Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muội muốn cùng đại ca song tu

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Bay một đoạn khá xa, Trần Phong mới ngừng lại thở gấp một hơi, trong lòng thầm than.

Nguy hiểm thật! Đám nữ nhân đó thật là đáng sợ!

Ta chậm chân một tí chắc là sẽ bị bọn họ sấn đến lột sạch quần áo cho mà coi.

Trần Phong nghĩ đến quy củ của Lan Ngọc trưởng lão bèn quyết định âm thầm lẻn vào Thanh Vân Phong một chuyến.

Cái cảm giác vụng trộm này quả là kích thích chết đi mất!

Chừng độ nửa canh giờ sau, vào lúc hoàng hôn thì Trần Phong cuối cùng cũng đặt chân đến Thanh Vân Phong.

Sau khi kiểm tra lại vị trí bên trong ngọc giản thân hình hắn liền hóa thành một làn gió quỷ mị di chuyển.

Một lát, Trần Phong đã xuất hiện trước một động phủ.

Thần niệm của hắn truyền vào trong.

Chưa quá một phút, cánh cửa động phủ bật mở, thân hình thập phần xinh đẹp của Hoàng Linh lao ra.

“Đại ca… Là huynh thật sao?”

Hoàng Linh kích động nhào vào trong lòng Trần Phong bật khóc, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu lã chã rơi xuống như những hạt ngọc bị đứt sợi dây.

Trần Phong ôm nàng thật chặt, cảm nhận sự run rẩy đến từ thân thể nàng mà cảm thấy đau lòng.

Mấy năm nay hắn tập trung vào tu luyện nên không đến thăm nàng được, điều này làm cho hắn có phần hổ thẹn.

Sau khi dỗ dành nàng một phen, hai người bèn sánh vai nhau bước vào động phủ.

Không gian bên trong động phủ tỏa ra một mùi u hương nhẹ nhàng và tinh khiết, chỉ cần vừa hít vào một hơi liền có cảm giác tinh thần phấn chấn.

Trần Phong nắm tay Hoàng Linh quan tâm hỏi:

“Mấy năm nay muội sống thế nào?”

Hoàng Linh đã ngừng khóc, tâm trạng vui vẻ nói:

“Muội ở đây được sư phụ chiếu cố cuộc sống rất tốt! À.. Muội đã đột phá Trúc Cơ Kỳ rồi.”

Điều này thông qua quan hệ đạo lữ trong hệ thống Trần Phong đã biết nên không quá ngạc nhiên, có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra vui mừng lắm.

“Đại ca, tu vi của người đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Sao muội không thể nhìn ra?”

Dưới sự che giấu của Ngũ Hành Âm Dương Quyết ngay cả Nguyên Anh Kỳ cũng không thể nhìn ra manh mối huống hồ là một Trúc Cơ nho nhỏ như nàng.

Trần Phong đưa tay vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói:

“Đại ca hiện đã đến Kết Đan Kỳ.”

Kết Đan Kỳ?

Hoàng Linh cả kinh, không hiểu đại ca tu luyện thế nào mà tốc độ như bay, luôn luôn bỏ xa người khác.

Nhưng đại ca càng ưu tú như vậy thì trong lòng nàng lại càng cảm thấy hạnh phúc xen lẫn tự hào.

Đây chính là nam nhân ưu tú mà nàng lựa chọn.

Hai người chuyện trò hồi lâu.

Trần Phong trong lúc nói chuyện thì nhân cơ hội rờ mó hết chỗ này đến chỗ kia làm cho sắc mặt Hoàng Linh trong một thoáng đỏ rực, còn nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

“Đại xa thật là xấu chết đi được!”

Trần Phong không hề xấu hổ mà còn nghiêm túc nói:

“Đây là đại ca lo lắng muội tu hành kham khổ nên kiểm tra xem có bị hao gầy đi phân nào không đó thôi. Muội chớ có suy nghĩ bậy bạ nha! Muội cũng không cần ghen tị, chút nữa sẽ đến lượt muội.”

Nói đoạn, cặp mắt hắn chăm chú nhìn vào bộ ngực căng mẩy ẩn nấp dưới lớp lụa mỏng, hai toà núi cao vút khêu gợi, đầy đặn và săn chắc một cách tự nhiên thấp thoáng hiện ra.

Phát hiện ánh mắt của đại ca, Hoàng Linh cảm giác kiêu hãnh, theo bản năng thân hình thoáng động ưỡn bộ ngực lớn về phía trước.

Mùi hương thơm ngọt ngào gợi cảm từ người nàng tỏa ra làm Trần Phong kích thích, đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kinh Thiên rục rịch khởi động.

Bỗng Hoàng Linh ngạc nhiên hỏi:

“Đại ca sao vào được đến đây?”

Trần Phong hiểu ra nàng đang nhắc đến chuyện gì liền thần bí bảo:

“Là ta nhớ muội quá nên cố tình lẻn vào đây đó!”

Nhận được một cục kẹo đường thật to, Hoàng Linh sắc mặt ngượng ngùng, thân thể cứ như con mèo nhỏ dán chặt vào lòng hắn.

Tâm sự ỉ ôi thêm một lúc, Trần Phong ghé tai Hoàng Linh nói:

“Linh muội… Ta muốn song tu!”

Những ngón tay hắn lướt một đường thẳng tắp từ trên xuống dưới, mơn trớn cặp đùi trắng mởn mịn màng của nàng.

