Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão tổ Phạm gia

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Trần Nam cuống quýt nói:

“Bệ hạ chớ nên nản lòng thoái chí! Thần đã truyền lệnh yêu cầu quan lại các địa phương tìm kiếm thầy thuốc tài giỏi đưa về thành Phong Châu. Nhất định bệnh tình của bệ hạ sẽ sớm ngày chữa khỏi thôi!”

Phạm Kiều mở mắt hướng về phía Trần Nam, mở miệng cười thảm:

“Kịch độc mà tên phản đồ kia sử dụng lợi hại vô cùng. Ái khanh bất tất phải lừa mình dối người làm gì?”

Ngừng lại một thoáng, Phạm Kiều nói tiếp:

“Nam ái khanh! Mặc dù trẫm và khanh bối phận quân thần nhưng xưa nay trẫm chưa từng coi khanh là người ngoài. Kỳ thực có một chuyện trẫm vẫn giấu ngươi… Khụ khụ…”

Hoàng đế ôm miệng ho sặc sụa liên hồi, từng cục máu màu đen kinh dị theo đó mà bắn vọt ra.

Trần Nam cả kinh, vội vàng đỡ lấy hoàng đế gấp gáp tâu rằng:

“Xin bệ hạ hãy giữ gìn long thể!”

Khuôn mặt Phạm Kiều trắng bệch như vôi, sau khi nuốt một viên thuốc dưỡng thương thì thần sắc mới le lói mấy tia hồng nhuận. Nhưng xem chừng cơ thể rệu rã lắm rồi, chẳng biết gắng gượng nổi mấy ngày đường không nữa?

Thấy hoàng đế bệnh tình trở nặng, Trần Nam sốt ruột nói vọng ra ngoài xe:

“Trương Phi huynh đệ! Mau quay xe trở về hoàng cung triệu hồi thái y chuẩn bệnh cho bệ hạ.”

Phạm Kiều hơi thở dần dà ổn định, ra hiệu nói:

“Không sao! Trẫm còn chưa chết được đâu! Mấy mươi năm nay, trẫm thường xuất cung vi hành chính là vì đến bái phỏng một vị tiên sinh đức cao vọng trọng. Nếu được ngài ấy thương xót, may ra trẫm còn có cơ hội sống thêm được vài năm.”

Lần đầu nghe đến sự việc khác thường này, Trần Nam nghi vấn hỏi:

“Bệ hạ, vị tiên sinh này là ai?”

Phạm Kiều âm thanh yếu ớt bảo:

“Vị tiên sinh ấy họ Trần, ái khanh có lẽ cũng từng có duyên gặp mặt rồi đó.”

Trần Nam ngạc nhiên nói:

“Trong Trần gia có nhân vật lợi hại như vậy sao? Kính xin bệ hạ cho thần được rõ!”

Hoàng đế hồi tưởng chuyện xưa, điểm lại ngôn từ trong đầu một lượt rồi bắt đầu kể lại:

“Hơn ba mươi năm trước, khi trẫm còn là thái tử, trong một lần rời kinh du ngoạn trẫm vô tình gặp được vị Trần tiên sinh này. Về sau trẫm cho người âm thầm điều tra…”

. . .

Bởi vì sức khoẻ của hoàng đế rất yếu nên tốc độ di chuyển của cỗ xe ngựa tương đối chậm chạp.

Cho đến năm ngày sau, ba người bọn họ mới đặt chân tới thị trấn An Thái.

Trương Phi quen đường, liền đánh xe chạy thẳng một mạch tới Nhân Sinh Quán.

Đến nơi, Trương Phi đứng ở ngoài canh cửa còn Trần Nam cẩn thận đỡ hoàng đế xuống rồi dìu vào bên trong.

Cảnh trí Nhân Sinh Quán vẫn giống hệt như lần đầu hoàng đế đặt chân đến đây.

Vừa trông thấy Trần Phong đang ngồi thảnh thơi uống trà, Phạm Kiều vội vàng chắp tay thi lễ:

“Vãn sinh Phạm Kiều bái kiến Trần tiên sinh!”

Trần Phong thần sắc như thường, tựa hồ đã sớm đoán biết được đối phương sẽ tìm đến đây nên không ngạc nhiên chút nào.

Nhấp một ngụm trà nóng, Trần Phong mới nhìn qua Phạm Kiều nói:

“Đường xa mệt mỏi, ngươi đang có bệnh trong người, mau ngồi xuống đi.”

Nghe được những lời này, Phạm Kiều vừa mừng vừa sợ, cung kính đáp:

“Đa tạ tiên sinh!”

Bên cạnh hoàng đế, tể tướng Trần Nam sau một hồi quan sát thì hai mắt vụt sáng, tức khắc quỳ sụp xuống đất, cất giọng nói:

“Con cháu Trần gia, vân tôn Trần Nam xin vấn an Phong gia gia.”

Khi đối phương vừa bước chân vào cửa thì Trần Phong đã cảm ứng được một tia huyết mạch tương liên.

Không quá khó khăn để hắn nhận ra Trần Nam chính là cậu thiếu niên năm ấy đi theo Trần Lâm đại ca.

Không ngờ con cháu Trần gia cũng có ngày tiến vào giới quan trường, đích thực là khiến cho lòng người phấn chấn.

Trần Phong mang theo phong thái của bậc trưởng bối ôn hòa bảo:

“Ừm! Trần gia những năm qua có thay đổi gì không?”

