Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu đệ đệ, mau yêu ta đi

Tiểu thuyết gốc · 1663 chữ

Nghe hắn già mồm, Lan Ngọc chỉ muốn đâm cho một nhát chết tươi.

“Câm miệng! Ngươi mà còn nói thêm câu nào ta lập tức giết chết ngươi.”

Gương mặt nàng đỏ rực như bôi phấn, bộ ngực phập phồng lên xuống tạo thành những làn sóng nhấp nhô tuyệt vời.

Đối với biểu hiện của Trần Phong nàng vô cùng căm tức.

Kẻ này sao lại mặt dày vô sỉ hạ lưu như vậy chứ?

Đã chiếm tiện được nghi của ta lại còn ra vẻ vô tội!

Chẳng lẽ do nhan sắc của ta không bằng người khác ư?

Nữ nhân tính thường ganh đua trước mặt nam nhân, huống hồ lúc này thần trí đã không còn thanh tỉnh, cho nên Lan Ngọc bắt đầu có những hành động mất kiểm soát.

Bàn tay nhỏ bé của nàng trong vô thức lần mò xuống khu vực nhạy cảm nhất của người đàn ông.

Khi va chạm với những ngón tay của giai nhân, Trần Phong rùng mình tê sướng, sống lưng như có luồng điện chạy xẹt qua.

Thiên hạ đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kinh Thiên choàng tỉnh sau một giấc ngủ dài.

Rơi vào tình huống ấy, Trần Phong lúc tỉnh táo e là khó mà kìm chế, huống hồ bản thân hiện thời cũng đang bị Hợp Hoan Đan điên cuồng thiêu đốt dục hỏa.

Cảm nhận thân thể nàng mềm mại như tơ, láng mịn như ngọc càng làm cho khí huyết trong người hắn bạo phát triệt để.

Hai thân thể nóng bừng bừng dán chặt vào nhau, như muốn thắp lên ngọn lửa thiêu đốt mọi vật xung quanh.

Lan Ngọc như đèn cạn dầu, kinh mạch trương phồng bứt rứt không thể nhịn nổi nữa, môi sen hé mở mạnh bạo hôn lên đôi môi Trần Phong.

“Ưm… Ưm…”

Cái con bà nó chớ!

Ta lại bị nàng cưỡng hôn thêm một lần nữa rồi!

Đầu óc Trần Phong mị đi, sau cùng bỏ qua hết thảy, điên cuồng đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của mỹ nhân vạn người say mê.

Mấy bận tiếp xúc với Trần Phong, nhìn thì thấy Lan Ngọc có vẻ buông thả phóng túng nhưng kỳ thực đây là lần đầu tiên trong đời làm chuyện ấy.

Thế nên nàng không biết phải làm như thế nào, chân tay luống cuống chẳng biết để đâu cho phải.

Trần Phong lại cảm thấy sự vụng về của nàng thực là rất đáng yêu.

Chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng tách mở đôi môi anh đào rồi đẩy nhẹ vào trong, quấn chặt lấy chiếc lưỡi của nàng rồi từ từ kéo ngược trở ra.

Cái miệng hắn hung hăng mút lấy mút để lưỡi của đối phương, cảm giác ngọt ngào khoái lạc, khó mà diễn tả hết bằng lời.

Trong lúc ấy, Lan Ngọc cầm lấy tay Trần Phong đặt lên bầu ngực của mình, tựa hồ muốn ra hiệu cho hắn hành động.

Nữ nhân này quả nhiên mạnh bạo, hành vi không tuân theo lễ giáo thông thường.

Hoặc cũng có thể do hiệu lực của Hợp Hoan Đan tạo ra.

Cơ mà không quan trọng, bởi vì Trần Phong đang cảm thấy kích thích đến cùng cực.

Hắn luồn tay qua lớp y phục xuyên thẳng vào tiếp xúc với da thịt bên trong .

Bàn tay điêu luyện xoa nắn một hồi, tức thì hai bầu ngực căng lên, nhất là hai hạt ngọc càng vểnh cao hơn.

Đây chính là điểm nhạy cảm trên cơ thể của nàng.

Vào lúc Trần Phong vân vê hai hạt ngọc ấy, thân thể nàng liên tục co giật, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rên rỉ:

“Ưm… Ưm…”

Hôn nhau trong chốc lát, Trần Phong liền đổi thế lật người đè nàng xuống dưới, tiếp đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của nàng.

Thân thể Lan Ngọc run rẩy kịch liệt, trên đôi má một dảy mây màu hồng rạng rỡ mọc lên.

Cánh tay khẽ mở ra, hai chân nhẹ nhàng duỗi thẳng, nháy mắt y phục trên người đã biến mất.

Một thân thể xinh đẹp tuyệt trần, hoàn hảo không chút tì vết phô bày.

Đôi gò bồng đảo căng tròn, cao vun vút như hai tòa núi, nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập.

Hai tay Trần Phong mân mê xoa nắn, vuốt ve bầu ngực căng tràn đó, cảm giác thực sự rất tuyệt vời.

Lan Ngọc cong người hưởng thụ, trái tim đập mạnh liên hồi, sức lực toàn thân hoàn toàn biến mất trong thời khắc này.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà miệng nàng lại vô thức phát ra mấy câu nói:

“Ưm… Ưm… Ta khó chịu quá tiểu đệ đệ à! Ngươi mau… mau… xuống dưới đi. Tỷ tỷ hết nhịn nổi rồi…”

Âm thanh rót vào tai giống như liều thuốc tiên, càng làm cho Trần Phong kích động hơn bao giờ hết.

Dời tay xuống kiều đồn đảo mấy vòng.

