Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc tỷ tỷ, xin hãy tự trọng

Tiểu thuyết gốc · 1762 chữ

Vừa bước vào trong, Trần Phong liền nhìn thấy Lan Ngọc trưởng lão đang ngồi trên ghế, gương mặt trắng trẻo hồng hào, trên người thoang thoảng toả ra một mùi hương hoa nhè nhẹ, mái tóc đẹp buông rủ còn đọng cả hơi sương, thật khiến cho lòng người tan chảy.

Trong đầu Trần Phong thầm tiếc hận:

“Định mệnh! Nhất định là nàng vừa mới tắm gội xong. Biết vậy ta đã phá cửa xông vào từ sớm rồi. Chuyến này thất sách rồi a!”

Hắn chắp tay cười nói:

“Lan Ngọc trưởng lão! Lâu ngày không gặp, tiền bối vẫn xinh đẹp nha!”

Lan Ngọc trưởng lão lườm một cái nói:

“Hiện ngươi đã kết nguyên anh, chớ gọi ta là tiền bối nữa, xưng hô một tiếng đạo hữu là được rồi!”

Khi Trần Phong độ kiếp Nguyên Anh Kỳ cũng đã phát hiện ra đám người chưởng môn, biết họ đến hộ pháp cho mình trong lòng có phần cảm kích.

Nghe Lan Ngọc nói xong hắn liền bật cười ha hả:

“Cũng được, cũng được… Hay ta gọi là Ngọc tỷ tỷ đi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lan Ngọc ngước lên nhìn hắn, ánh mắt nàng lấp lánh những tia sáng mê hồn.

“Tùy ngươi, miễn sao ngươi cảm thấy thỏa mái là được!”

Tùy ta sao?

Hay ta gọi là Ngọc muội muội, Ngọc bảo bối… nhỉ?

Trong đầu hắn bắt đầu nổi lên những chủ ý đen tối.

Đột nhiên Lan Ngọc mỉm cười bí hiểm hỏi:

“Giữa ta và Hoàng Linh, ngươi thấy ai đẹp hơn?”

Mi mục long lanh lưu chuyển, tựa như một đứa trẻ ngây thơ, lại giống như một thiếu nữ bất cần đời, tươi cười mê hoặc, toát lên vẻ kiều diễm không sao kể xiết.

Trần Phong ngẩn người, cảm thấy kỳ lạ, cảm giác hôm nay Lan Ngọc có điểm gì đó khác với mọi ngày.

“Ngọc tỷ tỷ muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

“Tất nhiên là lời thật!”

Trần Phong giả đò đăm chiêu suy nghĩ nói:

“Thực ra thì nếu so về nhan sắc thì Hoàng Linh tuyệt đối xinh đẹp, còn Ngọc tỷ tỷ thì…”

Lan Ngọc thấy hắn ngập ngừng trong lòng chợt cảm thấy có chút mất mát khó tả, nhưng lại nghe hắn nói tiếp:

“Ngọc tỷ tỷ tựa như tiên tử giáng phàm, dù đi đến bất cứ đâu cũng sẽ khiến cho nơi đó ngập tràn ánh sáng, đẹp đẽ phi thường. Ta sợ rằng nếu nhìn ngắm lâu một chút, sẽ không kìm lòng được mà gây ra những hành động mất kiểm soát.”

Vị trưởng lão bao người say đắm bỗng cười khúc khích, bộ ngực run run, làm thành một làn sóng nhấp nhô tuyệt vời.

Nàng môi thơm he hé, thổi một làn hơi vào mặt Trần Phong, thần tình tràn ngập ý xuân:

“Miệng lưỡi giảo hoạt! Tiểu đệ đệ! Ta muốn coi thử ngươi mất kiểm soát sẽ làm ra hành động gì đó?”

Cảm thụ sức nóng vô cùng từ trên thân người mỹ nhân tỏa ra, khiến cho hắn phải nín thở.

Tiểu đệ đệ!

Cách xưng hô này cũng quá doạ người đi, nhất thời hắn không kịp thích ứng.

