Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập phàm

Tiểu thuyết gốc · 1552 chữ

Trần Phong đang mải mê ngụp lặn, nghe giọng người lạ liền nhỏm người lên quan sát.

Những bước chân sột soạt vọng lại càng lúc càng gần, sau cùng hiện ra một thiếu nữ mặc váy màu đỏ, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, gương mặt có nét khả ái đáng yêu.

Trên chiếc cổ trắng ngần đeo một chiếc vòng bạc được chế tác tinh xảo bắt mắt.

Thiếu nữ này trên người không hề có linh lực dao động, rõ ràng chỉ là một phàm nhân bình thường.

Thiếu nữ nghe tiếng động nhanh chân chạy ào về phía trước, vừa hay chứng kiến cảnh tượng Trần Phong không một mảnh vải che thân đang tồng ngồng đứng giữa làn suối.

Trần Phong sở hữu thể chất tuyệt thế Cửu Dương Thần Thể, lại kèm một thân tu vi Nguyên Anh Kỳ nên thân hình tráng kiện hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Những giọt nước suối đọng trên từng múi cơ vạm vỡ, dưới tia nắng ban mai ấm áp tựa như những viên ngọc trai long lanh trong suốt.

Thiếu nữ ngây người một thoáng, ngay sau đó là một tiếng hét chói tai náo động núi rừng:

“Aaaa…”

Thiếu nữ xấu hổ ôm mặt, đôi má nhuộm hồng như bôi phấn, kinh hãi thất sắc nói:

“Ngươi ngươi… là ai? Vì sao ngươi… ngươi… ngươi…”

Thiếu nữ lắp ba lắp bắp không biết nói thế nào cho phải.

Cảnh trước mắt nàng quả thực gây chấn động lòng người.

Vì mục đích hoá phàm thể nghiệm nhân sinh nên ngay cả thần thức Trần Phong cũng triệt để thu liễm, bởi vậy mới có chuyện không sớm phát hiện ra sự hiện diện của đối phương.

Cơ mà đứng trước tình huống ấy, Trần Phong lại không chút đỏ mặt mà bày ra dáng vẻ lưu manh nói:

“Ối chà! Nước suối mát lắm, tiểu muội muội có muốn xuống tắm chung không?”

Nghe hắn buông lời vô sỉ, thiếu nữ cảm giác trời đất quay cuồng, hét lên bảo:

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Ta ta… Ta… đi tìm Bánh Mì của ta…”

Đi tìm Bánh Mì là ý gì?

Trần Phong nghi hoặc chẳng hiểu đầu cua tai nheo như thế nào.

Ngay lúc ấy bỗng từ trong bụi cỏ rậm rạp gần đó có một cái bóng màu trắng bắn vọt ra.

Nhìn kỹ hoá ra là một chú chó nhỏ nhắn xinh xắn.

“Gâu gâu…”

Nó sủa vài tiếng rồi ve vẩy cái đuôi chạy đến bên cạnh thiếu nữ kia, cái đầu ngọ nguậy dụi dụi vào đôi chân trắng muốt của nàng.

Thiếu nữ vui mừng nhấc bổng nó lên, sẵng giọng mắng:

“Bánh Mì, mi hư lắm! Ai cho phép ngươi chạy loạn thế hả?”

Trông thấy thiếu nữ hoạt bát lanh lợi, Trần Phong cao hứng hỏi:

“Tiểu muội muội, con chó này là của muội à? Trông thật đáng yêu nha!”

Thiếu nữ hồn nhiên đáp:

“Ừm! Tên của nó là Bánh Mì!”

Trần Phong vẫn trong tư thế trần truồng, hỏi tiếp:

“Vậy tên của muội muội là gì? Không phải là Bánh Bao đó chứ?”

Thiếu nữ bụm miệng phì một tiếng, ngây thơ ngẩng đầu nhìn hắn nói:

“Cái gì mà Bánh Bao chứ? Khó nghe chết đi được! Ta tên là Khả Ngân… Á…! Sao ngươi còn chưa chịu mặc quần áo vào…”

Trần Phong sắc mặt như thường, giọng điệu cà chớn nói:

“Hoá ra là Khả Ngân muội muội! Ừm, ta còn muốn ngâm mình trong này thêm vài canh giờ nữa. Khả Ngân muội muội có muốn xuống thì nhanh lên.”

Thiếu nữ tên Khả Ngân tỏ vẻ tức giận, thấp thoáng trong lớp y phục là bộ ngực căng tròn đầy đặn như trái tuyết lê đang phập phồng lên xuống liên hồi:

“Ngươi… Ngươi… đúng là một tên xấu xa! Ta không thèm nói chuyện với ngươi!”

Nói đoạn nàng xoay người ôm Bánh Mì chạy vụt đi.

Ngắm nhìn cặp mông ngúng nguẩy đánh qua đánh lại như con thoi, Trần Phong bật cười ha hả gọi với theo:

“Khả Ngân muội muội ngày mai lại đến đấy nhé!”

“...”

Nữ tử này da mặt thật mỏng!

Ta mới nói có vài câu đã chịu không nổi rồi a!

Trêu chọc thiếu nữ một chặp, Trần Phong cảm thấy có chút vui vẻ.

