Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá Cả To Lớn!

Phiên bản Dịch · 1772 chữ

"Khục!"

Dương Trần ho ra một ngụm máu tươi, nhưng ánh mắt lại kiên định như cũ, liếc nhìn một chút, Tề quản gia hiện tại đã mất mạng, hai mắt mang theo nỗi sợ hãi cùng với ánh mắt không thể tin được mà chết đi, riêng Lâm Bân thì khí tức yếu ớt, khuôn mặt cuồng ngạo hiền tại liền hóa thành hoảng sợ.

"Dương thiếu gia, xin tha mạng!" Lâm Bân nhìn thấy Dương Trần từng bước một hướng phía hắn đi tới, tựa hồ giống như là một Sát Thần, khiến cho người khác có phần sợ hãi, hắn lập tức đứng lên bắt đầu khẩn cầu.

"Là ai phái các ngươi tới đây?" Dương Trần lạnh lùng nói.

"Bọn ta được mấy vị đại gia phái tới, bọn họ là Nhị gia và Tứ gia, chúng ta cũng không muốn giết Dương thiếu gia, chỉ là nhận lệnh trước khi gia chủ trở về mang ngài về cho họ." Lâm Bân triệt để hoảng sợ, liền kể rõ lại mọi chuyện.

"Gia gia của ta lúc nào mới trở về?" Dương Trần sắc mặt trầm xuống, hắn không nghĩ tới đại bá, Nhị bá còn có Tứ thúc, cứ thế mà lại tuyệt tình.

"Còn có ba ngày nữa, đi theo còn có hoàng thành Thiên Hương các Vệ lão."

"Thiên Hương các Vệ lão!" Dương Trần kinh ngạc, Thiên Hương các tồn tại ở Triệu quốc ai ai cũng biết, kinh doanh chủ yếu là thảo dược, thực lực gần với ba tông hai tộc, mà Vệ lão lại chính là tam phẩm Đan sư, địa vị cao cả, liền vị thần bí trong hoàng tộc đều coi là khách quý, việc này khiến hắn không khỏi âm thầm cau mày nói: "Xem ra lần này gia tộc đã phải bỏ ra cái giá rất lớn, nhưng ta hiện đã khôi phục, bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?"

"Nghe nói ngươi được ban họ, hiện tại cũng họ Dương, còn muốn nạp Hoàn Nhi làm thiếp?" Thu hồi tâm tư, Dương Trần lạnh lùng hỏi.

"Nô tài không dám, nô tài không dám!" Lâm Bân mặt lộ vẻ hoảng sợ.

"Cạch!"

Một âm thanh xương cốt vỡ vụn, bất ngờ truyền ra, Dương Trần khuôn mặt vẫn không thay đổi đem hai tay hai chân Lâm Bân đều bẻ gãy, tiếp theo đó là tiếng kêu gào thê thảm, dùng một nhánh cây đính hắn lên trên cây.

Làm xong hết thảy mọi việc, Dương Trần hướng về Hoàn Nhi vẫy vẫy tay, cùng đi về hướng Dương gia.

"Dương Trần, cầu xin ngươi đừng đi, ta từ sau cũng không dám làm việc này nữa, ta thề sẽ một mực trung thành với ngươi." Lâm Bân kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, hiện tại hắn triệt để hối hận vì đã phản bội Dương Trần, nhìn thấy bóng lưng của Dương Trần biến mất trong rừng cây, trong mắt của hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thành Thanh Dương, phòng nghị sự Dương gia.

Một lão giả tóc trắng bạc phơ, thân thể có phần khôi ngô, uy nghiêm ngồi ở vị chí chủ vị.

Người này chính là gia chủ Dương gia, gia gia của Dương Trần, Dương Hoành!

Chỉ là, không biết do nguyên nhân gì, Dương Hoành hiện tại rất tức giận, một cỗ khí thế uy nghiêm bao phủ khắp nơi.

Phía dưới thì theo thứ tự có ba đạo thân ảnh khác, chính là ba vị thúc bá của Dương Trần.

