Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(2)

Phiên bản Dịch · 2625 chữ

"Hân Hân."

Người đàn ông giọng nói từ tốn ưu nhã nhẹ nhàng vào trong phòng, Đông Hải Hân không cần giương mắt cũng biết chủ nhân giọng nam dịu dàng này là ai ——

Cố Tư Bằng.

Cô vừa mới đọc bài báo của anh, nhìn bức tranh của Cố Tư Bằng.

Khi cô lên tám tuổi đã biết anh, đến bây giờ đã qua 21 năm của Cố Tư Bằng.

Toàn thế giới chỉ có anh giống như mẹ cô gọi cô " Hân Hân ", lúc nổi hứng thú, anh thậm chí không muốn sống mà gọi cô "Sweetie" .

"Hân Hân ", Cục cưng, "Sweetie" .

Cô không chỉ quả quyết đến không đủ tư cách được bất kỳ đàn ông gọi là cục cưng, đến bây giờ cũng không muốn làm cục cưng của người nào. Lúc này tâm tình vô cùng tồi tệ, Đông Hải Hân càng chán ghét cách xưng hô dường như trêu ghẹo của anh.

"Tốt lắm, bây giờ anh nhìn thấy, tôi không có khóc, anh có thể đi." Đông Hải Hân liếc Cố Tư Bằng từ đầu đến đuôi, giọng nói mới hạ thấp, vẻ mặt không kiên nhẫn đi đến ghế nằm xuống.

Mặc dù người đàn ông ở trước mắt là người có tài hiếm có trong giới hội hoạ cận đại, thân hình thon dài tuấn mỹ anh tuấn, quai hàm mọc râu vẻ mặt lười biếng dáng vẻ hào sảng, có cổ không nói ra được suy sút mê người, cô không có tâm tình thưởng thức.

Cố Tư Bằng buồn cười nhìn Đông Hải Hân, chậm rãi cởi quần áo dày trên người xuống, treo trên chốt cửa tủ âm tường màu đen, ưu nhã đi tới trước người cô ngồi xuống.

Anh đương nhiên biết Đông Hải Hân nói câu không đầu không đuôi như vậy là từ đâu mà nói, cô đang trả lời anh đã trêu tức hỏi cô đang khóc trong điện thoại lúc nãy.

Mấy tiếng trước, vì mấy ngày sau anh sẽ trưng bày triển lãm tranh nên trở lại Đài Bắc, vừa về nước, vừa mới xuống máy bay, đã cao hứng phấn chấn nhấn gọi điện thoại cho Đông Hải Hân.

Đông Hải Hân nói, phim thần tượng của cô mới vừa quay xong, đã kết thúc công việc, cô mệt mỏi, cô muốn ngủ lại trong khách sạn này.

Cô nồng nặc giọng mũi nghe không giống mỏi mệt, giống như nghẹn ngào khóc không ra, vẻ mặt vô cùng cẩn thận trong giọng nói bình tĩnh, mặc dù anh không phải hoạ sĩ tinh tế nhạy cảm cũng nghe hiểu được.

"Học muội, em nên bắt trước người nổi tiếng về nước đang đối diện với em, hơn nữa đã nửa năm không thấy học trưởng phải biểu hiện hoan nghênh." Cố Tư Bằng bỏ qua hứng thú mâu quang nhìn chằm chằm người uống Vodka phía trước, lau muối bám mép ly, cắn miếng chanh của Đông Hải Hân.

Anh chưa từng thấy cô một mình uống rượu giải sầu, hơn nữa còn uống ác liệt như vậy! Uống hết sạch rượu 40o? Liếm muối ăn cắn chanh phiến? Cô thật sự giỏi lắm!

"Khi anh 16 tuổi đã không phải học trưởng của tôi." Đông Hải Hân kéo tầm mắt từ cảnh hồ ngoài cửa sổ trở về, từ từ liếc nhìn Cố Tư Bằng, ngữ điệu lười biếng trả lời.

Cô học là trung học phổ thông, Cố Tư Bằng học chính là trường chuyên ngành mỹ thuật hội họa... Học trưởng, sao có thể đây? Anh đã không còn là học trưởng của cô từ lâu.

Nước Trung Quốc nhỏ học trưởng là học trưởng đi? Thôi, Cố Tư Bằng lười tranh luận những râu ria vấn đề này với Đông Hải Hân.

