Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một kiếp nhân sinh

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Thanh âm của lão rất lớn làm cho mọi người sửng sốt, tức thì nổ ra một trường xôn xao.

Có mặt ở đây đa phần đều là tông môn lâu đời của Văn Lang, đương nhiên sự tình đó đều cảm thấy hết sức tò mò.

Ở một vị trí, Lan Ngọc trưởng lão thần sắc trầm tư, không rõ trong đầu đang suy nghĩ đến việc gì.

Võ Văn Đông chờ cho mọi người có phần mất kiên nhẫn mới chắp tay cười nói:

“Ha ha… Chuyện này ta không thể nói bừa được! Xin chư vị đạo hữu thứ lỗi…”

Thấy hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận làm cho đám tu sĩ bán tín bán nghi.

Chẳng lẽ sứ giả thượng quốc thực sự đang ở trong Lạc Thần Môn?

Thiếu chủ Lạc Thần Môn không xuất hiện trong đại điển, hay là có liên quan đến hắn?

Đủ mọi nghi vấn và giả thiết được đặt ra trong đầu mỗi người.

Có điều Lạc Thần Môn không công bố bọn họ cũng không tiện truy hỏi tới cùng, lỡ như đắc tội với vị sứ giả thượng quốc thì nguy to.

Sau một hồi bàn tán liền nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

Qua mấy tuần rượu, bất chợt lại có người lên tiếng nhắc đến tung tích lão tổ Thiên Âm Tự càng đẩy bầu không khí trở nên cao trào hơn.

Chứng kiến biểu hiện của đám tu sĩ, chưởng môn Võ Văn Đông cảm thấy rất hài lòng.

. . .

Tu luyện không kể ngày tháng.

Sau nửa năm rốt cuộc Trần Phong thành công đạt tới đệ tứ chuyển Cửu Chân Tinh Thần.

Cảm nhận thần thức tiến bộ vượt bậc khiến hắn cực kỳ vui vẻ.

Còn một việc bất ngờ là điểm danh vọng trong thời gian qua không rõ nguyên cớ gì mà liên tục gia tăng, hiện nay đã vượt quá con số 8000.

Trần Phong suy đoán kỹ càng, phỏng đoán là sau đại điển danh tiếng của mình đã được truyền bá rộng rãi ra ngoài, cho nên danh vọng mới bạo tăng.

Một hôm, Trần Phong trong lúc thổ nạp chợt cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Cảm giác này rất kỳ dị, tựa hồ đang có một sự kêu gọi đến từ cõi u minh, lại giống như đến từ huyết mạch của hắn.

Càng lúc cảm giác bất an lại càng rõ ràng hơn.

“Chẳng lẽ là…”

Trần Phong bèn tiến hành suy diễn.

Một lát sau, ánh mắt của hắn mở bừng ra, thân hình lập tức biến mất.

Không bao lâu trên bầu trời nơi làng quê thân thuộc, bóng dáng Trần Phong bất chợt hiện ra.

Vì không muốn kinh động đến dân làng nên hắn thi triển thủ pháp ẩn giấu khí tức rồi nhanh chóng đáp xuống sân nhà mình.

Lúc này, bên trong nhà có một đám đông, tất cả đều nhìn về một hướng mang theo vẻ bi thương.

Trên chiếc giường gỗ đơn sơ, Trần Tam - cha của hắn hai mắt nhắm nghiền, hơi thở chập chờn như một làn sương mỏng, tựa hồ có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Trần Phong là Thiên Đạo Nguyên Anh cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua liền phát hiện căn nguyên, đây là cha hắn đã chạm tới cực hạn thọ nguyên, sắp sửa phải rời xa nhân thế.

Bên cạnh Trần Tam là mẹ hắn, bà không khóc, chỉ nắm chặt lấy bàn tay khô gầy của chồng, ánh mắt chứa chan nhu tình.

Trần Phong lặng lẽ bước lại gần.

Không một ai phát hiện ra sự hiện diện của hắn.

Sinh mệnh của Trần Tam đã chạm tới thời khắc cuối cùng.

Dường như cảm nhận được một điều gì đó, trong giây phút hồi quang phản chiếu, Trần Tam khe khẽ mở mắt.

Trần Phong khống chế thần thức để cho cha trông thấy mình, miệng thì thào nói:

“Cha, con đã về rồi đây!”

Trong con ngươi đục ngầu của cha, Trần Phong nhìn thấy một tia tự hào xen lẫn yêu thương.

Khoé miệng Trần Tam gắng gượng nở một nụ cười mãn nguyện, thân hình run rẩy một thoáng rồi nhắm chặt mắt lại vĩnh viễn không thể mở ra.

Mẹ hắn đưa tay ra đỡ, chỉ thấy toàn thân chồng mềm nhũn như bông, co rúm lại một cục, thực sự là đã chết rồi.

Một kiếp nhân sinh…

Lặng lẽ như vậy mà đi qua.

Bỗng nhiên, từ trên cơ thể Trần Tam thoát ra một cỗ khí tức đặc thù của linh hồn, lưu luyến nhìn chung quanh một lượt rồi bay thẳng lên trời.

Đây chính là phép tắc của Thiên Đạo.

Một khi con người chết đi linh hồn sẽ bị rút ra rồi theo một phương thức kỳ dị tiếp dẫn vào lục đạo luân hồi.

