Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Cơ!

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

"Thiếu gia. . . hu hu!"

Không nhịn được nữa, Hoàn Nhi khóc gào lên sau đó lao vào ngực Dương Trần.

Ba tháng ủy khuất, trong phút chốc, tất cả đều bạo phát.

Dương Trần nhìn qua gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt của nàng, hắn biết, ba tháng này Hoàn Nhi sở dĩ có thể kiên trì đến vậy nhất định là bởi vì hắn, nàng không rời không bỏ hắn, rất là đáng trân quý.

"Hoàn Nhi yên tâm, dám khi dễ người của ta bọn hắn nhất định phải trả lại gấp mười lần!"

"Không, thiếu gia, lão gia hiện giờ không có trong tộc, người đừng nên lộ tu vi." Hoàn Nhi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp cùng với hai hàng nước mắt đang rơi lệ của nàng có thể khiến Dương Trần tán thành, nàng cảm thấy rằng ba tháng qua nàng cố gắng chịu đựng rất là đáng giá.

"Ừm?" Dương Trần nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hoàn Nhi vội nói: "Thiếu gia, hôm đó ngươi trọng thương, gia tộc trao tặng kim kiếm tuyển chọn người thừa kế bị hoãn lại, lão gia ba ngày sau đi đến Viêm Long thành muốn tìm một viên đan dược cấp ba, nhưng mà ba vị thúc bá của thiếu gia lại cực kỳ phản đối."

Trao tặng kim kiếm là truyền thống của Dương gia, người nhận được kim kiếm sẽ đứng đầu Dương gia.

Ánh mắt Dương Trần ngưng tụ, Linh đan cấp ba chỉ có tam phẩm Luyện Dược sư mới có thể luyện chế, toàn bộ tám thành của Triệu quốc cũng chỉ có Viêm Long hoàng thành mới có vị Luyện Dược sư cấp bậc này, nhưng xét về cấp bậc liền nghĩ, trách không được những người khác trong gia tộc lại cực lực phản đối.

Bất quá, tính cách của lão gia tử quá cố chấp, từ trước tới giờ chuyện mà ông đã quyết định nhất định không thể thay đổi, những người khác trong gia tộc chỉ sợ là không thể ngăn cản.

"Nói cách khác, hiện tại trong gia tộc tất cả mọi người đều rất muốn ta chết nên ngăn cản chuyện này?" Trong mắt Dương Trần lóe lên hàn quang.

"Bọn hắn hiện tại không dám gây nguy hại tới người, lão gia trước khi đi đã có dặn dò, nếu có người dám đả thương người liền phế bỏ tu vi của hắn trục xuất khỏi gia môn. Bất quá, bọn hắn tuy không dám động tới, nhưng lại âm thầm động thủ với những người đi theo thiếu gia trước kia, tất cả họ đều đã tìm nơi nương tựa khác, đến ngay cả toà nhà của Dương thúc thúc cũng đã trống rỗng, tất cả những thứ đáng giá đều bị lấy đi, ngoại trừ. . . Ngoại trừ cái bô của thiếu gia."

Nói đến đây khuôn mặt Hoàn Nhi đỏ lên, ba tháng này nàng đã chăm sóc Dương Trần, tất cả những việc lớn nhỏ nàng đều giúp hắn, những thứ nên đụng hay không nên đụng tất cả đều đã có một lần, thậm chí ban đêm cô đơn, nàng còn vụng trộm chui vào chăn của Dương Trần cùng ngủ với hắn.

Nhớ tới những việc này, khuôn mặt nàng càng thêm đỏ bừng.

Dương Trần cũng đoán được một chút vội ho một tiếng, bất quá sau một khắc, trong mắt của hắn hàn mang càng đậm, những tộc nhân phản bội kia hắn chẳng thèm để ý, dù sao tan đàn xẻ nghé bọn họ cũng cần phải có chốn dung thân, nhưng tòa nhà mà phụ thân để lại cho hắn, bên trong đều là những vật tưởng niệm của phụ thân, thế nhưng lại có kẻ dám động vào, thật sự là bọn chúng không muốn sống.