"Tốt tốt tốt, không phải học trưởng thì không phải học trưởng, tùy em nói sao. Sweetie, Giang Thận Viễn đâu?" Ánh mắt Cố Tư Bằng hoài nghi vòng vo mấy vòng trong phòng, rồi hỏi tiếp.

Hôm nay anh sở dĩ xuất hiện ở đây, ngoài chuyện vì nghe như Đông Hải Hân đang khóc, còn việc, vì sao hôm nay Đông Hải Hân một mình?

Giang Thận Viễn là bạn học của Cố Tư Bằng khi học vẽ ở trường cao trung, anh rời khỏi Đài Loan đến học viện mỹ thuật ở thủ đô Bắc Kinh học sau đó không lâu, Giang Thận Viễn hẹn hò với Đông Hải Hân.

Giang Thận Viễn rõ ràng biết ít về tình trạng gia đình của Đông Hải Hân, nếu biết ngày mẹ bạn gái rời khỏi đúng lúc vào sinh nhật của cô, sao có thể để mình bạn gái ở đây vô cùng khổ sở trong thời gian này?

"Tôi không phải là Sweetie của anh." Đông Hải Hân cạn ngụm rượu, khẽ cắn miếng chanh vào trong miệng, không trả lời câu hỏi của Cố Tư Bằng.

Cô bị ánh đèn lúc sáng lúc tối của con thuyền trong cảnh hồ đêm ngoài cửa sổ bè chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói giống như cố ý tạo ra ranh giới khoảng cách.

Sweetie cũng không được?

"OK, tốt, thanh mai trúc mã? Em gái nhà bên? Bất cứ gì cũng được, bạn trai của em Giang Thận Viễn đâu?" Khi bọn họ bắt đầu làm hàng xóm, anh mười tuổi, cô tám tuổi, cứ như vậy khi đến anh hai mươi, cô mười tám, ước chừng làm hàng xóm mười năm, cũng xem như là thanh mai trúc mã đi?

"Chia tay."

"Chia tay?! Tại sao?" Anh vẫn nghĩ tình cảm của bọn họ rất ổn định.

"Aah có nhiều câu hỏi như vậy, sao không giữ lại đi hỏi em gái thanh mai trúc mã và nhà bên khác của anh?" Đông Hải Hân nói rất bình thản, không nâng cả mắt.

Nếu lão yêu Cố Tư Bằng cố tình kết thân, cũng là hàng xóm của anh, em gái của cô Đông Hải Âm cũng được gọi là thanh mai trúc mã của anh, vì sao anh luôn đến quấy rầy cô?

Tóm lại, Đông Hải Hân quyết tâm không trả lời câu hỏi của anh là được?

Tiếng cười của Cố Tư Bằng nhất thời trầm thấp lan đầy trong phòng, nhìn ánh mắt Đông Hải Hân tự nhiên chuyển sang nhu hòa.

"Hân Hân, em thật rất khó dây dưa." Trong giọng nói lộ vẻ yêu thương cưng chìu nhiều hơn oán trách.

Cố Tư Bằng vươn tay, đầu ngón tay lướt qua mái tóc dài trên vai của cô.

Tóc của cô dường như dài hơn khi anh nhìn thấy lần trước? Hay là, không phải tóc của cô mọc dài, mà là anh tưởng niệm giống như loại dây leo bám chặc trong lòng?

Vì sao mỗi lần nhìn thấy Đông Hải Hân sẽ cảm thấy cô đẹp hơn trong trí nhớ? Bây giờ con ngươi của cô lạnh nhạt quật cường luôn tản ra khí chất cao ngạo không nhiễm bụi trần, khó có thể gần gũi, lại vô cùng mê người.

Anh thật yêu cô, đến nay, cũng chỉ yêu cô.

Đông Hải Hân không dấu vết vuốt ve bàn tay to của Cố Tư Bằng đang đặt trên vai cô.

"Vậy đừng đến dây dưa với tôi." Cô nhàn nhạt nhìn Cố Tư Bằng, sau đó trở tay không kịp cầm miếng chanh nhét vào trong miệng anh.

Cố Tư Bằng cất tiếng cười to, sau đó lôi thôi lếch thếch cắn nuốt miếng chanh ngay cả dây lưng tử địa vào.

Đông Hải Hân say, anh biết.