Bất giác hắn nhớ đến kiếp trước của mình, hồi học đại học hay thường xuyên cùng mấy thằng bạn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp trường.

Ngâm mình trong dòng suối thêm hai canh giờ Trần Phong mới chịu mò lên bờ, sau đó lại nằm phơi nắng một hồi lâu rồi mới thong thả tiếp tục hành trình của mình.

Xuyên qua cánh rừng, trước mắt hiện lên một con đường cái rộng rãi, theo phương hướng thì con đường này thông thẳng đến một thị trấn tên gọi An Thái.

Khoảng cách từ thị trấn An Thái đến làng An Ký - quê hương của hắn tương đối gần, nếu đi xe ngựa chỉ mất chừng nửa ngày.

Hồi còn nhỏ, cha từng có lần đưa hắn đến đây tham quan một vài lần nên nhớ rất rõ.

Quy mô của thị trấn An Thái mặc dù không quá lớn nhưng bởi vì nằm ở vị trí trung tâm kết nối mấy ngôi làng lân cận nên cũng rất thu hút nhân khí.

Lúc Trần Phong bước chân vào thị trấn là thời điểm xế chiều, mặt trời ngả bóng về phía tây.

Hắn vừa đi vừa quan sát, phát hiện nhà cửa hai bên đường xây dựng san sát, mặc dù sắc trời nhá nhem chập tối nhưng cảnh tượng người mua kẻ bán vẫn diễn ra vô cùng nhộn nhịp, huyên náo.

Trần Phong suy nghĩ một chút liền quyết định đêm nay sẽ dừng chân nghỉ ngơi tại đây.

Đi dạo vài vòng, hắn lẹ chân tiến vào một tửu lâu rồi hướng thẳng lên lầu cao nhất.

Trên lầu bày biện hơn chục bộ bàn ghế, sắp đặt theo hàng lối chỉnh tề, được ngăn cách bởi những tấm liếp làm bằng gỗ điêu khắc hoa văn.

Thời điểm này khách khứa chưa đông, chỉ thấy duy nhất một gã thanh niên áo đen đang ngồi uống rượu, trông bộ dáng tựa hồ đang chờ đợi ai đó.

Người này trạc tuổi ba mươi, đuôi mắt có nhiều vết chân chim, mũi hình sư tử, hai bên cánh mũi có đường lõm sâu.

Theo nhân tướng học thì đây là dạng người không thật lòng, dù bên ngoài có vẻ khá chín chắn nhưng thực chất là người nóng vội, tàn nhẫn.

Trần Phong lựa chọn đại một vị trí rồi ngồi xuống, đồng thời kêu tiểu nhị mang lên cho mình một vò rượu Bàu Đá.

Rót ra một chén lớn, hắn ngửa cổ uống cạn rồi khà mạnh một hơi.

Rượu Bàu Đá hương cay nồng nhưng lại mang đến cho con người ta cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.

Đúng lúc đó, bỗng một gã đàn ông mặt dơi tai chuột mặc quần áo gia đinh từ dưới sảnh hớt hải chạy lên lầu.

Đôi mắt gã đảo quanh, trông thấy gã thanh niên áo đen kia liền tỏ vẻ vui mừng, vừa chạy tới vừa hớn hở nói:

“Công tử, công tử!”

Gã thanh niên đứng bật dậy, nôn nóng hỏi ngay:

“Thế nào, công chuyện ta giao đã thực hiện đến đâu rồi?”

Gã gia đinh ngó nghiêng bốn phía, trông thấy trên lầu chỉ có mỗi mình Trần Phong đang ngồi thì không thèm quan tâm, bèn nhỏ giọng nói:

“Công tử yên tâm! Tiểu nhân đã cho người bí mật bắt trói nàng ta lại rồi. Đảm bảo thần không biết quỷ không hay! Một chút nữa công tử đến thẳng khách sạn Nguyệt Thị để tận hưởng khoái lạc đi a!”

Nghe hạ nhân bẩm báo, đôi mắt gã thanh niên vụt sáng, khóe miệng vẽ ra một nụ cười dâm tiện.

Gã thanh niên này tên Khang, đại thiếu gia nhà họ Dương.

Dương gia kinh doanh mặt hàng trang sức, trong thị trấn An Thái mở đến mấy cửa hiệu lớn, rất có danh khí.

Dương Khang là con độc đinh nên từ tấm bé đã được cha mẹ nhất mực cưng chiều. Dần dà gã sinh ra tính cách vặn vẹo biến thái, không coi ai ra gì. Chỉ cần thứ gã muốn thì nhất định phải dùng mọi thủ đoạn đạt cho bằng được.

Chẳng những vậy, Dương Khang còn là một kẻ háo sắc bệnh hoạn.

Sở thích của gã là bắt cóc nữ nhân, sau đó hãm hiếp đối phương cho đến chán chê mới thôi.

Mấy năm nay, từng có không ít thiếu nữ bị gã hãm hại đến mức thê thảm, sống không bằng chết.

Người nhà các nạn nhân hận Dương Khang đến thấu xương, đâm rất nhiều đơn kiện lên quan phủ địa phương. Cơ mà họ Dương lắm tiền nhiều của nên sớm lo lót tất cả rồi.

Rốt cuộc chẳng ai làm gì được Dương Khang, mà gã thì ngày càng hoành hành ngang ngược.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.