Giờ phút này, trong phòng nghị sự mười phần kiềm chế, ba vị vãn bối, tất cả đều nhìn lên thủ tọa Dương Hoành, sắc mặt vài phần âm tình bất định.

Dương Trần đến bây giờ vẫn không hề có một chút tin tức, không chỉ có như vậy, ngay cả những tộc nhân đi tìm kiếm hắn cũng hiện đang mất tích.

Hiện tại ai cũng không dám nói chuyện, sợ làm lão gia tử nổi giận.

Trọn vẹn qua vài phút, mấy phút đồng hồ này, ba vị thúc bá của Dương Trần lại cảm thấy có thể so với mấy năm, như ngồi trong biển lửa, lúc này Dương Hoành bất ngờ đứng dậy, không nói một lời liền quay người rời đi.

Ba vị thúc bá của Dương Trần sắc mặt lập tức biến đổi, Dương Hoành càng như vậy bọn hắn càng hãi hùng lo lắng, bọn hắn biết rõ, lần này lão gia tử đang rất nổi giận!

"Ngày mai Vệ lão sẽ đến mật thất dược đường luyện chế Huyền Nguyên Đan, nếu vẫn không tìm được Dương Trần, chỉ sợ là lão gia tử sẽ bạo phát." Nhị bá của Dương Trần giận dữ nói.

"Lão gia tử phát ra khí thế uy nghiêm, chính là hả giận lên chúng ta, làm cho việc chúng ta khống chế gia tộc được giảm bớt, nhưng nếu lỡ nhưng lão Ngũ biết được chuyện này. . ." người đang nói chuyện chính là lão đại, nhưng hắn chỉ nói một nửa rồi dừng lại, không dám nói thêm nữa.

Ngay cả vị lão Tứ bá đạo, nghe lão đại nói đến cũng rụt cổ lại, phảng phất như sắp gặp phải một chuyện đáng sợ nào đó sắp xảy ra.

Bọn hắn mặc dù có dòng dõi với Dương Hoành, nhưng cũng không phải là một mẹ sinh ra, lão Tam cũng chính là phụ thân Dương Trần cùng lão Ngũ là thân huynh đệ, lão nhị cùng lão Tứ cũng là thân huynh đệ.

Ngũ thúc của Dương Trần tên là Dương Kình Vũ, so với Dương Trần lớn hơn mười tuổi, từ nhỏ đã nổi danh che chở Dương Trần, hắn trời sinh bản tính đã tàn nhẫn, ba năm trước đây rời khỏi gia tộc lịch luyện, bằng vào lực lượng một người, ở bên ngoài Nam Vực Triệu quốc nổi danh hiển hách!

Phải biết, Triệu quốc chỉ là một phần của Nam Vực, có thể đến nơi đó dương danh lập uy, ắt hẳn thấy được Dương Kình Vũ lợi hại cỡ nào!

Mà Dương Kình Vũ sở dĩ như vậy, chính là muốn báo thù cho ca ca mình Dương Kình Thiên, chuyện này thậm chí oanh động đến hoàng thành gia tộc, cuối cùng lại không biết xảy ra nguyên nhân gì liền không giải quyết được.

Ba vị trưởng bối nhìn nhau, tất cả đều thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.

Cũng chính là đúng lúc này, hai bóng người lặng yên không hề phát ra một tiếng động lẻn vào Dương gia, bọn họ chính là Dương Trần cùng Hoàn Nhi.

Hoàn Nhi không hiểu, hai mắt tỏ vẻ đáng yêu, lộ ra vẻ hiếu kỳ hỏi: "Trần ca, lão gia hiện đã trở về, chúng ta tại sao vẫn còn lén lút?"