Đôi mông vểnh cao, mịn màng như lụa khiến hắn luyến tiếc không rời.

Một lát, bàn tay lại vòng ra đằng trước, ngay tại khe sâu kỳ bí nhẹ nhàng khám phá.

Một vùng hoa cỏ được chăm sóc và tỉa tót gọn gàng, vừa hấp dẫn vừa khiến cho Trần Phong thèm khát.

Đầu ngón tay đụng chạm vào vùng cấm địa, Lan Ngọc lại rùng mình một hồi, cảm giác thân thể như có trăm ngàn con kiến đang bò lên, cực kỳ khó chịu nhưng lại kích thích tột cùng.

Trần Phong nuốt một ngụm nước miếng nói:

“Ngọc tỷ tỷ… Chỗ này của tỷ… thật đẹp!”

Lan Ngọc bị dược tính Hợp Hoan Đan kích phát khiến cho bản thân mất đi khống chế, liên tục nói ra mấy lời dâm đãng.

“Ưm… Chính là chỗ đó! Tỷ tỷ khó chịu quá! Tiểu đệ đệ… mau tìm cách đi. Tỷ tỷ chết mất…”

Dù bị dục tính xâm chiếm thần trí nhưng Lan Ngọc vẫn cảm nhận rõ ràng khu vực hạ thân bất tri bất giác ẩm ướt như mưa sa.

Sắc mặt nàng phớt hồng, toàn thân nóng như lửa đốt, không ngừng run lên.

Tính toán thời gian không còn sớm, Trần Phong liền trút bỏ y phục rách nát trên người xuống.

Trông thấy diện mạo ngang tàng bất khuất của đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên, hai mắt Lan Ngọc lóe lên một tia ham muốn khó tả.

Trần Phong điều chỉnh tư thế, bắt đầu hướng Nhất Trụ Kình Thiên tiến vào khu vực đào nguyên.

Động khẩu he hé mở ra, tách thành một lối đi nho nhỏ.

Phía bên trong là một vùng đất bồi màu hồng tươi rạng rỡ như tô son.

Nhất Trụ Kình Thiên mò mẫm tiến vào, cảm giác bó chặt khiến cho sự hưng phấn chẳng những không thuyên giảm mà còn tăng lên gấp vạn lần.

Về phần Lan Ngọc bất giác cảm thụ một vật thể to lớn đang chậm rãi xâm nhập vào cơ thể thì rùng mình thư sướng, mang theo cảm giác chờ đợi.

Dưới sự khống chế tinh chuẩn của Trần Phong, thần khí Nhất Trụ Kình Thiên càng lúc càng vào sâu, dần dà chạm tới một bức màn mỏng ngăn cản.

Bức màn mỏng này đại biểu cho tấm thân trinh bạch của nữ tử, trân quý vô song.

Trần Phong ghé sát tai Lan Ngọc, ôn nhu nói:

“Ngọc tỷ tỷ! Sẽ hơi đau một chút, nàng hãy cố gắng chịu đựng nhé!”

Lan Ngọc kìm chế hết nổi rồi, cố gắng thều thào vài hơi:

“Tiểu đệ đệ, mau yêu ta đi! Mau cho nó vào… Nhanh lên…”

Phập!

Một đường xuyên phá, Nhất Trụ Kình Thiên thành công xộc thẳng vào vùng cấm địa.

Một bông hoa đào màu đỏ nở bung cánh rơi xuống mặt đất.

Lan Ngọc kêu nhẹ một tiếng, hạ thân hơi đau nhói, nhưng chỉ giây lát đã bị dục hỏa xua tan.

Cảm nhận cơ thể được lấp đầy, cảm xúc này thực là tuyệt diệu, thực là khiến cho con người ta mê luyến.

Theo nhịp nhấp nhả của Trần Phong, từng tiếng thở dốc rên xiết giữa hai người liên tục truyền ra.

“Aaaaa…”

“Ưm… Ưm…”

Cơ thể Lan Ngọc giống như biến thành một hố sâu thần kỳ liên tục cắn nuốt, rồi lại cắn nuốt… đẩy sự hưng phấn của Trần Phong đến mức tột độ.

Đây đúng là bảo bối mà!

Sướng chết mất!

Đáng tiếc là hai người đang trong lúc thần trí không tỉnh táo nên không thể sử dụng Hợp Thể Âm Dương Công để song tu.

Một hồi lâu, bỗng nhiên cơ thể Lan Ngọc co dúm lại, tay chân quặp chặt lấy thân thể cường tráng của Trần Phong.

“Tiểu đệ đệ ơi… Ta ta… ta… Aaaa…”

Thân thể nàng co giật dữ dội, nơi hạ thân từng dòng nước trào ra như mưa.

Dưới sự co bóp kịch liệt ấy, rốt cuộc Nhất Trụ Kình Thiên cũng chạm tới giới hạn, nhanh chóng xuất ra từng đợt dương tinh.

“Ngọc tỷ tỷ… Ta tới đâyyyy…”

Lan Ngọc cảm thụ sâu bên trong cơ thể có những dòng nước ấm nóng bắn vào, sự kích thích càng mạnh, thậm chí vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hai người cứ ôm chặt lấy nhau, co giật liên tục mất một lúc thật lâu mới chấm dứt.

Mối nguy cơ của Hợp Hoan Đan cuối cùng cũng hoàn toàn phá giải.

Có điều bên trong cơ thể hai người dược tính chưa tan, vẫn quấy phá rất dữ dội.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, bỗng Lan Ngọc miệng phả hơi sen:

“Tiểu tặc vô sỉ! Ngươi to gan lắm, vừa rồi dám dày vò ta! Bây giờ đến lượt tỷ tỷ báo thù đây… Khách khách…”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.