Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo thù

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

Tuy trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng mỗi người vốn có số mệnh của riêng mình, Trần Phong không muốn can dự quá sâu.

Suy nghĩ một chút, hắn bèn vui vẻ nói:

“Về sau ngươi hãy dời động phủ đến ngọn Lạc Thần Linh Mạch này đi. Đừng mãi phiêu bạt bên ngoài nữa!”

Xét cho cùng thì đối phương vẫn mang danh “ông anh vợ” của mình, vẫn nên chiếu cố cho thật tốt.

Nguyễn Bảo Nhân cúi đầu vâng dạ, cơ mà thần sắc tựa hồ có tâm sự, đôi môi mấp máy giống như muốn nói gì đó.

Đúng lúc ấy, An Vy nhanh chân chạy tới gần, ôm lấy cánh tay của Trần Phong cất giọng nói:

“Đại ca à… Ca ca nói muốn trở về Vũ gia báo thù. Muội… muội… cũng muốn đi theo ca ca. Hôm nay đến chính là muốn nói với đại ca chuyện này.”

Báo thù?

Thằng oắt con này quả nhiên không bao giờ chịu yên phận ngồi yên một chỗ.

An Vy họa may bị thương tổn gì há chẳng phải muốn đoạt nửa cái mạng của ta sao?

Trần Phong liền nghiêm giọng nói:

“Ta nhớ lần trước ngươi từng nói Vũ gia có một vị khách khanh là Nguyên Anh sơ kỳ. Ngươi mặc dù tu vi tiến bộ nhưng chỉ là Kết Đan viên mãn, quay trở về chẳng phải tự đâm đầu vào chỗ chết à?”

Trong con ngươi Nguyễn Bảo Nhân lóe tia thù hận khôn nguôi, ngữ khí kiên định đáp:

“Đệ tử điều tra nắm được thông tin tên khách khanh đó sớm đã bặt vô âm tín, hiện người có tu vi cao nhất Vũ gia cũng chỉ là Kết Đan viên mãn. Huống hồ, đối phó với Nguyên Anh sơ kỳ đệ tự vẫn có bảy thành tự tin. Đệ tử từng lập lời thề nhất định phải đem Vũ gia giết sạch không chừa một ai. Đây là tâm nguyện một đời của đệ tử, xin sư phụ thành toàn cho!”

Trần Phong khẽ “a” một cái, trong đầu thầm nhủ: “Chẳng lẽ bản lãnh của thằng oắt con này lợi hại đến thế? Đã dám khẳng định như vậy hiển nhiên là có điểm nắm chắc.”

Nhãn quang đảo qua đảo lại trên người Nguyễn Bảo Nhân.

Trần Phong bất chợt có cảm giác đối phương rất giống nam nhân vật chính trong tiểu thuyết đó nha.

Trong cuốn tiểu thuyết ấy, nam nhân vật chính xuất thân từ gia tộc tu tiên. Tuổi thơ yên bình bên cha mẹ, cho đến một ngày gặp phải tràng cảnh diệt tộc.

Hắn cùng em gái dưới sự che chở của trưởng bối may mắn chạy thoát.

Sau nhiều năm phiêu bạt, trải qua nhiều biến cố thăng trầm, nhân vật chính tôi luyện thành tài, quyết định quay trở về chém giết kẻ thù.

Trông thấy tình trạng thơ thẩn của hắn, An Vy lay động gọi:

“Đại ca… Đại ca…”

Trần Phong sực tỉnh, thuận miệng nói:

“Hả? Vy muội, nàng gọi ta sao?”

An Vy yêu kiều hỏi:

“Đại ca đang suy nghĩ gì thế?”

Trần Phong nắm lấy bàn tay nàng nói nhỏ:

“Là ta đang lo lắng cho nàng! Hay là…”

Không để cho hắn nói hết câu, An Vy đưa tay che miệng hắn rồi nói:

“Ca ca nói rất đúng, thù này tự tay chúng muội phải trả. Huyết tẩy Vũ gia đó cũng chính là tâm nguyện cả đời muội.”

Một thoáng ngần ngừ, nàng nhỏ giọng nói tiếp:

“Đại ca yên tâm, sau khi báo thù cho cha mẹ, muội nhất định sẽ quay về. Còn ngộ nhỡ chẳng may muội gặp chuyện chẳng lành, hi vọng kiếp sau vẫn được ở bên cạnh chàng.”

Nghe nàng bộc bạch tâm sự, Trần Phong lấy làm cảm động lắm, liền ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nàng.

Bàn tay hư hỏng chẳng biết từ khi nào lại tự động dịch chuyển xuống đôi mông quyến rũ bắt đầu xoa nắn.

Chứng kiến hành vi ám muội đó, Nguyễn Bảo Nhân cau mày ho nhẹ:

“Khụ… Khụ…”

An Vy xấu hổ quá, vội vội vàng vàng thoát khỏi vòng tay ma quái của đại ca, ánh mắt hờn dỗi vô cùng đáng yêu.

Không khí giữa ba người bất giác trở lên khó xử.

Trần Phong vốn da mặt dày nên sau chút ngại ngùng bèn lảng sang chuyện khác:

“Hai người dự định khi nào xuất phát?”