Lập tức, Dương Trần liền cảm giác được có một cỗ nguy cơ.

Vương Vân, Điền Võ việc này sớm muộn gì người khác cũng biết, khi đó những người khác trong gia tộc phát hiện được Dương Trần đã khôi phục, chắc chắn không màng bất cứ giá nào tiếp tục phế bỏ Dương Trần, dù sao người thừa kế gia tộc là không thể xem thường.

Càng thêm cấp bách, là tên Lâm Bân muốn nạp Hoàn Nhi làm thiếp, nếu bây giờ trở về là đem Hoàn Nhi đưa vào trong hố lửa?

Không được, tuyệt đối không thể lại để Hoàn Nhi nhận thêm một chút ủy khuất nào!

Trong ánh mắt Dương Trần tuôn ra sắc thái quả quyết, nếu ngay cả nguy cơ trước mắt không giải quyết được, còn có thể vì cha mà báo thù sao?

"Hoàn Nhi, hiện tại gia gia chưa về, trong nhà hiện tại chúng ta không thể về, chúng ta bây giờ trước tiên đến Thiên Khiển sơn mạch tránh trước."

Hiện tại việc cần làm chính là phải tăng cường thực lực, mà diện tích Thiên Khiển sơn mạch rất lớn, khoảng mấy vạn dặm, chỉ có một phần nhỏ nằm trong địa phận Triệu quốc, Yêu thú cường đại không người dám xâm nhập, là nơi tu luyện « Diễn Thiên Quyết » lí tưởng nhất.

Hoàn Nhi vừa nghe đến gương mặt xinh đẹp lập tức biến đổi nói: "Không được đâu thiếu gia, ta nghe nói nơi đó có ma! trước đây có rất nhiều nữ nhân của Thanh Dương thành bị bắt đi, sau khi trở về tất cả họ đều mất hồn mất vía, da thịt vàng như nến, thậm chí có một số người toàn thân thối rữa."

Dương Trần nghe nói, bắt đầu có cảm giác nơi đây có chút kỳ quặc, thầm nghĩ ắt hẳn là có cường giả đến đây quấy phá, Thiên Khải đại lục chia làm bốn vực gọi là Tam Hải, chủng tộc, tông phái vô số, trong đó không thiếu những võ giả có sở thích ham mê.

Trầm ngâm một lát, mí mắt Dương Trần đột nhiên sáng lên hỏi: "Hoàn Nhi, ngươi có biết lúc nào Vân Huyền tông chiêu thu đệ tử?"

"Ta nghĩ hình như còn khoảng một tháng nữa thì phải." Hoàn Nhi nghĩ nghĩ, nói.

"Đi, đi đến Vân Huyền tông!" Dương Trần hai con ngươi lúc này đã sáng tỏ.

Mạc Hạo Nhiên ở Triệu quốc này có thể hoành hành bá đạo, không chỉ hắn có thực lực mạnh, mà còn có Vô Cực tông làm chỗ dựa, nếu như mình cũng tìm được một chỗ dựa cường đại như vậy. ..

Về việc kia, chỉ cần mình thực lực mạnh mẽ, lo gì không giết được Mạc Hạo Nhiên!

Bên trong Triệu quốc, ba tông hai tộc ngũ đại thế lực đỉnh phong, vì thế đầu nhập vào tông môn là lựa chọn tốt nhất, về phần Dương gia gia tộc, căn bản sẽ không vì một nhân vật nhỏ lại đi đắc tội Vô Cực tông.

Càng nói việc này càng sáng tỏ, họ lôi kéo còn không kịp, dù sao được một tông môn cường đại bảo hộ, sau đó cạnh tranh cùng hoàng thất có ưu thế lớn hơn!