Cô sẽ bắt đầu có cử chỉ nghịch ngợm như cô gái nhỏ, ánh mắt mê ly mê người hơn bình thời hơn, nụ cười ở khóe môi cũng tuyệt tươi đẹp điềm mỹ hơn bình thường, qua thêm một lúc, cô sẽ bắt đầu nói nhiều.

Cô sẽ trở thành Đông Hải Hân nhiệt tình, sáng rỡ động lòng người mà lại vui tươi như ánh mặt trời giống như phần lớn trong trí nhớ của anh.

Đó là khi Đông Hải Hân trước mười bốn tuổi, mẹ chưa rời khỏi Đông Hải Hân, còn không có gắt gao động đến tiếng lòng của anh, khẽ động anh sẽ đau lòng cho Đông Hải Hân.

Sau đó anh nhớ mình từng muốn chăm sóc cho cô cả đời đến cở nào.

Anh nhớ khi anh biết cô hẹn hò với Giang Thận Viễn thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa hối tiếc.

Anh giận mình không có Đài Loan, giận mình không sớm thổ lộ với Đông Hải Hân, giận Giang Thận Viễn là bạn bè tốt nhất của anh, giận anh chỉ có thể bất đắc dĩ mong Giang Thận Viễn chăm sóc cho Hân Hân thật tốt.

Nếu như, lúc này người đàn ông bên cạnh Đông Hải Hân đã rời chỗ ngồi, anh rất thích ý nghĩ ngồi vào vị trí bất cứ lúc nào.

"Hân Hân, chờ anh chút."

Đông Hải Hân không biết rõ Cố Tư Bằng muốn cô chờ anh chuyện gì, anh cũng đã xoay người đi ra cửa phòng.

Nửa tiếng sau, lúc Cố Tư Bằng trở lại trong phòng, trong tay có thêm đóa hoa hồng cánh dài đỏ tươi giống như trong bức tranh của anh, một bánh ngọt tiramisu bốn tấc, và chai Vodka giống nhau như đúc chai cô mới uống.

Đông Hải Hân nhíu mày, hoang mang nhìn đôi mắt đẹp đầy thỏa mãn của anh.

" Hân Hân, mừng sinh nhật cho anh!" Cố Tư Bằng chỉ cây nến đang ánh sáng.

Anh cố ý không nói mừng sinh nhật cho cô, mà lựa chọn nói là anh, sao Đông Hải Hân lại không hiểu anh dùng cách xảo quyệt? Anh cố ý muốn cô không thể cự tuyệt.

Hôm nay là ngày mẹ bỏ đi năm đó, là sinh nhật của cô, cũng là của Cố Tư Bằng.

Mặc dù cách xa hai năm, cô và Cố Tư Bằng vẫn cùng ngày kỷ niệm chào đời.

Bọn họ đã thật lâu, thật lâu không có mừng sinh nhật với nhau, là từ khi bọn họ trưởng thành? Hay là từ khi cô bắt đầu hẹn hò với Giang Thận Viễn?

Cô đã sớm quên mất, vì sao Cố Tư Bằng hết lần này đến lần khác muốn nhắc nhở cô vào lúc này, bọn họ đã từng thân thiết?

"Tiểu Bằng, anh thật là âm hiểm..." Là do hơi say cho phép? Đông Hải Hân không tự chủ gọi tên Cố Tư Bằng khi còn bé.

Cô đã rất lâu không gọi anh như vậy, khi cô bắt đầu mười sáu tuổi, hay là mười tám tuổi?

Đây cũng là câu đố nan giải khác, lúc trước hai người họ thật là thân thiết, sau thật là xa, giống như cuộn len cuốn lung tung, đến bây giờ cô đã không thấy rõ và cũng không hiểu.

Chỉ cần là có quan hệ giữa cô và Cố Tư Bằng đến cuối cùng là người nào xa lánh người nào, dđ!$ #&% lq d$&4&.com người nào bỏ lại người nào những câu hỏi này, mặc dù cô hoàn toàn thanh tĩnh cô cũng không có đầu mối nào, không cách nào trả lời, huống chi là ý thức hôn mê, bây giờ mờ mờ ảo ảo muốn say mà không say?

Cố Tư Bằng thờ ơ nhún vai, dập tắt ánh đèn bên trong phòng, không biết rõ là trò đùa dai hay là thật tâm thành ý, tự vỗ tay hát như lúc bọn họ còn nhỏ trước kia, thích học trong Hongkong cười đùa hát lên khúc chúc thọ bằng tiếng Quảng Đông.

