Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Gọi Đêm Khuya (Quyển 1: Trường Học Kinh Hoàng)

Phiên bản Dịch · 2447 chữ

Quyển 1: Trường Học Kinh Hoàng

Chương 1: Cuộc Gọi Đêm Khuya

Đêm đã rất khuya, trong phòng bị một tầng hắc ám lạnh lẽo bao phủ. Bức mành được vén lên một góc, ánh trăng chiếu từ bên ngoài vào, chiếu lên trên gương, khiến cho chiếc gương tỏa sáng.

Căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc như có như không du đãng vang lên. Lúc này, ánh trăng trên gương càng sáng hơn, bóng người trên mặt đất cũng bị kéo dài ra, giống như không phải người nằm trên mặt đất, mà là một khối thi thể mục rữa chết đã lâu.

Không biết do bầu không khí trong phòng này gây ra, hay là vốn đã như vậy, lúc này chiếc gương có vẻ vô cùng lạnh lẽo, chỉ thấy trong gương là một cái cửa màu đỏ tươi! Thuốc màu trên cửa như chưa khô, lúc này còn nhỏ chất lỏng tiên diễm xuống đất, chỉ nhìn một cái khiến người ta không rét mà run, giống như cửa địa ngục thông đến tử vong.

“Xoèn xoẹt…”

Đột nhiên có tiếng ma xát vang lên trong phòng, sau đó yên tĩnh ở đây lại chậm rãi lan tỏa. Lại nhìn cánh cửa đỏ trong gương kia, nó vốn đóng chặt đột nhiên mở ra một chút! Một đôi tay trắng xanh vô lực xuất hiện, run rẩy duỗi vào qua khe hở…

“Reng - -!”

Tiếng chuông bén nhọn kêu liên tục phá vỡ yên tĩnh lúc này, Tiêu Mạch lần tìm di động đáng ghét cạnh gối, ấn lung tung nút nghe, sau đó hắn không kiên nhẫn hỏi:

- Ai vậy?

“Hu hu…”

Trong di động truyền đến tiếng gió như quỷ khóc sói gào, có vẻ vô cùng âm trầm trong đêm khuya. Cùng xuất hiện với tiếng gió này, là một giọng nói vô cùng hoảng sợ:

- Nó… Nó sắp xuất hiện rồi! Cứu tôi với, cứu tôi với!

“Tút tút…”

Đột nhiên điện thoại bị tắt, Tiêu Mạch ngạc nhiên nghi ngờ nhìn màn hình di động, trên màn hình hiện lên người gọi điện, là Trương Hữu Sơn bạn học của hắn. Trương Hữu Sơn xem như là một trong những người bạn của hắn, thường ngày người này rất thích làm trò ma quái, luôn làm các loại trò đùa dai nhàm chán.

- Cậu ta nhàm chán thật!

Tiêu Mạch mắng thầm một câu trong lòng, nhưng nghĩ lại thấy không yên tâm gọi lại, nhưng mà:

- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…

Nghe bên kia nói không liên lạc được, Tiêu Mạch mới để điện thoại xuống, sau đó ho khan dữ dội. Trong quá trình hắn lần tìm di động đèn ở đầu giường bật lên, ngọn đèn màu trắng lập tức chiếu sáng căn phòng, đồng thời khiến khuôn mặt vốn trắng xanh của hắn càng trắng hơn một chút.

Một lát sau Tiêu Mạch mới ngừng ho khan, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra bệnh trạng, chỉ riêng đôi mắt vẫn thâm thúy, sáng ngời như trước.

Tiêu Mạch là sinh viên đại học năm hai, vì có một phòng ở gần trường học, cho nên hắn không ở ký túc xá. Nhà là cha mẹ để lại cho hắn, tuy diện tích chỉ có 60 mét vuông, nhưng hắn ở một mình vẫn rất thoải mái.

