Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[IMG] Chương 193.4

Phiên bản Dịch · 734 chữ

Editor: Puck

Khúc Lại biết chuyện này không thể tìm người khác tình nguyện rồi, hơn nữa anh không thể ích kỷ như thế, trong lòng hiểu rõ ràng chuyện này đã thành tất nhiên, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã.

Lam Tạp dĩ nhiên không biết ý tưởng lần này của Khúc Lại, lần này cô quyết tâm đi vùng núi nghèo khó, cho dù ai khuyên cũng vô dụng.

Thiên Ca Tuệ và Già Đại nghe xong lời Tạp Tạp nói, đều rất lý trí suy nghĩ, không tiếp tục nói nhiều.

“Tạp Tạp, cầu cầm theo đèn pin năng lượng mặt trời cầm tay của tớ này, ban ngày đặt dưới mặt trời sạc là điện là được rồi, ánh đèn rất mạnh, bị cúp điện còn có thể mang ra chiếu sáng.” Đây là giọng Thiên Ca Tuệ.

“Tạp Tạp, cậu mang theo cả máy ảnh Canon SLR này của tớ, chụp nhiều hình một chút mang về, mỗi một ngày đều phải chụp, sang năm mang về cho chúng tớ xem.” Đây là giọng Già Đại.

“Tạp Tạp, cậu mang cả Ipad này của tớ, bên trong có không ít game offline, buổi tối lúc nhàm chán cậu có thể mang ra chơi một chút.”

“Tạp Tạp, mang theo nhiều urgo thuốc cảm một chút, ở đó chắc không mua được những thứ này đâu?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Tạp Tạp, mang theo nhiều quần áo và mũ, khăn quàng cổ, găng tay, túi nước ấm, trong núi khẳng định rất lạnh.”

“Tạp Tạp, trong núi chắc chắn không mua được đồ ăn, cậu nhất định phải mang theo nhiều chút, ví dụ như bánh bích quy, đậu phộng tẩm đủ vị, kẹo bơ socola...”

...

Hai người cứ tớ một câu cậu một câu, phối hợp vô cùng ăn ý.

Lam Tạp mím chặt môi, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, lại cố nén không để cho nó rơi xuống, các bạn của cô, nghĩ chu đáo vì cô như thế.

Buổi tối, hai người cũng bắt đầu hành động, sắp xếp đầy ba cái vali lớn, nếu không phải Lam Tạp cưỡng chế can ngăn, đoán chừng bốn vali, năm vali nhất định không thành vấn đề.

Sáng hôm sau, ba người khó có được dậy thật sớm, cùng đi căn tin ăn điểm tâm, bình thường mất mười phút giải quyết thì hôm nay dùng toàn bộ nửa giờ.

Ba người trầm mặc không nói, chậm rãi ăn phần điểm tâm của từng người.

Sau đó, đưa Tạp Tạp lên xe.

Sắp tới lúc chia tay, Thiên Ca Tuệ và Già Đại cuối cùng không nhịn được nữa, ôm Lam Tạp gào khóc, thật ra thì không riêng gì bởi cậu ấy đi vùng núi, hơn nữa là vẻ buồn bã lúc chia tay, bốn năm cùng tiến cùng lùi, ba người đã sớm tốt đẹp giống như chị em gái thân mật khăng khít, bây giờ lại phải tách ra thời gian dài như vậy, thật sự khó có thể thích ứng.

Năm tư, thật sự là thời gian khiến người ta đau buồn, giống như bài hát “Tạm biệt” của Trương Chấn Nhạc hát:

Tôi sợ tôi không có cơ hội

Nói một tiếng tạm biệt với bạn

Bởi vì có lẽ lập tức sẽ không thấy được bạn

Nói với bạn một tiếng tạm biệt

Ngày mai tôi phải rời đi

Rời xa nơi quen thuộc với bạn

Phải chia lìa

Nước mắt tôi rơi xuống

Tôi sẽ nhớ mãi không quên khuôn mặt của bạn

Tôi sẽ quý trọng những kỷ niệm với bạn die ennd kdan/le eequhyd onnn

Những thứ này ở trong lòng tôi vĩnh viễn sẽ không xóa đi

Tôi không thể đồng ý với bạn

Tôi có cơ hội trở về hay không

Không quay đầu lại

Không quay đầu lại để đi tiếp

...

Khi hai cậu ấy khóc, Lam Tạp nhịn nước mắt. Nhưng khi ngồi lên xe, khoảnh khắc khi xe chạy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không nhịn được nữa mà nước mắt tuôn trào, ướt gương mặt, ướt váy, nhỏ xuống vào trong lòng cô.

Tất cả nơi này đều là kỷ niệm trân quý của cô, nơi ngây người bốn năm, chị em chung sống bốn năm, cứ tách ra như vậy, trong lòng sao có thể

Bạn đang đọc Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! của Nam Quan Yêu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.