Thời gian dài không gặp, lúc này được gần gũi đại ca, lại bị hắn không ngừng chiếm tiện nghi làm cho Hoàng Linh cảm thấy toàn thân căng cứng, rạo rực khôn xiết.

Trong lòng nàng hồi hộp, trái tim càng đập dữ dội hơn, lí nhí đáp:

“Vâng!”

Trần Phong cả mừng, liền cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng.

Lần này đã không giống như lần đầu, Hoàng Linh rất biết cách phối hợp cùng đại ca, khi lưỡi hắn đưa qua nàng liền nhanh nhẹn mút lấy rồi đẩy đầu lưỡi của mình nghênh đón.

Cảm nhận hương vị ngọt ngào trong miệng khiến cho nàng ngượng ngùng nhắm tịt mắt lại.

Đôi tay Trần Phong nhẹ nhàng dò dẫm tiến vào vùng núi non du ngoạn.

Hoàng Linh ngoan ngoãn mặc cho hắn tha hồ khám phá cơ thể mình.

Bàn tay của hắn điểm tới đâu, Hoàng Linh rùng mình tới đó, cảm giác khí huyết trong người không còn nghe theo sự khống chế của nàng nữa rồi.

Trần Phong khẽ khàng giúp nàng cởi bỏ lớp y phục, một toà công trình tráng lệ nguy nga tức khắc hiện ra.

Cặp mắt hắn phát sáng như điện, sững sờ nhìn ngắm khu vực đào nguyên tươi tắn, hồng hào lấp ló trong bụi cỏ hoa.

Trần Phong bế bổng nàng lên, tiến về chiếc giường trong động phủ rồi khẽ khàng đặt nàng xuống.

Hoàng Linh mở mắt, nhìn về Trần Phong hỏi:

“Muội có đẹp không?”

Trần Phong nuốt vội ngụm nước miếng, nói:

“Trong những người con gái mà ta đã gặp, nàng tuyệt đối là người đẹp nhất!”

Trong lòng hắn chợt nhớ đến người yêu kiếp trước của mình là Nguyễn Hoàng Yến thì thầm vội thêm vào hai chữ “một trong”.

Hoàng Linh nào biết được điều đó, hạnh phúc nói:

“Đại ca! Yêu muội đi! Muội muốn cùng đại ca song tu!”

Một nữ nhân trong sáng ngây thơ, hay ngập ngừng e thẹn như Hoàng Linh không ngờ những lời như vậy mà nàng có thể nói ra.

Điều ấy chứng tỏ trong lòng nàng, đại ca đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng!

Sau khi tận hưởng bộ ngực mềm mại, Trần Phong bèn di chuyển xuống khu vực hạ thân, nơi có một vùng cỏ hoa tươi tốt.

Bên dưới vùng cỏ hoa có một khe sâu huyền bí, ánh lên một màu hồng rạng rỡ như hoa đào.

Hắn nâng chân nàng lên rồi say mê ngắm nhìn.

Chỉ mới vừa vuốt ve một lát, từ trong khe sâu huyền bí từng dòng nước sóng sánh tràn ra.

Hoàng Linh ngượng muốn chết, vội lấy bàn tay ngọc che đi nơi sâu thẳm đó.

“Đại ca… Không được nhìn!”

Lúc này trong đầu Trần Phong nào còn nghe thấy gì nữa, hắn quên đi hết thảy vục mặt vào thiên đường thơ mộng.

Môi hắn ngậm chặt hai vùng đất bồi, giống như muốn hút hết dòng nước trong lành, thơm ngọt vào miệng.

Rồi hắn đưa chiếc lưỡi thô dài tiến đánh, không ngừng uốn lượn khu vực khe sâu huyền bí.

“Đại ca… Đừng mà… Ưm… ưm… mm… !”

Hoàng Linh rên khẽ, cơ thể nàng càng lúc càng nóng bừng.

Cùng lúc, nàng phát hiện trước ngực mình có đôi bàn tay đại ca nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cho hai hạt ngọc trai màu hồng phấn càng trở nên lấp lánh kiêu sa.

Từng ngón tay của Trần Phong như có ma lực, vô cùng điêu luyện và nhịp nhàng làm Hoàng Linh bị kích thích đến cực điểm.

“Đại ca ơi… Muội khó chịu quáaaa…”

Hạ thân nàng ẩm ướt như đê vỡ.

Lẫn trong nhịp thở hổn hển, theo bản năng nguyên thủy của con người rốt cuộc trên miệng rên lên khẽ khẽ.

Trần Phong chồm người lên phía trước cắn nhẹ vào viên ngọc trai màu hồng phấn.

Hàm răng hắn ngậm chặt, se qua se lại rồi há to miệng như muốn nuốt trọn bầu ngực xinh đẹp của nàng.

Tiếp đến hắn đưa cái lưỡi liếm dài từ ngực lên cổ, rồi gặm nhẹ vào tai nàng, hôn lên gương mặt tuyệt đẹp của nàng, rồi lại đặt vào môi nàng một nụ hôn nóng bỏng.

Hoàng Linh cũng điên cuồng đáp trả sự cuồng nhiệt của đại ca.

Hai chiếc lưỡi hoà quyện vào nhau, giống như muốn hoà thành một thể, vĩnh viễn không chia rời.

“Linh muội, chúng ta bắt đầu song tu!”

Trần Phong trút bỏ quần áo trên người mình.

Đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên uy vũ phi phàm lập tức hiển lộ, chuẩn bị cho một cuộc chinh phạt mới.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 840

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.