Tiêu Mạch thở nhẹ nhàng, mới cảm thấy lồng ngực của hắn thoải mái hơn một chút, hắn xuống giường đi đến trước gương, nhìn mình có chút đơn bạc trong gương, hắn lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Sở dĩ lúc trước hắn ho khan dữ dội, không phải vì hắn bị cảm mạo, mà là di chứng do viêm phổi để lại. Trước đây hắn từng bị viêm phổi nặng, tuy đã chữa khỏi nhưng cũng để lại di chứng, cho nên hắn thường ho khan một trận.

Lúc này, đột nhiên lông mày Tiêu Mạch giật giật, hắn dán sát mặt vào gương, sau đó hắn vươn tay sờ lên trên. Chẳng biết trên gương dính một giọt chất lỏng màu đỏ từ lúc nào, hắn ngửi chất lỏng, trong mũi lập tức có mùi máu tươi nhàn nhạt.

- Là máu. Kỳ lạ, dính vào lúc nào nhỉ?

Tiêu Mạch là một người rất sạch sẽ, mỗi ngày hắn đều dọn dẹp phòng không nhuốm một hạt bụi, tất nhiên hắn cũng lau gương sáng bóng. Cho nên hắn mới thấy kỳ lạ vì có máu ở bên trên, bởi vì mấy ngày nay hắn không bị thương. Huống hồ vết máu ở trên gương còn chưa khô, rõ ràng là vừa mới nhỏ lên.

Tiêu Mạch nhìn quanh phòng một lúc lâu, sau đó lại đi khắp phòng, không tìm ra được có chỗ nào khác thường.

Lúc này hắn mới tắt đèn quay về giường.

Trong phút chốc, hắc ám bao phủ toàn bộ căn phòng lần hai.

Ngày hôm sau, Tiêu Mạch y như thường ngày, rửa mặt, đến trường, học tiết học nhàm chán. Chẳng qua hôm nay khác xưa một chút, đó chính là ngăn Trương Hữu Sơn lại, sau đó mắng anh ta một trận.

Sau khi tan học, Tiêu Mạch làm như hắn nghĩ, ngăn cản Trương Hữu Sơn muốn ra ngoài hút thuốc.

- Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, quỷ khóc sói gào làm tôi sợ, tôi thấy cậu nhàm chán thật đó!

- Cậu uống nhầm thuốc à, ai nửa đêm gọi điện thoại cho cậu?

Trương Hữu Sơn nhìn Tiêu Mạch đầy khó hiểu, biểu cảm kia là một người vô tội, một người không biết phải làm sao. Tiêu Mạch biết Trương Hữu Sơn sẽ không chịu thừa nhận, lúc này mới đưa điện thoại đến trước mặt anh ta, sau đó nói:

- Nhân chứng vật chứng đủ cả cậu còn nói dối làm gì!

- Đừng ầm ĩ nữa, tôi đang vội đi hút thuốc!

Trương Hữu Sơn không liếc nhìn di động một cái, không kiên nhẫn nói xong câu này, liền vòng qua Tiêu Mạch nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học.

“Khụ khụ…”

Tiêu Mạch lại ho khan một trận, hắn nhỏ giọng mắng một câu rồi cất điện thoại đi.

Trên đường tan học, Trương Hữu Sơn, Tiêu Mạch, Hoàng Lượng sóng vai mà đi. Dọc đường đi, bên tai bọn họ đều là các loại âm thanh Trương Hữu Sơn tạo ra, Tiêu Mạch chẳng muốn hỏi lại anh ta chuyện điện thoại, bởi vì hắn biết hỏi cũng như không.

Trương Hữu Sơn và Hoàng Lượng đều là người địa phương, nhà bọn họ cách trường không xa lắm, thậm chí còn gần hơn Tiêu Mạch một chút, cho nên ngày thường đều là ba bọn họ đi cùng nhau.

Nghe Trương Hữu Sơn lảm nhảm mãi, lúc này Hoàng Lượng tò mò hỏi Tiêu Mạch:

- Đã quen nhau lâu như vậy rồi, không thấy cậu mời chúng tôi tới nhà cậu chơi?

- Đúng vậy, tiểu tử cậu giữ kín quá đó, chúng ta còn là anh em không!

