt băng sương vô tình lại quét về phía Kroff.

Lúc này, Kroff không sợ hãi chút nào, mà là lấy hết dũng khí đối diện cùng Olivia!

Tuy rằng lúc trước Trần Phàm đã nhắc nhở hắn không được làm trò, buông lời phóng túng ở trước mặt Olivia.

Tuy rằng lúc trước hắn đã tự nhủ với mình rằng, mỗi khi nhìn thấy Olivia sẽ không mở miệng nói chuyện nữa.

Nhưng lúc này đây Kroff vẫn mở miệng!

Bởi vì hắn cảm thấy, lời nói của Olivia đối với Trần Phàm, chính xác là một loại vũ nhục cực điểm!

Ở trong mắt rất nhiều người, hắn là người hầu của Đồ Tể, là tay sai của Đồ Tể, nếu như không có Đồ Tể uy hiếp thì hắn sớm đã chết qua một trăm lần rồi. Nhưng chỉ riêng Kroff tính tình cổ quái mới hiểu được, xưa nay Đồ Tể vẫn luôn đem hắn coi như bằng hữu. Là cái loại bằng hữu không thể mang tiền tài ra cân đong đo đếm!

Cho nên, mỗi khi Đồ Tể phân phó hắn đi làm việc, hắn đều không có từ chối. Đồng dạng ngày trước, cũng từng có một gã đại ca hắc bang, sau khi ám sát Kroff không thành công xong, không chờ Kroff ra tay, Đồ Tể liền đã tru diệt toàn bộ cái tổ chức hắc bang kia!

Một người đều không bỏ sót!

Cũng chính những chuyện này, cho nên ở trong thế giới ngầm toàn cầu, không một ai dám động vào Kroff!

- Cái thứ hèn mọn, ngươi chán sống rồi sao?

Sát khí trong mắt Olivia bỗng dưng trở nên nồng đậm.

- Olivia, đủ rồi!

Lúc này thanh âm của Trần Phàm đã hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt cũng híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Người quen thuộc đều biết, đây là dấu hiệu khi hắn tức giận lên:

- Tôi cảnh cáo cô, vô luận kết quả đêm nay như thế nào. Nếu sau này cô dám động tới một sợi tóc của Kroff, tôi sẽ biến Hắc Ám U Linh máu chảy thành sông!

- Đồ Tể, anh...

Olivia nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng lại cảm nhận được, lúc này Trần Phàm không có nói đùa, mà là phi thường nghiêm túc cảnh cáo nàng.

Theo sau, không chờ Olivia kịp nói dứt lời, Monica luôn luôn áp chế lửa giận trong nội tâm, nhịn không được đã mở miệng ra:

- Olivia, cô tưởng rằng mình là ai? Cô có tư cách gì mà muốn Đồ Tể làm người hầu của cô? Chẳng lẽ cô không biết rằng, đó chính là chuyện tình phi thường buồn cười hay sao?

- Một à đàn bà chỉ biết trốn sau lưng đàn ông, thì có tư cách gì lên tiếng ở đây?

Olivia cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, nhìn Monica khinh thường nói:

- Monica, cô hãy tiếp tục co đầu rút cổ đứng sau lưng Đồ Tể, đừng nhảy ra đây làm trò trước mặt tôi thêm nữa.

- Có đủ tư cách hay không, thì chúng ta hãy thử xem nào!

Monica tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

- Nga, nghe ra là cô đang hướng tôi khiêu chiến ư?

Olivia cười lạnh, khẽ nheo mắt nhìn nàng trầm ngâm suy tư, sau đó chuyển dời đến Trần Phàm:

- Đồ Tể, nếu không chúng ta hãy đánh cược đi?

- Cược gì?

Trần Phàm lạnh lùng nói.

Olivia khẽ mỉm cười:

- Anh không muốn những người bên cạnh anh chết đi, mà tôi thì nằm mộng cũng muốn anh trở thành người hầu của tôi, thần phục dưới chân tôi. Cho nên chúng ta hãy đánh cược, nếu anh thua, vậy thì sau này anh sẽ trở thành người hầu của tôi! Nếu anh thắng, tôi sẽ coi chuyện đêm nay chưa từng phát sinh qua.

- Đánh cược kiểu này không công bằng.

Trần Phàm lắc đầu:

- Bởi vì bên phía cô trả giá quá ít Olivia, tôi hy vọng cô hiểu rõ, cô có khả năng giết chết bọn họ. Đồng dạng tôi cũng có thể giết chết toàn bộ thành viên Hắc Ám U Linh đang đứng ở đây. Cho nên, tình huống bây giờ cô cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế!

- Vậy anh muốn thế nào?

Olivia chợt hỏi.

Trần Phàm không đáp, mà hỏi ngược lại:

- Trước tiên cô hãy nói xem chúng ta đánh cược cái gì, rồi sau đó tôi sẽ nói cho cô biết.

- Được!

Olivia không lòng vòng thêm nữa, mà thẳng thắn nói:

- Thứ phế vật đứng sau lưng anh sẽ khiêu chiến cùng tôi, đây là hạng mục đánh cược thứ nhất. Nói vậy, thì đám phế vật giáo đình kia cũng không cam tâm đứng nhìn, vậy hãy để bọn chúng cùng U Linh Thánh Vệ của ta chiến thêm một trận, đây là hạng mục thứ hai. Ưm, hạng mục thứ ba, trước kia không lâu, tên hỗn đản nào đó đã chiến thắng Dracula, Xa vương Bắc Mỹ, bước lên vị trí số một trên bài hành bảng. Tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng đua xe của hắn!

Nghe thấy Olivia nói, những thành viên của giáo đình đứng sau lưng Monica sắc mặt đều khó coi. Tuy rằng bọn hắn vẫn luôn kiêu ngạo tự phụ, nhưng cũng hiểu bản thân mình không phải là đối thủ của U Linh Thánh Vệ!

Olivia cũng không quan tâm đến sắc mặt của những thành viên giáo đình, mà nhìn Trần Phàm cười nói:

- Thế nào, Đồ Tể! Hạng mục thứ ba anh sẽ chiến thắng dễ dàng mà. Chỉ cần thắng hai hạng mục sẽ thắng tổng thể, cho nên anh đã chiếm rất nhiều tiện nghi.

- Olivia, trận đánh cược này, tôi là diễn viên chính, nhưng cô bảo tôi tiến hành một trận đấu không có chút thách thức gì, quả thật đúng là nhàm chán.

Trần Phàm mỉm cười nói:

- Không phải cô muốn tôi làm người hầu ư? Như vậy, ít nhất cô phải thể hiện ra, thực lực của bản thân mình cường đại hơn tôi chứ? Thế này nhé, tràng tỷ thí giữa cô và Monica hủy bỏ, đổi thành tôi đánh với cô, cùng mười hai tên U Linh Thánh Vệ kia, thế nào? Bên phía cô mười ba người, tôi chỉ cần một mình thôi.

- Thánh nữ, quang vinh của chúng ta không thể khinh nhờn, U Linh Thánh Vệ chúng tôi nguyện ý tử chiến một trận!

Nghe thấy Trần Phàm buông lời cuồng vọng, mười hai tên U Linh Thánh về đều cảm thấy nhục nhã, bọn hắn không chờ Olivia mở miệng đáp ứng, mà tất cả đã phẫn nộ hướng Olivia thỉnh chiến.

Cảm giác như, lúc này bọn hắn chỉ hận không được xông lên xé nát Trần Phàm ra thành trăm mảnh!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 447

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.