Rõ ràng là tình cảnh chọc người bật cười, hết lần này đến lần khác biểu cảm trên mặt Cố Tư Bằng cực kỳ nghiêm túc, được trời ưu ái giọng nói ấm áp nhu hòa từ từ hát lên, vậy mà còn có cố làm cho người ta dở khóc dở cười tất cả những lưu luyến.

Cô nhất định là rất say, nếu không sao cô muốn khóc? Vì sao cô có ảo giác Cố Tư Bằng biết cô sẽ cảm thấy vô cùng tịch mịch vào sinh nhật hàng năm?

Đông Hải Hân cầm đóa hoa hồng cánh dài màu đỏ, kinh ngạc nhìn Cố Tư Bằng sững sờ.

"Ước nguyện." Cố Tư Bằng ước xong nguyện vọng của mình, khẽ đẩy cùi chỏ của Đông Hải Hân, thấp giọng thúc giục.

Ánh mắt của Đông Hải Hân chuyển qua ngọn nến đang cháy, không biết lại thất thần bao lâu, cuối cùng, nhìn thấy giọt nến đỏ đầu tiên trên cây nến rơi xuống, cô nghe thấy mình từ từ mở miệng

"Tiểu Bằng, vì sao trong tranh anh vẽ chưa từng có phụ nữ?" Rấy say, nếu không cô sẽ không hỏi ra rõ ràng như vậy, biểu hiện ra trong lòng cô để ý Cố Tư Bằng rất nhiều.

Trong nháy mắt, Cố Tư Bằng nghĩ mình nghe lầm câu hỏi của cô.

Anh từng nghĩ Đông Hải Hân không quan tâm anh vẽ, càng không biết anh vẽ gì bên trong. Thì ra, cô biết, anh tuyên bố trong tác phẩm, chưa bao giờ có phụ nữ.

Trái tim đột nhiên vội vàng xông lên cảm xúc mãnh liệt, khó có thể nói rõ, Cố Tư Bằng nghiêng đầu lẳng lặng xem xét cô, tròng mắt đen thẩm, che giấu cảm xúc sâu sắc nào đó.

Anh chỉ tốn hai giây đã lựa chọn giữ vững yên lặng.

Anh bỏ ra quá nhiều, không cách nào dưới tình trạng không mong muốn, chịu đựng tổn thương có thể bị cô cự tuyệt; càng sợ lúc này anh rốt cục lấy dũng khí nói ra tâm ý giấu giếm nhiều năm, ngày mai khi tỉnh rượu sẽ bị cô quên tất cả.

Anh hi vọng cô rất lâu, ép buộc mình buông tha cô rất lâu, lâu đến anh vụng về không biết nên gần gũi thế nào vào lúc này.

Nhiều năm trước đến nay, bản thân nảy sinh dây dưa tình cảm, sao anh có thể dùng mấy câu đơn giản để nói nói rõ? Mặc dù anh muốn thẳng thắn với cô, cũng phải chọn thời khắc thần trí cô thanh tĩnh.

"Bắc Kinh không người phụ nữ anh muốn vẽ." Khóe môi Cố Tư Bằng khơi lên nụ cười, chỉ có thể trả lời không dấu vết như vậy, tránh nặng tìm nhẹ.

Đúng nha! Đây chính là đáp án, cô biết, Bắc Kinh không có người phụ nữ anh muốn vẽ, cô biết người phụ nữ duy nhất anh muốn vẽ là người nào...

Cô biết rất rõ ràng... Vì sao cô còn hỏi?

Cô không say đến hoàn toàn không biết phải trái, lý trí rời rạc không cách nào khống chế tình cảm, không hề nghĩ ngợi thốt ra câu hỏi lỗ mãng.

Đông Hải Hân đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản.

Chán nản đến đủ để làm cô nhớ, cảm thấy chán nản như thế giống như lần trước.

Vì vậy cuối cùng cô nhớ cô và Cố Tư Bằng trước đây.

Vì cô bận rộn công việc, hoặc là bất cứ nguyên nhân gì không muốn quay lại trước đây, cô cảm thấy yếu ớt gấp bội, mà lại bị rượu cồn ăn mòn hơn phân nửa thần trí lúc này, hung hăng ùa về đầu cô.

Cô mười bốn tuổi, mà Cố Tư Bằng mười sáu tuổi trước kia, từ từ ùa trở về.

Bạn đang đọc Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung của Chanh Nặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.