Trần Nam vội vàng bẩm rõ:

“Thưa gia gia, mấy năm nay Trần gia chúng ta được bệ hạ ưu ái nên cuộc sống rất tốt! Đa phần con cháu Trần gia đều đã dời lên kinh thành sinh sống. Cháu cũng sắp xếp một số thành viên ở lại An Ký để trông coi từ đường và lo liệu hương hỏa tổ tiên.”

Trần Phong sắc thái như thường, nhãn quang đầy ẩn ý nhìn qua Phạm Kiều.

Tên tiểu tử này tâm tư thật sâu sắc a!

Coi bộ thân phận thực sự của ta đã bị hắn sớm đoán ra rồi!

Trần Nam giữ nguyên tư thế, khẩn cầu nói:

“Phong gia gia! Bệ hạ bị bè lũ phản tặc ám toán trúng phải chất kịch độc nguy hiểm đến tính mạng. Vì quốc gia xã tắc, vì lê dân bá tánh trăm họ, cầu xin gia gia cứu giúp!”

Hôm nay, Trần Phong gần như nhìn thông suốt sinh tử luân hồi, cho nên đứng trước vấn đề này chỉ lạnh nhạt bảo:

“Sống chết có số! Vận mệnh an bài như vậy, các ngươi hà tất phải cưỡng cầu?”

Trần Nam thẳng thắn thưa rằng:

“Nước một ngày không thể không có vua! Một khi bệ hạ xảy ra chuyện, e rằng sẽ gây nên một trường hạo kiếp tranh giành quyền lực khiến cho trăm vạn chúng sinh lâm vào cảnh khốn khổ lầm than. Kính mong gia gia suy xét lại!”

Trần Nam thân là tể tướng đương triều, tính tình cương trực thẳng thắn, tâm niệm cả đời là hưng vượng giang sơn, đem sự ấm no cho con dân trăm họ.

Thấy hắn có tấm lòng bao dung như vậy, trong lòng Trần Phong âm thầm khen ngợi.

Lúc đấy, Phạm Kiều bỏ qua địa vị cửu ngũ chí tôn mà quỳ xuống, bi thống cầu xin:

“Trần tiền bối! Xin nể tình tổ tiên Phạm gia mà cứu vãn bối một mạng!”

Trần Phong nghi hoặc hỏi:

“Tổ tiên Phạm gia các ngươi là ai?”

Phạm Kiều vội vàng nói rõ:

“Lão tổ tục danh là Phạm Vân, đạo hiệu Phạm Vân Chân Nhân.”

Phạm Vân Chân Nhân?

Trần Phong giật mình kinh ngạc.

Đây chẳng phải là vị trưởng lão ngoại môn năm xưa đưa ta và Hoàng Linh gia nhập Lạc Thần Môn hay sao?

Có lần Hoàng mập từng đề cập đến chuyện Phạm Vân Chân Nhân bế quan trường kỳ, mục tiêu đột phá vào Nguyên Anh Kỳ cảnh giới, không rõ kết quả thế nào rồi?

Thảo nào mà tên tiểu tử Phạm Kiều này lại điều tra được thân phận thực sự của ta.

Xâu chuỗi lại những sự kiện liên quan, Trần Phong liền sáng tỏ chân tướng.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ bất ngờ loé lên trong đầu làm cho Trần Phong chấn động.

Năm xưa, lão tổ Phạm gia vì kết thiện duyên mà đưa hắn vào Lạc Thần Môn.

Hôm nay, hậu nhân Phạm gia lại tìm đến nhờ vả.

Nếu coi Phạm Vân là người gieo nhân thì con cháu đời sau ắt gặt quả!

Đây chẳng há ứng với quy luật nhân quả hay sao?

Nhân và quả có mối quan hệ mật thiết với nhau. Trong nhân hàm chứa quả và trong quả hàm chứa nhân. Từ nhân đến quả không có một thời gian nhất định, có thể nhanh có thể chậm.

Trong mối nhân quả này không ngờ lại mở ra thêm một vòng nhân quả mới. Một khi Trần Phong gieo nhân đồng ý lời thỉnh cầu của hoàng đế, như vậy con cháu Trần gia về sau tất nhận quả vinh hoa phú quý.

Hoặc nói cách khác, từ khi có nhân quả pháp tắc vận chuyển trong tam giới, tạo thành những nhân quả mới, những nhân quả mới này phối hợp với các nhân quả khác sanh ra nhân quả mới khác nữa, và cứ như thế tiếp tục mãi mãi.

Sự tiếp tục vận hành này có thể coi là một yếu tố quan trọng sanh ra vạn vật, một sự sinh diệt của vạn vật trong vũ trụ.

Thời khắc ấy, nhân quả bản nguyên trong cơ thể Trần Phong cấp kỳ lột xác, nháy mắt gia tăng lực lượng đột biến.

Đồng thời, hắn bỗng nhiên cảm ứng được một sự kêu gọi mờ mịt đến từ cõi hư không.

Cảm giác rất mong manh, nhưng Trần Phong lại có suy nghĩ rằng nếu mình bỏ qua cơ hội này nhất định sẽ phải hối hận cả đời.

Đôi mắt Trần Phong nhắm nghiền, tinh thần bị lực lượng huyền ảo thiên địa dẫn dắt tiến vào trạng thái ngộ đạo.

Hắn thấy mình xuyên qua vòm trời bay thẳng lên thượng giới, sau đó lạc vào một khoảng không gian kỳ dị.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.