Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự tình Hóa Thần Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

Qua thêm ba ngày, Trần Phong quay trở về động phủ của mình.

Việc đầu tiên là dùng thần thức kiểm tra tình trạng của Lê Chiêu Tân.

Phát hiện lão đã ngưng tụ thành công thân thể, hắn liền truyền âm triệu hồi.

Không lâu sau, thân hình mập mạp kèm cái bụng phệ đặc trưng của Lê Chiêu Tân xuất hiện trước mặt.

Khí tức trên người lão mặc dù chưa thực sự ổn định nhưng tu vi cũng hoàn hảo khôi phục về Hóa Thần sơ kỳ.

Đối diện với Trần Phong, Lê Chiêu Tân cúi đầu thi lễ:

“Lão nô khấu kiến chủ nhân!”

Thần sắc Trần Phong hờ hững hỏi:

“Lê Chiêu Đăng có quan hệ gì với ngươi?”

Lê Chiêu Tân ngạc nhiên đáp:

“Đó là đứa cháu của lão nô.”

Trần Phong nhàn nhạt bảo:

“Ừm! Mấy ngày trước hắn đến Lạc Thần Môn khiêu khích, đã bị ta một chưởng đánh chết rồi.”

Hai mắt Trần Phong lóe ra tia sáng bí ẩn tập trung quan sát, dường như chỉ cần phát hiện Lê Chiêu Tân có dị tâm sẽ lập tức hạ thủ.

Trong tay nắm giữ hồn huyết không sợ đối phương mưu phản, có điều Trần Phong tuyệt đối không để một kẻ mang lòng oán hận ở bên cạnh mình.

Cá chết rách lưới!

Nói không chừng lại vô tình làm hại đến thân nhân bằng hữu của hắn.

Chẳng rõ Lê Chiêu Tân có phát giác ra điểm khác thường hay không mà sau một thoáng bi thương, rất nhanh lão đã lấy lại sự bình tĩnh, thở dài sườn sượt than:

“Đứa cháu này tính tình kiêu ngạo, chung quy cũng bởi vì lão nô chiều quá sinh hư! Ngọc không mài không sáng! Nó có kết cục như vậy là do bản thân tự chuốc lấy. Lão nô tuyệt đối không dám oán thán gì.”

Trần Phong khá ngạc nhiên.

Không ngờ con heo mập này lại là một người quyết đoán như vậy?

Tâm cơ của Hóa Thần tu sĩ quả thực không đơn giản chút nào nha.

Dẫu vậy Trần Phong vẫn dò xét thêm mấy câu, thấy không có vấn đề gì mới tạm thời bỏ qua.

Bỗng hắn chuyển qua vấn đề khác hỏi:

“Làm thế nào mới có thể triệu hoán cánh cửa Thiên Môn?”

Thiên Môn?

Lê Chiêu Tân lập tức hiểu ra Trần Phong đang hỏi tới sự tình chứng đạo Hóa Thần.

Quả nhiên tu vi đối phương chưa đột phá vào Hóa Thần Kỳ, tuy rằng có sự chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn nhận kinh hãi một trận.

Điểm lại ngôn từ trong đầu một lượt, Lê Chiêu Tân bèn chi tiết nói ra:

“Để triệu hoán cánh cửa Thiên Môn yêu cầu cần phải lĩnh ngộ lực lượng bản nguyên đến một trình độ nhất định. Còn ở mức độ nào thì rất khó nói, tùy vào mỗi tu sĩ cảm nhận sự kêu gọi của Thiên Môn. Có người đến sớm, có người lại đến muộn. Khi cánh cửa Thiên Môn xuất hiện, tu sĩ vận dụng lực lượng bản nguyên mở ra, nếu thành công sẽ nhận được thiên địa tán thành, chân chính bước chân vào cảnh giới Hóa Thần.”

Nghe xong, vẻ mặt Trần Phong trầm ngâm, không rõ trong đầu đang suy tính điều gì.

Im lặng một lát, Lê Chiêu Tân bèn nói tiếp:

“Bản nguyên có hai loại là hư bản nguyên và thực bản nguyên. Ở cấp bậc Nguyên Anh Kỳ muốn cảm ngộ hư bản nguyên là điều cực kỳ khó khăn, cho nên tu sĩ thường lựa chọn loại thứ hai là thực bản nguyên. Thực bản nguyên thông dụng nhất là năm loại thuộc tính kim, mộc, thổ, thủy, hỏa, ngoài ra còn có lôi, phong, quang minh, hắc ám… Đối với các loại bản nguyên này độ khó để nắm giữ thấp hơn so với hư bản nguyên nhiều, tuy nhiên muốn đạt thành tựu cần tiêu hao số lượng tài nguyên cực lớn. Không giấu gì chủ nhân, lão nô chính là lĩnh ngộ thủy bản nguyên mà chứng đạo Hóa Thần, có điều vốn liếng tích lũy bao năm của Bạch Xà Cốc đều tiêu tán sạch sẽ.”

Liên hệ tới việc túi trữ vật của Lê Chiêu Tân trống rỗng, Trần Phong liền sáng tỏ chân tướng.

Thảo nào mà Văn Lang quốc lại xuất hiện quá ít tu sĩ Hóa Thần như vậy.