Dương Trần ngắm nhìn bốn phía, lặng lẽ mang theo Hoàn Nhi đi hướng dược đường, nói khẽ: "Lần này có thể mời đến tam phẩm Đan sư, chỉ sợ gia gia phải bỏ ra mấy năm lợi nhuận của Dương gia, nếu như vậy sẽ có rất nhiều cửa hàng của Dương gia phải đóng cửa, các đệ tử sẽ mất đi tài nguyên tu luyện, thậm chí sẽ bỏ ra ngoài bái tông, cũng là bởi vì tài nguyên khan hiếm mà ra."

"A! Nghiêm trọng như vậy sao, vậy làm sao bây giờ a?" Hoàn Nhi gương mặt xinh đẹp toả vẻ chấn kinh, nàng ngược lại không muốn như vậy.

Dương Trần cười một tiếng, thần thần bí bí nói ra: "Ta tự có biện pháp."

Nói xong bọn hắn cũng đã đến được dược đường, chỉ là ngày mai Vệ lão sẽ luyện chế đan dược, cho nên nơi đây được canh giữ nghiêm ngặt, bất quá việc này không làm khó được Dương Trần, hắn mang theo Hoàn Nhi, đi theo đường quen vòng ra mặt sau, sờ lên vách tường, làm Hoàn Nhi trong ánh mắt khiếp sợ, vậy mà lại có một cánh cửa đá.

Cửa đá này, hết thảy cả gia tộc chỉ có Dương Trần cùng gia gia hắn mới biết!

Dược đường tựa hồ rất cổ kính, Dương Trần dùng một phút đồng hồ mới đi đến được chỗ sâu nhất của mật thất, cửa đá mở ra, mùi thuốc nồng nặc đập vào mặt.

Dương Trần hít sâu mấy ngụm, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu, những ngày này đi đường mệt mỏi lập tức tan thành mây khói, Hoàn Nhi càng là gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, dáng vẻ say mê.

Bình thường tại gian mật thất này, thường không có hiệu quả như thế, Dương Trần trong mắt lóe lên kỳ mang, vung tay lên đốt cháy một ánh nến gần đó.

"Đây là. . . Âm Dương Hoa!"

Lập tức, Dương Trần liền bị một đóa hoa màu trắng đen hấp dẫn, trong mắt có kinh hãi, vật này ba đóa hoa dài một thước, sáu cánh hoa, ba đen ba trắng, nhất định có chỗ bất phàm.

"Thất Hương Thảo!" Dương Trần ánh mắt dời, lập tức lại bị một gốc lớn thảo dược chừng bàn tay có màu xanh hấp dẫn, bụi cỏ thuốc này óng ánh sáng long lanh, thân cây bảy đốt, như là xuân trúc, mà lại mỗi một đốt đều có mùi thơm không hề giống nhau.

"Thiên Yêu cốt!" Dương Trần hai mắt co rụt lại, một cái xương cốt cỡ ngón tay, ánh vào tầm mắt của hắn, xương cốt kia hắn nhận ra, rõ ràng là xương cốt của cấp ba Yêu thú Thiên Yêu Hùng, Thiên Yêu Hùng thực lực có thể so với cường giả Ngự Hồn cảnh, toàn thân là vật bảo, xương cốt tác dụng càng giúp nối liền kinh mạch, đây rõ ràng là một vật tuyệt hảo.

"Huyết Linh Sâm, Hàn Huyết Liên. . . Ngọc Vẫn Tinh!"

Dương Trần hô hấp dồn dập, những thảo dược này cho dù là Dương gia phải bỏ ra đại giới cũng muốn có nó!

"Dựa theo đan phương, chẳng lẽ là muốn luyện chế linh đan cấp ba, Huyền Nguyên Đan?"

Dương Trần tìm kiếm ký ức từ Tiêu Dao Đan Hoàng, trong đầu hắn lập tức hiện ra một cái đơn thuốc, sau một khắc, hai mắt tỏa sáng thì thào nói: "Ta thực lực bây giờ có hạn, mặc dù không luyện được Huyền Nguyên Đan, lại có thể luyện chế Huyền Nguyên Phấn!"

Bạn đang đọc Cực Đạo Đan Hoàng (Bản Dịch) của Thiệt Đầu Lão Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1527

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.