Trần Phong không vội trở về Lạc Thần Môn mà quyết định ở lại nhà, bởi vì hắn nhìn ra thọ nguyên của mẹ chẳng còn nhiều nữa rồi.

Ba tháng sau.

Mẹ hắn cũng trút hơi thở cuối cùng.

Chứng kiến cha mẹ lần lượt tiến vào cõi luân hồi, Trần Phong có chút đau lòng.

Có điều, đã là phàm nhân không một ai tránh khỏi kiếp nạn sinh lão bệnh tử.

Một kiếp này cha mẹ hắn sống thực là vui vẻ hạnh phúc, không còn gì phải luyến tiếc.

Nụ cười hiền từ của cha.

Ánh mắt bao dung của mẹ.

Tất cả sẽ vĩnh viễn là những hồi ức đẹp đẽ trên con đường tu hành của hắn.

Từ khi đầu thai chuyển thế, Trần Phong sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

“Sinh tử luân hồi.”

Con người sinh ra là ngẫu nhiên, tự nhiên như thế, có hợp có sinh, mọi việc ở đời chỉ là may rủi, gặp may có vui, gặp rủi phải buồn.

Khi già bệnh phải chết là lẽ tự nhiên, sự may rủi cũng theo cái chết mà không còn gì nữa, thân xác sớm thành cát bụi, hư vô.

Quá trình này tái diễn nhiều lần, trải qua vô lượng đời và sẽ còn tiếp nối vô số đời nữa ở tương lai.

Trần Phong rốt cuộc đã thấu rõ:

“Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ.” (Sáng nghe Đạo, chiều chết cũng cam lòng).

Trong hết thảy được mất của cuộc đời, thậm chí là chuyện sinh tử, một người tu luyện đã sớm không còn vướng bận gì nữa.

Trần Phong lại không mảy may hay biết, chính trong thời khắc hắn ngộ ra chân lý đó, ẩn sâu bên trong đạo tâm của hắn bỗng manh nha xuất hiện một tia bản nguyên sinh tử luân hồi.

Nếu hắn dành tâm sức bồi dưỡng sinh tử luân hồi bản nguyên lớn mạnh thì trong tương lai, một khi đạt đến Nguyên Anh Kỳ viên mãn liền có thể dùng sinh tử luân hồi bản nguyên chứng đạo, đột phá vào cảnh giới Hoá Thần Kỳ.

Xa hơn nữa, một khi sinh tử luân hồi bản nguyên đạt tới cực hạn liền có khả năng ngưng tụ thành chân thân bản nguyên, lĩnh ngộ thần thông bên trong quy tắc thiên địa.

Mà thôi, những chuyện đó về sau hãy nói.

Chôn cất mẹ nằm cạnh bên mộ cha, Trần Phong lặng lẽ ngồi ở đó bảy ngày bảy đêm mới chậm rãi rời đi.

. . .

Vừa về tới Lạc Thần Môn, Trần Phong liền bắt gặp chưởng môn Võ Văn Đông đang đứng trước cửa động phủ chờ đợi.

Hai người chào hỏi nhau mấy câu, chưởng môn Võ Văn Đông bèn vui vẻ thông báo:

“Ha ha… Kế sách của ngươi quả nhiên tuyệt diệu! Theo tin tức thám báo truyền về, hiện nay Bạch Xà Cốc đang âm thầm triển khai nhiều lực lượng nhắm vào Thiên Âm Tự. Tuy rằng Thiên Âm Tự không có Hoá Thần cường giả toạ trấn nhưng căn cơ sâu dày, so với Lạc Thần Môn ta chỉ hơn chứ không kém. Ta còn nghe nói lão tổ Thiên Âm Tự năm xưa từng có quan hệ sâu sa đối với một đại tông môn bên trong nước Xích Quỷ.”

Đối với mưu kế chu toàn của Trần Phong, chưởng môn Võ Văn Đông đương nhiên rất kinh ngạc và khâm phục.

Lão thầm đánh giá, Trần Phong thiên phú tuyệt đỉnh, tuổi tác không lớn nhưng tâm cơ khó ai bì kịp, chỉ cần Lạc Thần Môn giữ chân được người này thì tương lai tự khắc sẽ quật khởi, thậm chí có thể phong quang vô hạn vượt qua thời kỳ đỉnh cao năm xưa.

Nghe chưởng môn Võ Văn Đông nói xong, Trần Phong trong lòng kinh ngạc không ngớt.

Ồ, Thiên Âm Tự thật không đơn giản nha!

Bạch Xà Cốc muốn thuận lợi thâu tóm e là không thể thành công trong một sớm một chiều.

Như vậy cũng tốt, trong vòng vài chục năm nữa sẽ không còn ai đến Lạc Thần Môn gây rối.

Có thể bình yên tu hành mới là điều mà Trần Phong mong muốn nhất.

Chưởng môn Võ Văn Đông chợt nói:

“Gần đây rộ lên thông tin phía nam Giao Chỉ có người phát hiện ra động phủ bí ẩn, nghi ngờ là nơi toạ hoá của một tu sĩ Hợp Thể Kỳ. Cho nên sau khi thương nghị ta sẽ cùng với Phạm Huy trưởng lão đến đó kiểm tra một chuyến. Ngươi có muốn đi chung hay không?”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 691

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.