Nếu không có cơ duyên cùng lực lượng tài nguyên hùng hậu, e rằng tu sĩ cả đời chỉ có thể dậm chân ở Nguyên Anh Kỳ mà thôi.

Nhìn vào bảo khố eo hẹp của Lạc Thần Môn hiện nay, cho dù tích lũy thêm vạn năm nữa phỏng chừng cũng chẳng đủ bồi dưỡng ra một tu sĩ Hóa Thần.

Vậy mới nói, tông môn tu tiên quốc cấp 4 muốn bồi dưỡng ra được một cường giả Hoá Thần tu sĩ là rất gian nan.

Trần Phong nhíu mày, nghĩ mẩm bản thân mình đã manh nha hình thành sáu loại bản nguyên, năm thực một hư, bao gồm kim, mộc, thổ, thủy, hỏa và sinh tử luân hồi bản nguyên.

Hắn mang nghi hoặc liền hỏi:

“Thành tựu Hóa Thần có phụ thuộc vào số lượng bản nguyên chứng đạo hay không?”

Lê Chiêu Tân nhanh chóng đáp:

“Điều đó là đương nhiên! Tu sĩ vận dụng càng nhiều bản nguyên chứng đạo, một khi thành công sẽ được thiên địa tán thành ban thưởng ở mức độ cực cao. Theo truyền thuyết, từng có một vị tiền bối vô danh dùng năm luồng thực bản nguyên chứng đạo, về sau trở thành tồn tại vô địch trong đồng giai cảnh giới, thậm chí chỉ với tu vi Hóa Thần sơ kỳ có thể đối chiến với Hợp Thể sơ kỳ bất phân thắng bại.”

Trong Linh giới, tu sĩ dùng một loại bản nguyên chứng đạo Hóa Thần chiếm đến chín phần. Chỉ có một số ít sở hữu thiên phú kinh người cùng cơ duyên tuyệt hảo mới có khả năng lĩnh ngộ ra nhiều bản nguyên hơn.

Giống như Lê Chiêu Tân, mặc dù là tu sĩ song hệ bao gồm thủy linh căn và kim linh căn nhưng trên phương diện lĩnh ngộ kim thuộc tính cực kém, cho nên đành tập trung dồn tâm lực vào nghiên cứu thủy bản nguyên, về sau may mắn vượt qua Thiên Môn, bước vào cảnh giới Hóa Thần.

Trần Phong trở lên hứng thú hỏi:

“Ồ, năm loại thực bản nguyên? Không lẽ là tu sĩ linh căn hoàn mỹ?”

Đối với câu hỏi này, Lê Chiêu Tân chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Câu chuyện kia suy cho cùng chỉ là truyền thuyết, thực hay giả khó mà phân biệt.

Bỗng nhớ tới một chuyện, lão bèn quyết định nói ra:

“Bên trong Xích Quỷ Tông nghe đồn tồn tại một bí cảnh lưu lại từ thời thượng cổ. Bí cảnh này vô cùng thần kỳ, tu sĩ tiến vào có cơ hội cảm ngộ lực lượng của năm loại bản nguyên ngũ hành. Cũng nhờ căn nguyên đó mà Xích Quỷ Tông mới có thể vươn lên trở thành tông môn hùng mạnh nhất giới tu tiên nước Xích Quỷ.”

Lần đầu tiên nghe tới sự tình ấy, Trần Phong kinh ngạc:

“Xích Quỷ Tông, tông môn thượng quốc sao?”

Lê Chiêu Tân đang muốn kéo gần quan hệ đôi bên nên trả lời rất nhiệt tình:

“Đúng là vậy! Năm xưa Xích Quỷ Tông ban chiếu muốn tìm ra tông môn thống nhất Văn Lang. Phần thưởng ban xuống chính là một danh ngạch tiến vào bí cảnh truyền thừa.”

Trong lòng Trần Phong “a” một tiếng khe khẽ.

Thảo nào mà Bạch Xà Cốc lại hăng hái trong công cuộc thống nhất Văn Lang đến thế.

Nếu thực sự có chuyện này thì lần sau Lan Ngọc trở về nhất định phải tìm nàng dò hỏi qua mới được.

Tiếp đó, Trần Phong liền đem một số nghi vấn trong lòng ra hỏi, tất thảy đều được Lê Chiêu Tân giải đáp tận tình.

Dĩ nhiên là Trần Phong không thực sự tin tưởng vào lời của lão, luôn giữ vững tâm thái mà đánh giá sự việc.

Trong lòng hắn thầm nhủ: “Hiện nay tu vi của ta đã chạm Nguyên Anh hậu kỳ, còn cách Hóa Thần một khoảng không quá xa, cũng nên chuẩn bị một chút vậy.”

Nhãn quang sắc bén đảo qua cái bụng phệ của Lê Chiêu Tân, sau đó nhìn thẳng vào mắt lão hỏi:

“Bạch Xà Cốc nội tình ra sao? Hiện tại có bao nhiêu Nguyên Anh Kỳ?”

Một cảm giác áp bức đột nhiên bao vây, Lê Chiêu Tân cả kinh vội đáp:

“Bạch Xà Cốc cả thảy có bốn Nguyên Anh Kỳ, trong đó một Nguyên Anh viên mãn, hai Nguyên Anh trung kỳ và một Nguyên Anh sơ kỳ. Môn nhân đệ tử tổng cộng chừng bảy, tám ngàn người.”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 478

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.