"Lâm Bân, ta chưa tính việc ngươi phản bội ta, lại ham muốn sắc đẹp của Hoàn Nhi." Dương Trần nhìn về phía thành Thanh Dương, không do dự nữa hắn mang theo Hoàn Nhi hướng phía Vân Huyền tông lập tức chạy đi, đi hơn mười dặm hắn nhìn thấy Hoàn Nhi thở hồng hộc, vừa vặn có một tòa đình nghỉ mát ở gần đó hắn nhân tiện nói: "Hoàn Nhi, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi."

"Ta không mệt, thiếu gia." Hoàn Nhi cố chấp nói.

"Ngươi về sau đừng gọi ta thiếu gia, sau này cứ gọi là Trần ca đi." Khuôn mặt Dương Trần nghiêm túc, không nói thêm bất cứ lời nào liền lập tức kéo Hoàn Nhi vào đình nghỉ mát.

Hoàn Nhi cúi đầu đi theo, ngượng ngùng nói: "Người ta không muốn làm muội muội của ngươi."

Dương Trần sững sờ, không nghĩ tới Hoàn Nhi lại trực tiếp nói như vậy, mỉm cười nói: "Chỉ cần không phải là muội muội, những việc khác đều được."

Hoàn Nhi lúc này mới vui vẻ gật đầu, trong lòng ẩn ẩn cảm giác như vừa bắt được cái gì.

Dương Trần nhìn dưới ánh trăng phảng phất xuất hiện một dung nhan tuyệt thế, phảng phất thế giới này tất cả đều trở nên ảm đạm, chỉ còn lại một dung nhan tuyệt mỹ này khiến cho người ta thần hồn điên đảo.

Đột nhiên, Dương Trần toàn thân run lên, nói: "Không tốt, chúng ta đi trốn, dì vẫn còn trong gia tộc!"

Hoàn Nhi nghe thấy, đôi mắt đẹp không khỏi tối sầm lại, nói: "Mẫu thân của ta đã mất tích."

"Chuyện gì xảy ra?" Dương Trần truy vấn.

"Lúc ngươi xảy ra chuyện cùng ngày trong đêm, bầu trời sấm sét vang dội, lúc ấy ẩn ẩn nhìn thấy, thiên khung mây đen kịch liệt xoay tròn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, tựa hồ tồn tại một sức mạnh cường đại nào đó từ bên trong đi ra, chờ cho đến dị tượng biến mất mẫu thân của ta lại lập tức không thấy đâu." Lời nói của Hoàn Nhi có chút đắng chát.

Dương Trần cảm giác có chút kỳ quái, năm đó hắn cứu hai mẹ con Hoàn Nhi ở ven đường, lúc đó hắn chỉ mới 10 tuổi, những năm này hắn không hề phát hiện khu vực gần đây có gì đặc biệt, nhưng bây giờ xem ra việc này có chút không đúng.

Đúng lúc này, một tiếng cười to có giọng khàn khàn từ trên không trung vang vọng: "Ha ha, ta không nghĩ tới ở đây lại gặp phải một tiểu nha đầu đi lạc!"

Nhìn theo phía ấy, một tia nguyên khí biến thành đại thủ, trong chớp mắt bắt lấy Hoàn Nhi, Hoàn Nhi thậm chí ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra liền đã bị kéo lên không trung.

Dương Trần phản ứng không nhanh lắm, bất chợt đưa tay bắt lấy nàng, nhưng lại bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ bắn ra, thân thể của hắn bay ra ngoài, đâm vào cột đá của đình nghỉ mát, cột đá kia vậy mà không chịu nổi một chút va chạm trực tiếp sụp đổ, toàn bộ đình nghỉ mát oanh một tiếng đổ sụp.

"Phốc!"

Dương Trần miệng phun máu tươi, cảm giác xương cốt toàn thân cũng phải nát vụn, hắn không lo thương thế, đột nhiên ngẩng đầu liền trông thấy một đạo cầu vồng bay về phía Thiên Khiển sơn mạch.

Thẳng đến lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Hoàn Nhi mới từ nơi xa phát ra.

Bạn đang đọc Cực Đạo Đan Hoàng (Bản Dịch) của Thiệt Đầu Lão Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 1103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.