Mà thôi…

Ai bảo ta kêu nàng là Ngọc tỷ tỷ chứ!

Ngọc tỷ tỷ chẳng ngờ lại là mẫu người ngoài lạnh trong nóng, một khi lên giường nhất định là cực kỳ phóng đãng.

Nhớ lại những lần đầu gặp gỡ nàng ta lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ lại nóng bỏng gấp bội phần.

Trần Phong bày vẽ ra điệu bộ hoảng hốt:

“Ngọc tỷ tỷ, xin hãy tự trọng! Ta tự biết mình là nam nhân cực phẩm trên đời nhưng tuyệt đối không phải hạng người tuỳ tiện đâu.”

Lan Ngọc trưởng lão đảo mắt quét khắp người hắn một lượt, cười khúc khích bảo:

“Tiểu đệ đệ thật biết dối lòng! Ngươi xem đi, sao ta lại cảm thấy có một vị tiểu đệ đệ khác đang trống giong cờ mở đó nha! Khách khách…”

Con mẹ nó!

Rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn nha!

Mấy câu nói này cơ hồ mạnh gấp vạn lần so với tiên đan xuân dược.

Trần Phong toàn thân căng cứng, gắng gượng nhẫn nhịn luồng dục hỏa đang mãnh liệt trào dâng trong người, trong bụng không ngừng mắng to:

“Hồ ly tinh! Rốt cuộc lão bà cô ngươi muốn làm gì?”

Biểu hiện của Trần Phong lại càng làm Lan Ngọc trưởng lão cảm thấy thật hứng thú, cố tình nói:

“Bản lĩnh của ngươi khi dùng với Linh nhi đâu hết cả rồi? Đừng để Ngọc tỷ tỷ thất vọng chứ!”

Chỉ một câu này đã phá vỡ giới hạn của Trần Phong.

Hắn tỏ vẻ tức giận, trong đầu gầm vang một tiếng:

“Hừ! Dám khinh thường ta? Cho rằng ta không dám làm gì thật sao?”

Lan Ngọc trưởng lão đang che miệng cười bỗng thấy Trần Phong mở trừng mắt nhìn mình, trong con ngươi bất chợt ẩn hiện những tia sáng kỳ dị.

Trần Phong lướt tới như bay.

Lan Ngọc giật mình cả kinh, đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị Trần Phong vươn tay ôm chặt lấy, kéo tuột vào lòng.

Hắn cúi đầu xuống, chuẩn xác tìm đến đôi môi anh đào chín mọng của Lan Ngọc trưởng lão, hôn lấy hôn để.

“Ưm… Ưm…”

Lan Ngọc hoảng loạn, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị đôi tay cứng rắn của Trần Phong khoá chặt.

Đầu lưỡi Trần Phong hung hăng xâm chiếm đôi môi đối phương.

Cảm nhận vị ngọt ngào trong miệng khiến hắn toàn thân tê rần.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của Lan Ngọc trưởng lão rồi lần mò di chuyển xuống cặp mông tròn lẳng.

Mặc dù sờ mó qua lớp y phục nhưng Trần Phong vẫn có thể cảm nhận rõ sự đàn hồi tuyệt vời.

Một tay còn lại không chút ngơi nghỉ di chuyển theo hướng ngược lên trên, không rõ bằng cách nào lại xuyên qua được lớp y phục mỏng manh chạm vào da thịt bên trong, chuẩn xác chộp thẳng đến đôi gò bồng đảo tròn trịa.

Thân thể mỹ nhân hoàn mỹ không chút tỳ vết, da như băng, xương như ngọc, hấp dẫn mê người.

Mùi hương hoa hoà quyện với mùi thơm da thịt khiến cho Trần Phong có một cảm giác lâng lâng, đê mê.

Lan Ngọc trưởng lão vốn là Nguyên Anh Kỳ cường giả nhưng vào thời khắc này chân tay bủn rủn mất hết sức lực, cả người nóng ran lên, hai tai như ù đi, gai ốc nổi lên đầy cả thân.

