Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ

Tiểu thuyết gốc · 1595 chữ

Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ (Nỏ Liên Châu) mỗi lần phóng ra mang theo hàng vạn mũi tên thần, ngay cả Hoá Thần Kỳ, thậm chí là Hợp Thể Kỳ cường giả cũng bị loạn tiễn xuyên tâm.

Trận chiến ấy thương vong vô số kể, tu sĩ bỏ mạng lên đến mấy vạn người.

Triệu Đà thân là Đại Thừa hậu kỳ nhưng so với đại năng Độ Kiếp Kỳ vẫn còn thua kém xa lắm.

Bởi vậy hắn đã sớm nhanh chân cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích.

Trải qua vạn năm tuế nguyệt vận đổi sao dời.

Một lần tình cờ, Triệu Đà nghe ngóng được tin tức An Dương Vương đã rời bỏ nhân gian, phi thăng tiên giới.

Vì căn nguyên nào đó mà kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ lưu lạc tại Linh giới.

Triệu Đà cả mừng, bèn xuất đầu lộ diện, âm thầm gầy dựng lại cơ đồ Nam Hải Tông, chỉ là mối thù năm xưa chưa bao giờ nguôi ngoai.

Điều tra nhiều năm, rốt cuộc Triệu Đà phát hiện manh mối Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ từng xuất hiện tại Văn Lang quốc.

Vì sợ đánh động thượng quốc cấp 8 nên Triệu Đà đành sắp xếp môn hạ đệ tử thân tín là Trường Giang xâm nhập vào Văn Lang quốc.

Bằng vào thủ đoạn của mình, lão già Trường Giang thành công leo lên vị trí trưởng lão Thiên Âm Tự, ngay cả anh em nhà Âu Dương cũng không hay biết việc này.

Ngót nghét ngàn năm âm thầm tra xét, rốt cuộc lão ngẫu nhiên nhận được tin tức tuyệt mật, Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ nhiều khả năng liên quan với lão tổ Hoá Thần của Lạc Thần Môn.

Bởi vậy cho nên, lão già Trường Giang luôn tìm cách gây mâu thuẫn giữa Thiên Âm Tự và Lạc Thần Môn.

Kế sách mà Trần Phong vạch ra trên thực tế lại vô tình giúp lão đạt được mục đích của mình, có thể quang minh chính đại tiến vào Lạc Thần Môn tìm kiếm.

Trên đường di chuyển, Trần Phong âm thầm đánh giá mọi chuyện.

Hắn hoài nghi sắc lệnh mà Xích Quỷ Tông ban xuống Văn Lang, muốn tìm ra môn phái tu tiên đứng đầu Văn Lang có lẽ cũng là do bàn tay Nam Hải Tông tác động.

Cơ mà Bạch Xà Cốc vô tình quật khởi khiến cho kế hoạch này bị ảnh hưởng ít nhiều.

Còn thân phận sứ giả của Lan Ngọc nữa?

Lẽ nào nàng trà trộn vào Lạc Thần Môn cũng vì mục đích tìm kiếm kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ?

Nghe nói nàng ta đã xuất môn nhiều năm, chẳng rõ thực hư trong chuyện này thế nào?

Đây đúng là một đại bí mật, sau khi trở về Lạc Thần Môn nhất định phải tra xét kỹ càng.

Nếu xử lý không cẩn thận sẽ kéo theo vô số phiền phức, thậm chí là nguy cơ Nam Hải Tông phái đại năng tìm tới sơn môn giết người diệt khẩu.

Bản thân Trần Phong có kết giới thượng cổ, cho dù đích thân tu sĩ Hợp Thể Kỳ đến cũng rất khó phát hiện, tuy nhiên nếu là Đại Thừa Kỳ lại rất khó nói.

Cũng may là Triệu Đà e ngại thượng quốc cấp 8 chú ý nên mới âm thầm triển khai tìm kiếm.

Một quốc gia tu tiên cấp bốn như Văn Lang nếu đột nhiên có tu sĩ đại năng xuất hiện nhất định sẽ gây náo động cực lớn.

Như vậy hẳn là Nam Hải Tông sẽ hành động không quá mức lộ liễu.

Có điều đây chỉ là những phân tích của Trần Phong, còn thực tế thế nào thì khó mà đoán biết.

Về kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ, Trần Phong đương nhiên rất hứng thú nhưng không quá tham vọng.

Muốn giữ được chí bảo bậc ấy cần phải có bản lĩnh thông thiên, bằng không sẽ trở thành mục tiêu truy giết của vô số tu sĩ.

Nói đâu xa, Triệu Đà thân là Đại Thừa cường giả mà còn phải len lén hành động đó thôi.

Lấy tính cách cẩn trọng của Trần Phong tất nhiên không ngu ngốc đến độ tự rước hoạ vào thân.

Lại nói, sau hơn hai mươi năm bế quan tu hành, tu vi hiện tại của hắn đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, còn cách Nguyên Anh viên mãn một quãng ngắn.

Ngoài ra, bên trong cơ thể hắn đã manh nha hình thành sáu đạo bản nguyên, bao gồm năm thực bản nguyên ngũ hành kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả và hư bản nguyên sinh tử luân hồi.