Trương Hữu Sơn phụ họa, liếc mắt nhìn Tiêu Mạch với vẻ khinh bỉ, Tiêu Mạch không quan tâm chuyện này lắm, nhìn Hoàng Lượng gật đầu nói:

- Chuyện này thì không thành vấn đề, tôi có thể dẫn các cậu về nhà bất cứ lúc nào.

Hoàng Lượng nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía bầu trời xám xịt, sau đó anh ta lắc đầu trả lời:

- Hôm nay thì thôi, ngày khác có thời gian sẽ đến.

Tạm biệt Hoàng Lượng và Trương Hữu Sơn, Tiêu Mạch đi một mình về nhà. Thực ra vị trí nhà hắn rất thiên nhiên, hai mặt đều là đồng ruộng, trong đó một bên còn có chỗ đổ rác, nhà cũng thuộc phong cách cổ xưa, thuộc về phong cách lỗi thời. Ở khu này đều là lão nhân, tuy cũng có người trẻ tuổi nhưng rất ít.

Trong quá trình lên tầng, Tiêu Mạch gặp vài người quen, như bác Vương hàng xóm, đám Triệu đại gia ở lầu dưới. Bởi vì những người này đều là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho nên Tiêu Mạch mỉm cười chào hỏi bọn họ.

Không biết vì sao, hôm nay hắn vô cùng mệt mỏi, cho nên sau khi quay về hắn không làm gì, chỉ tắm rửa một cái, rồi ngã lên giường ngủ thiếp đi.

Đêm dần dần sâu hơn, trong phòng lóe sáng ngọn đèn, giống như vô số đạo quỷ ảnh phiêu đãng không tiếng động trong âm u. Hình như Tiêu Mạch mơ thấy ác mộng, chỉ thấy bỗng nhiên vẻ mặt hắn trở nên thống khổ, nhìn giống như… Giống như là…

“Reng - -!”

Đêm khuya tiếng chuông nghe vô cùng bén nhọn, không khác tiếng quỷ kêu là mấy. Tiêu Mạch bị tiếng chuông làm giật mình tỉnh lại, hắn hơi phẫn nộ lần tìm di động, hắn nhìn tên người gọi đến trên màn hình di động, vẫn là Trương Hữu Sơn.

Lúc trước hắn chịu thiệt một lần, tất nhiên lần này sẽ không như vậy nữa, hắn không có bất luận do dự gì, trực tiếp để điện thoại chế độ im lặng, ném sang một bên. Hắn vốn định đi vào giấc ngủ tiếp, nhưng đột nhiên trong lòng rất khó chịu, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó. Loại cảm giác này khiến cơn buồn ngủ của hắn mất đi, hắn mắng thầm một câu trong lòng, lại lần tìm di động đáng ghét kia.

Di động vẫn đang sáng, rõ ràng người gọi điện còn chưa chết tâm, Tiêu Mạch nhíu mày nhưng vẫn nghe máy. Ai ngờ hắn vừa ấn nút nghe, trong di động truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Trương Hữu Sơn:

- Tôi ở sân thể dục của trường, cứu tôi với! Cứu tôi với!

- Cậu có thể đổi cách chơi mới được không? Cho dù nói bị quỷ đuổi theo cũng được!

Trương Hữu Sơn giống như không nghe thấy lời Tiêu Mạch nói, vẫn đang không ngừng kêu sợ hãi:

- Nó… Xuất hiện rồi! Cứu tôi với, cứu tôi với!

“Tút tút…”

Không đợi Tiêu Mạch nói tiếp, trong di động truyền ra tiếng tút tút tắt máy. Để điện thoại xuống, Tiêu Mạch không khỏi giật thót mình, cảm giác không thoải mái lúc trước càng mãnh liệt hơn. Hắn quyết định ngày mai phải hỏi Trương Hữu Sơn xem anh ta muốn làm gì, tuy can đảm của hắn không nhỏ nhưng không chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy. Vì phòng ngừa Trương Hữu Sơn lại quấy rầy hắn, Tiêu Mạch tắt máy, đây gọi là lỗ tai không nghe tâm không phiền!

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Mạch chặn Trương Hữu Sơn ở bậc thang.