Nguyễn Bảo Nhân hừng hực khí thế đáp:

“Trong hôm nay sẽ lập tức khởi hành.”

Thấy ý hai huynh muội đã quyết, Trần Phong thở dài cảm thán, không tiện khuyên giải thêm.

Mỗi người đều có những lựa chọn riêng, những con đường riêng để đi, hắn cho dù là sư phụ cũng chẳng thể bắt bọn họ tuân theo ý mình.

Huống hồ đây là chuyện ân oán cá nhân, bản thân hắn khó mà nhúng tay can thiệp.

Lo lắng an nguy của An Vy, Trần Phong bèn lấy từ trong Vô Danh Giới Chỉ ra một chiếc áo giáp tinh xảo bắt mắt, bên ngoài tỏa ánh hào quang nhàn nhạt, đích thị là một kiện linh bảo phòng ngự hàng trung phẩm hiếm có.

Trần Phong đưa chiếc áo giáp cho An Vy dặn dò:

“Chớ để bản thân mình gặp nguy hiểm! Nếu nàng bị tổn thương, đại ca sẽ rất đau lòng.”

Sự quan tâm của đại ca làm cho An Vy hạnh phúc lắm, sau khi nhận linh bảo liền trích máu nhận chủ rồi thu vào trong nội thể.

Trần Phong lại tiếp tục lấy ra mấy bình đan dược đưa qua cho Nguyễn Bảo Nhân, đồng thời dặn dò cả hai phải hết sức cẩn thận.

Trước khi chia tay, đôi mắt An Vy hai hàng lệ châu tuôn rơi, nói:

“Cảm ơn đại ca!”

Trần Phong xoa đầu nàng ôn nhu nói:

“Ngốc quá! Giữa ta và nàng còn phải nói hai từ cảm ơn sao? Đi sớm về sớm, chớ để đại ca phải chờ lâu đó!”

Sau khi tiễn chân hai người bọn họ, trong lòng Trần Phong vẫn có chút không yên tâm, liền lập tức truyền âm cho gọi Tôn La đến.

Mấy năm ở Lạc Thần Môn, đây là lần đầu tiên được Trần Phong triệu kiến, Tôn La trong lòng có phần thấp thỏm không yên.

Đối diện với vị thiếu chủ trong truyền thuyết, Tôn La vẫn mang tâm lý khẩn trương xen lẫn sợ hãi.

“Tôn La xin khấu kiến thiếu chủ!”

Trần Phong gật đầu, chậm rãi nói:

“Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó là theo sau bảo hộ cho hai huynh muội Nguyễn gia. Có điều ngươi phải âm thầm làm việc, tuyệt đối không được lộ diện.”

Tiếp theo, Trần Phong lại đem tiền nhân hậu quả giữa hai nhà Nguyễn - Vũ nói ra một lượt.

Tôn La còn tưởng Trần Phong sẽ giao cho mình nhiệm vụ gì đó khó khăn, hóa ra chỉ là đối phó với một Vũ gia nhỏ bé.

Đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện tấm lòng trung thành của mình rồi, Tôn La liền cam đoan:

“Xin thiếu chủ yên tâm, lão phu nhất định sẽ dốc toàn mạng bảo vệ huynh muội Nguyễn gia.”

Trần Phong sợ lão hiểu sai ý mình, liền cố ý nhấn mạnh:

“Ừm! Nhớ kỹ, việc của huynh muội họ ngươi không cần nhúng tay vào, chỉ cần bảo hộ chu toàn là được.”

Tôn La hiểu ý, lập tức cung kính đáp:

“Lão phu xin tuân mệnh!”

Một nhoáng, thân ảnh lão già Tôn La đã biến mất.

Chỉ còn lại đơn độc một mình, Trần Phong bất giác buông tiếng thở dài cảm thán:

“Thời gian nhanh thật, mới đó đã qua mấy chục năm rồi!”

Nhớ lại sự tình lần đầu tiên gặp mặt, khi ấy vì động tâm bởi thiên tư luyện đan tuyệt hảo của An Vy nên mới đồng ý thu nhận nàng.

Không ngờ sau này giữa hai người lại phát sinh quan hệ tình cảm.

Cuộc đời quả thực có quá nhiều diễn biến diệu kỳ!

Đối với An Vy, Trần Phong cực kỳ yêu thích nên tuyệt đối sẽ không để nàng bị thương tổn nửa điểm.

Việc sắp xếp Tôn La âm thầm bảo hộ vẫn chưa phải sự chuẩn bị duy nhất.

Thủ đoạn mấu chốt chính là ở kiện áo giáp hàng linh bảo trung phẩm mà hắn giao cho An Vy.

Bên trong chiếc áo giáp ấy, Trần Phong đã âm thầm dung nhập một luồng chi khí của linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên.

Trong trường hợp tính mạng An Vy bị đe dọa, một đạo công kích cực mạnh bên trong sẽ lập tức tự động kích hoạt.

Như vậy, cho dù đối diện với Nguyên Anh Kỳ cũng có khả năng hóa nguy thành an.

Ngoài ra, thông qua cảm ứng hắn cũng có thể dễ dàng tra xét được tung tích của nàng.

Nếu An Vy biết được đại ca vì mình mà bỏ ra không ít tâm tư nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 317

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.