Cho nên Trần Phong muốn nhanh chóng giải quyết ân oán với Thiên Âm Tự để còn chuyên tâm lĩnh ngộ bản nguyên, chuẩn bị cho quá trình chứng đạo Hoá Thần.

. . .

Đại sảnh của Thiên Âm Tự.

Âu Dương Võ ngồi ở vị trí cao nhất, tu vi Nguyên Anh Kỳ viên mãn.

Bên dưới là hai người đàn ông trung niên, thân phận trưởng lão Thiên Âm Tự, tu vi đều đạt Nguyên Anh trung kỳ.

Số lượng Nguyên Anh lão quái của Thiên Âm Tự cả thảy có bảy người.

Trừ đi Âu Dương Văn, Trường Giang, Dương Nam, Mã Đào đã xuất tự viễn chinh thì chính còn ba người bọn họ.

Vì phòng ngừa tình huống Bạch Xà Cốc thừa nước đục thả câu cho nên cả ba có nhiệm vụ ở lại trông coi Thiên Âm Tự.

Một trong số hai trưởng lão lên tiếng:

“Võ đạo hữu! Chẳng hay có việc gì quan trọng mà lại triệu tập hai người chúng ta khẩn cấp như vậy?”

Âu Dương Võ sắc mặt âm trầm, nói:

“Các ngươi có nhận được tin tức gì từ phía Lạc Thần Môn hay không?”

Số là mấy canh giờ trước, Âu Dương Võ trong lúc thổ nạp bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác bất an cùng cực.

Cảm giác này rất kịch liệt, tựa hồ đến từ huyết mạch của bản thân.

Hắn và Âu Dương Văn là anh em song sinh, cho nên giữa hai người có mối liên hệ mật thiết giống như là thần giao cách cảm.

Từ xưa đến nay chưa từng phát sinh loại tình huống kỳ lạ như vầy.

Tâm tình của Nguyên Anh viên mãn vốn rất chắc chắn, khó mà bị yếu tố bên ngoài tác động, tính đi nhẩm lại chỉ có một khả năng là anh trai Âu Dương Văn đã gặp sự chẳng lành.

Âu Dương Võ càng nghĩ càng bất an, liền cấp tốc triệu tập hai trưởng lão còn lại trong tự về đây thương nghị.

Gã trưởng lão kia cả kinh nói:

“Không có! Chẳng lẽ đại quân gặp trục trặc gì sao?”

Gã trưởng lão còn lại bày ra vẻ nghi hoặc, bấm tay tính toán một hồi rồi đưa ra phân tích:

“Theo tốc độ hành quân hôm nay chính là ngày chúng ta công phá Lạc Thần Môn. Nếu tính cả Trần Phong mới kết anh gần đây thì đối phương cũng chỉ còn vẻn vẹn bốn Nguyên Anh Kỳ. Âu Dương Văn đạo hữu thần thông cái thế, đương nhiên sẽ không xảy ra sai sót gì. Âu Dương Võ đạo hữu chớ lo lắng quá nhiều!”

Gã trưởng lão kia gật gù, nhẹ giọng nói:

“Khoảng cách giữa Chân Định và Giao Chỉ tương đối xa xôi, có lẽ phải đến rạng sáng ngày mai chúng ta mới nhận được tin chiến thắng truyền về.”

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Âu Dương Võ vẫn cảm giác có điểm không đúng, hận là không thể lập tức bay tới hiện trường kiểm tra.

Đúng lúc đó, bỗng từ bên ngoài có một tên chấp sự chạy vào, sắc mặt trắng bệch như vôi hốt hoảng la lên:

“Bẩm báo… Thái… Thái thượng… trưởng lão đã… đã…”

Âu Dương Võ trong lòng giật thót, liền quát lớn:

“Nói mau! Đã xảy ra chuyện gì?”

Tên chấp sự quỳ rụp xuống, toàn thân run rẩy kịch liệt, mồ hôi đổ ra như mưa.

Hắn thở hổn hển mấy hơi, cố gắng lắm mới nói được mấy câu:

“Vãn bối vừa rồi đi vào nội đường kiểm tra… Phát hiện… Phát hiện… Mệnh bài… của thái trượng trưởng lão cùng với… ba vị trưởng lão Trường Giang… Dương Nam… Mã Đào, tất cả đều đã vỡ.”

Hai trưởng lão Thiên Âm tự đứng bật dậy, kinh hãi cực độ mà đồng thời hét lên:

“Cái gì? Làm sao có thể?”

Âu Dương Võ đôi mắt loé lên nét tàn độc, cách không hút tên chấp sự lại gần, bàn tay đặt lên thiên linh cái thi triển thuật sưu hồn.

Trong trí nhớ của tên chấp sự đáng thương, quả nhiên vị trí đặt bốn khối mệnh bài đại biểu cho bốn người kia đều bị vỡ tan tành.

Điều đó có nghĩa cả bốn người đã chết!

Âu Dương Võ sát khí bạo tuôn, điên cuồng rống lên:

“Lạc Thần Môn! Ta thề không đội trời chung với các ngươi!”

Nhưng hắn vừa gào rống xong thì một âm thanh lạnh lùng truyền vào trong đại sảnh.

“Ồ, vậy thì các ngươi cũng không cần thiết phải sống trên đời này nữa!”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 570

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.