Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Hoá Thần

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

Người đàn ông trung niên vuốt ve cái bụng tròn mẩy, hứng thú nói:

“Ồ, không ngờ cũng có chút bổn sự! Đứng trước mặt lão phu mà có thể bình tĩnh đến như vậy.”

Không sai!

Người này chính là Lê Chiêu Tân, cốc chủ Bạch Xà Cốc, một thân tu vi Hoá Thần sơ kỳ.

Trần Phong có thể phỏng đoán ra thân phận đối phương là nhờ vào thần thức vừa rồi của lão, có nét tương đồng với gã Lê Chiêu Đăng từng đến Lạc Thần Môn sinh sự dạo trước.

Thấy Trần Phong im lặng không đáp, Lê Chiêu Tân tỏ vẻ không hài lòng, lại hỏi:

“Đám Nguyên Anh Kỳ của Thiên Âm Tự là một tay ngươi tiêu diệt sao?”

Trần Phong âm thầm suy đoán mục đích của đối phương, gật đầu thừa nhận:

“Thiên Âm Tự xâm phạm Lạc Thần Môn, vãn bối chỉ là đòi lại công bình cho bản môn mà thôi.”

Lê Chiêu Tân từng giao đấu với anh em nhà Âu Dương mấy lần nên biết rất rõ bản lãnh của bọn họ.

Một khi anh em nhà này kề vai sát cánh cùng nhau thì ngay cả lão là Hoá Thần sơ kỳ muốn chiến thắng cũng phải trả cái giá không nhỏ.

Nhưng nếu riêng lẻ từng người lại là câu chuyện khác, Lê Chiêu Tân tự tin chỉ trong thời gian ngắn liền dễ dàng diệt sát.

Lê Chiêu Tân bí mật thăm dò tu vi Trần Phong nhưng không nhìn ra chân tướng, chỉ mơ hồ phỏng đoán tu vi Nguyên Anh Kỳ mà thôi.

Mặc dù vậy lão không quá kinh ngạc, đoán rằng trên người Trần Phong hẳn là có mang theo bảo vật giúp che đậy tu vi.

Bằng vào nhãn lực của mình, lão đương nhiên nhìn ra Trần Phong chưa đạt tới cảnh giới Hoá Thần.

Bật cười ha hả, Lê Chiêu Tân chợt nói:

“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Như vầy đi, chỉ cần Lạc Thần Môn quy thuận Bạch Xà Cốc thì ân oán xưa nay xoá bỏ. Trần Phong ngươi cũng sẽ trở thành trưởng lão Bạch Xà Cốc.”

Con mẹ nó!

Con lợn mập này muốn dụ hàng ta sao?

Thiên Âm Tự vừa xong lại đến lượt Bạch Xà Cốc, đến khi nào ta mới được yên ổn tu hành đây?

Trần Phong trong lòng căm tức lắm, song ngoài mặt vẫn thản nhiên nói:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Lê Chiêu Tân hai mắt híp lại thành một đường kẻ chỉ, hàn quang loé lên:

“Vậy thì hôm nay ngươi sẽ không thể rời khỏi đây!”

Ái chà, con lợn này phách lối thật chớ!

Dụ hàng ta không thành công liền muốn động thủ?

Trần Phong trong lòng nổi đoá, cũng không vì tu vi Hoá Thần sơ kỳ của đối phương mà run sợ.

“Xin thứ lỗi! Chuyện này ta không thể quyết định!”

Nghe Trần Phong viện cớ, Lê Chiêu Tân sắc mặt thâm trầm nói:

“Rất có đảm lượng! Cũng tốt, để lão phu xem thử thiên tài vạn năm của Lạc Thần Môn lợi hại thế nào!”

Nói đoạn, Lê Chiêu Tân vung tay chộp tới, nguyên lực khủng bố mười phần ầm ầm tuôn trào.

Trần Phong sớm đã chú ý, thấy đối phương vừa động thì thân hình quỷ mị né tránh.

Lê Chiêu Tân cười lạnh, liên tục có mấy đạo công kích phóng ra.

Lạc Thần Kiếm nương theo hành động của Trần Phong chém tới, lập tức vang lên một tràng âm thanh kịch liệt.

Ầm… Ầm…

“Ồ, cũng có chút bản lãnh đấy!”

Lê Chiêu Tân nhe răng cười khục khặc mấy tiếng, rồi thân thể nhanh như sấm chớp huyễn hóa, song thủ trong sát na biến thành song đao.

Song đao hai màu đen trắng, sáng loáng như nước, cắt vào không gian tạo thành mấy cái khe nứt quỷ dị.

Xoẹt… Xoẹt…

Trần Phong gặp biến không loạn, Phong Quyển Tàn Vân thuần thục thi triển, thân hình nhoáng cái vọt lên không trung.

Theo tiếng hú dài của hắn, Lạc Thần Kiếm ngân vang một tiếng kinh thiên.

Kiếm quang trùng trùng điệp điệp.

Trong nháy mắt, một thanh cự kiếm khổng lồ xuất hiện.

Kiếm Vương hàng lâm!

Thiên địa biến sắc!