Bỗng nhiên bên dưới hạ thân nàng cảm nhận có một củ khoai lang nóng bỏng áp sát vùng cỏ hoa cấm địa.

Lan Ngọc khẽ vùng vẫy thoát khỏi cái hôn của hắn, thở dốc bảo:

“Trần Phong! Ta là sư phụ của Linh nhi, ngươi không được…”

Nhưng không để cho nàng nói hết câu, Trần Phong lại siết chặt rồi hôn lên cổ nàng, thổi nhẹ một làn hơi nóng vào tai nàng.

“Không phải muốn xem ta một khi mất kiểm soát sẽ thế nào sao, ta liền cho nàng được như ý nguyện.”

Lan Ngọc trưởng lão vốn có chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi, không ngờ hắn lại thực sự dám ngang nhiên động tay động chân.

Xưa nay nàng chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, cảm giác lúc này vô cùng khó tả, vừa tức giận lại vừa kích thích, giống như trên người có trăm ngàn con kiến đang bò qua bò lại.

Lan Ngọc đang tìm cách thoát thân bỗng phát hiện một bàn tay bất ngờ đột nhập vào khu vườn cấm địa.

Toàn thân nàng tê rần, chỉ trong nháy mắt, bất tri bất giác tràn ra một dòng nước ướt át, cảm giác sống lưng như có một luồng điện chạy xẹt qua.

Nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất nhanh.

Có điều Lan Ngọc dẫu sao vẫn là một Nguyên Anh cường giả hàng thật giá thật, trong thời khắc phi thường nhạy cảm này liền cắn mạnh đầu lưỡi, dùng hết sức mình thoát khỏi ma trảo của Trần Phong, đồng thời vung tay một cái, kình phong quét đẩy hắn văng ra xa.

Sắc mặt nàng tím tái, tức giận run người:

“Trần Phong… Ngươi dám…”

Trần Phong bị đánh bật ra xa nhưng không hề hấn gì, còn ngoác miệng cười nói:

“Ngọc tỷ tỷ, đây chẳng phải là yêu cầu của nàng sao? Ta chỉ là xả thân đáp ứng mà thôi.”

Nghe hắn nguỵ biện, Lan Ngọc trưởng lão tức muốn ói máu, hận không thể đập một phát cho hắn chết tươi.

“Ngươi im miệng cho ta!”

Dứt lời, thân hình Lan Ngọc trưởng lão nhanh chóng biến mất, bỏ lại Trần Phong trơ trọi một mình.

Trần Phong nhếch miệng cười tà, trong lòng dục hoả chưa tan, thầm bảo:

“Con mẹ nó chứ! Đúng là một cực phẩm a! Ta còn sờ chưa có đã…”

Nhớ đến câu hỏi của nàng, Trần Phong thầm đánh giá Hoàng Linh mang vẻ đẹp trong sáng ngây thơ còn Lan Ngọc lại hoàn toàn trái ngược, là một người phụ nữ thành thục quyến rũ, phong tình sắc sảo mặn mà.

Giữa hai nàng một chín một mười, không thể phân biệt bên nào hơn, bên nào thua.

Một lúc sau, Lan Ngọc trưởng lão từ bên trong bước ra, y phục trên người đã được thay đổi.

Sắc mặt nàng lạnh lẽo, khí tức Nguyên Anh trung kỳ chập chờn ẩn hiện làm cho không gian đặc quánh lại.

Trần Phong cảnh giác quan sát từng cử động của nàng.

Lấy tu vi hiện nay của hắn, nếu Lan Ngọc trở mặt thì cũng chẳng phải e sợ.

Im lặng một lúc lâu, chợt Lan Ngọc trưởng lão mở miệng nói:

“Chuyện hôm nay… chỉ có ta và ngươi, nếu để có người thứ ba biết, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Trần Phong bày ra vẻ nghiêm túc như đinh đóng cột đáp:

“Đúng vậy đúng vậy… Ta là người chính trực, chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ phá hỏng thanh danh trong sạch của ta!...”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 740

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.