- Tôi nói rốt cuộc cậu có chịu yên hay không, nói đùa cũng phải có mức độ chứ?

Trong chớp mắt đôi mắt không tính là to của Trương Hữu Sơn tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu, anh ta giơ tay chỉ mình, sau đó khó mà tin hỏi:

- Tôi lại trêu chọc cậu khi nào thế?

Thấy Trương Hữu Sơn còn đang giả bộ, tức giận trong lòng Tiêu Mạch càng dâng cao, nói lần thứ hai:

- Cậu còn hỏi tôi à? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho tôi kêu cứu mạng, cậu nghĩ là đang quay phim ma à!

- Cậu nói linh tinh gì vậy, tôi gọi điện cho cậu khi nào?

Trương Hữu Sơn cảm thấy rất tức giận, anh ta giơ điện thoại ra, nói với Tiêu Mạch:

- Nếu cậu không tin thì xem nhật kí điện thoại đi, chắc là cậu nhận sai người!

- Tôi nhận sai người? Cậu nghĩ tôi bị mù à!

Khi Tiêu Mạch định lấy điện thoại ra đôi co với Trương Hữu Sơn, Hoàng Lượng chạy tới, thấy thế vội vàng giảng hòa:

- Sao sáng sớm tinh mơ lại tức giận như vậy, đều là anh em tốt gì phải cãi vã!

Cho dù Hoàng Lượng không biết hai người có chuyện gì, nhưng thấy Tiêu Mạch tức đến mức mặt trắng bệch, mơ hồ đoán ra được là Trương Hữu Sơn đùa quá mức. Anh ta không hỏi nguyên do, kéo Tiêu Mạch sang một bên.

- Cậu đừng như vậy với Trương Hữu Sơn, cậu còn chưa hiểu tính cậu ta à, bản tính trẻ con thích đùa với bất cứ ai. Anh em với nhau vui đùa chút thôi, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười…

Khi Tiêu Mạch không thèm so đo nữa, Trương Hữu Sơn đã sớm biến mất không thấy bóng dáng. Sau khi tan học, Tiêu Mạch cũng không để ý tới Trương Hữu Sơn nữa, trái lại không biết Hoàng Lượng nói gì với Trương Hữu Sơn.

Ngày thứ hai tốt đẹp trôi qua với phương thức vô cùng nhàm chán như vậy.

Buổi chiều lúc về nhà, chỉ có Tiêu Mạch và Hoàng Lượng đi cùng nhau, không biết Trương Hữu Sơn đi trước, hay ở lại trường dọn vệ sinh.

Tiêu Mạch vẫn như thường ngày, sau khi quay về tắm rửa trước, sau đó ngồi trước bàn đọc sách. Đọc sách là một trong những sở thích của Tiêu Mạch, hắn luôn thích đọc những sách mang sắc thái thần bí, ví dụ như huyền nghi, thần quái, văn minh tiền sử, thậm chí là về UFO…

Có thể là do loại sách này nhiều, hay trời sinh đã vậy, tóm lại Tiêu Mạch rất thích.

Tiêu Mạch đọc không biết mệt, biểu cảm khi thì suy tư, khi thì giật mình, khi thì nhíu mày lắc đầu. Lúc này hắn hoàn toàn chìm vào trong sách, không hề phát hiện thời gian đang trôi qua rất nhanh.

Nhưng mà thời gian… Đã đến đêm khuya.

“Reng - -!”

Bỗng nhiên tiếng chuông chói tai vang lên trong phòng. Tiêu Mạch hoảng sợ, lật úp sách để lên trên bàn, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh.

Trên màn hình chớp lóe ánh sáng trắng nhìn có chút âm trầm, dưới ánh sáng giống như cất giấu một đôi mắt, lúc này đang nhìn chằm chằm người trước màn hình!

Tiêu Mạch chỉ cảm thấy khí lạnh lan tràn khắp toàn thân, lại nhìn người gọi điện đến, vẫn là Trương Hữu Sơn. Hắn chần chừ một lát, sau đó nghe điện thoại.

- Nó xuất hiện rồi! Cứu tôi với… Cứu tôi với…!

- Tút tút…

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 26288

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.