Trần Phong từng nghiên cứu Lạc Thần Kiếm Pháp mấy năm trời, vừa rồi đánh nhau với đám Thiên Âm Tự lại càng am hiểu sâu sắc hơn.

Đứng trước tồn tại Hoá Thần sơ kỳ, hắn nào dám khinh suất, bèn dốc toàn lực chém ra một kiếm.

Cự kiếm xé rách không gian, một đường thẳng tắp hàng lâm.

Cảm nhận uy lực bá đạo tuyệt luân của một kiếm này, Lê Chiêu Tân cả kinh, nhưng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy, liền xoay song đao đón đỡ.

Bồng!

Thanh âm va chạm như tiếng sấm nổ, nghe điếc hết cả tai.

Thân hình Lê Chiêu Tân liên tục bị ép xuống.

Đối mặt với cự kiếm, Lê Chiêu Tân cảm giác trên đầu tựa hồ có một tòa núi nặng ngàn cân đè nén.

Đôi tay lão tê rần, tức thì gầm vang một tiếng, nguyên lực triệt để bạo phát.

Ầm… ầm…

Cát bay đá chạy.

Thiên địa linh khí quay cuồng hỗn loạn, giống như mặt hồ tĩnh lặng bỗng bị ai đó khuấy đảo.

Cự kiếm thế như chẻ tre, một đường chém xuống mặt đất tạo thành một vết nứt kinh người, khoét sâu đến mấy chục trượng.

Ở một vị trí không xa, bóng dáng Lê Chiêu Tân chậm rãi hiện ra, y phục trên người bị rách nát mấy chỗ.

Trần Phong lắc đầu than thở, biết rằng chỉ dựa vào một kiếm muốn diệt sát lão tuyệt đối không thể.

Hoá Thần sơ kỳ quả nhiên mạnh hơn Nguyên Anh viên mãn rất nhiều.

Chỉ là, hắn vừa mới phân tâm một chút bỗng một đạo quang mang bất ngờ tập kích.

Trần Phong kinh hãi vội vàng thu kiếm phòng ngự.

Ầm… ầm…

Chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm, thân thể Trần Phong đã bị đánh bật về sau.

Trong khi chiến đấu, chỉ cần sơ sảy một thoáng nhất định sẽ phải trả cái giá cực đắt.

Trần Phong kinh nghiệm chưa nhiều nên mới mắc phải sai lầm chết người này.

Lê Chiêu Tân quỷ mị xuất hiện, song đao loang loáng bổ ra mấy đạo công kích sắc bén.

Tí nữa thì ăn trái đắng dưới một kiếm của Trần Phong làm cho lão thực sự nổi điên rồi.

Sát… Sát… Sát…

Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác nguy cơ chí mạng khiến Trần Phong hít thở khó khăn.

Hắn vội cắn mạnh đầu lưỡi đánh thức chính mình.

Cơ mà vẫn chậm mất một nhịp, hắn không kịp né tránh liền bị dính trọn một đòn.

Trần Phong cảm thấy toàn thân như bị nhúng vào một lò nước sôi, da thịt xương cốt đau đớn khôn tả.

“Chết đi cho lão phu!”

Lê Chiêu Tân điên cuồng thét lên một tiếng, song đao bổ xuống như mưa.

Phanh… Phanh… Phanh...

Loại công kích điên cuồng dạng này khiến Trần Phong thực là khổ sở, cắn răng phách ra mấy đường kiếm rồi thi triển Phong Quyển Tàn Vân tận lực né tránh.

Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra quá nhanh.

Chỉ trong thời gian ngắn mà trên người Trần Phong đã xuất hiện mấy vết thương rất lớn, cũng may đều ở những vị trí không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Hai thanh đại đao trong tay Lê Chiêu Tân giống như lưỡi hái tử thần liên tục lao đến đòi mạng.

Trần Phong né tránh đến khổ sở, tức thì trong đầu gầm vang một tiếng:

“Hoá Long Thần Biến!”

Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể Trần Phong bỗng mọc ra một lớp vảy rồng lấp lánh màu hoàng kim, trên trán một chiếc sừng bén nhọn nhô lên, phía sau là đuôi rồng vươn dài.

Nhất là đôi mắt rồng trông cực kỳ máu lạnh, con ngươi màu đen nhỏ xíu gần như bị tròng trắng che giấu, không chứa bất kỳ một tia cảm xúc nào.

Bên ngoài thân thể một luồng bá khí cực kỳ cuồng bạo hiển lộ, dường như chỉ nên có ở một đầu tuyệt thế hung thú.

Song đao chém xuống lớp vảy rồng vậy mà không mảy may suy chuyển gì, nghe “keng” một tiếng giống như là chém vào sắt thép.

Lê Chiêu Tân da đầu run lên, tròng mắt co rụt vào sâu:

“Đây là thần thông gì?”

Nguyên lực hùng hậu bên trong đan điền Trần Phong cấp kỳ luân chuyển, thần tốc đấm ra một quyền.

Bồng…

Một quyền này không chỉ thuần tuý là sức mạnh nhục thể mà còn ẩn chứa mười thành lực lượng, uy lực không cần nói cũng đủ biết khủng khiếp đến nhường nào.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 482

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.