Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cánh cửa, một thế giới (3)

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

"Trong những năm tháng sống trong bóng tối kia, trái tim muội càng lúc càng chai sạn, càng lúc càng lạnh lùng."

"Muội thủ đoạn độc ác, muội giết người như ngóe, muội sống để báo thù, muội không từ thủ đoạn."

"Huynh không thay đổi, nhưng muội đã thay đổi, chúng ta đã bỏ lỡ hơn một vạn năm."

"Muội biết trong lòng huynh vẫn còn muội, nhưng muội chắc chắn sẽ phụ huynh."

"Cho nên muội luôn đẩy huynh ra xa, gạt huynh, xa lánh huynh."

"Muội cho rằng huynh sẽ dần từ bỏ muội, chúng ta sẽ càng lúc càng xa cách."

"Là muội ích kỷ, là muội sai, là muội không tốt."

"Thanh Ly, thật xin lỗi."

"Muội xin huynh, không được dằn vặt bản thân, dù là vì muội, hay là vì Thiên Cực, huynh cũng không được dằn vặt chính mình."

"Trong lòng muội, huynh vẫn là người rất quan trọng, chưa từng thay đổi, cũng vĩnh viễn không thay đổi."

"Thanh Ly, cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần huynh còn cần muội, muội liền đến bên huynh, huynh không cô đơn có biết không?"

"Thanh Ly. . ."

Chỉ Hề vừa nói vừa khóc không thành tiếng.

Quá khứ của nàng, trải nghiệm của nàng, nàng đã dũng cảm đối mặt.

Nhưng nàng không biết Thanh Ly có thể hay không.

Nàng rất khó chịu, nàng biết rõ Thanh Ly sẽ càng khó chịu hơn.

Nhưng thiên mệnh khó đoán, thế sự vô thường, bọn họ đã định trước là không có kết quả.

Nàng hy vọng Thanh Ly có thể sống tốt.

Nàng nói nhiều như vậy, Thanh Ly ở đằng sau lại chẳng đáp một câu nào.

Nàng thật sự rất lo lắng, một mình hắn ở bên trong, không biết có nghĩ quẩn hay không.

Mấy ngày nay, thế giới của hắn không ngừng sụp đổ, hắn phải chịu đựng quá nhiều.

Các sư huynh đều mang lòng dạ xấu xa, sư phụ trước mặt chính trực sau lưng lại dơ bẩn.

Người thân không còn, tông môn bị hủy, nhất thời, toàn bộ thế giới đều trống rỗng, chỉ còn lại mỗi một mình hắn.

Hắn mai táng thi thể của Thiên Cực, không đi đâu hết, chỉ ngồi lì trong đại điện của Thiên Cực.

Ngồi hẳn mấy ngày, im hơi lặng tiếng, không nói một lời.

Là vì chuyện của Thiên Cực sao?

Trong mật thất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao huynh ấy lại đột nhiên biến thành thế này?

Nhất định có liên quan đến trái tim kia, nhất định có liên quan đến Thiên Cực.

"Thanh Ly, có phải huynh đang nghĩ tới chuyện của sư tổ không?"

"Ông ấy chết đi là sự chấm dứt cho mọi tội lỗi, cũng là sự cứu rỗi với ông ấy."

"Huynh là đệ tử của ông ấy, huynh nên mừng thay cho ông ấy, tất cả đều đã kết thúc, ông ấy cũng không tiếp tục trầm luân nữa, không cần phải không chết không buông nữa."

Chỉ Hề nói đến đây, trái tim nàng cũng chìm xuống.

Nếu như trước đây Thiên Cực không tham lam, nàng sẽ không cần đến Yêu Giới, tất cả sẽ không phải khổ như vậy.

Nhưng thế giới này không có nếu như, đã xảy ra chính là đã xảy ra.

Hối hận không kịp, thời gian cũng không thể quay lại.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Chỉ Hề nói với Thanh Ly rất nhiều.

Nhưng cho dù nàng nói cái gì, Thanh Ly ở phía sau vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.

Giống như là hắn đã đi rồi.

Nhưng thật ra hắn vẫn còn ở đó.

Hoặc là hắn đã ngủ.

Nhưng thật ra hắn vẫn tỉnh.

Dần dần, giọng của Chỉ Hề cũng biến mất.

Nàng hiểu giữa nàng và Thanh Ly, sau này chỉ có thể là người xa lạ.

Bất kể vì lí do gì, nàng cũng rất đau khổ.

Trong lòng nàng, hắn rất quan trọng.

Bây giờ, hắn triệt để rời khỏi trái tim nàng, rời khỏi thế giới của nàng, nàng cảm thấy vô cùng đau khổ.

Như là có thứ gì trong tim bị bóc ra, rỉ máu và đau đớn.

Cuối cùng, Chỉ Hề từ bỏ trước.

Nàng đứng dậy, quay đầu nhìn về bóng lưng phía sau cánh cửa.

"Thanh Ly, huynh không muốn gặp muội, vậy cả đời này muội sẽ không xuất hiện trước mặt huynh nữa."

"Nếu như muội đi mà huynh có thể đứng lên lần nữa, vậy muội đi, đi thật xa, cả đời không quấy rầy huynh nữa."

"Nhưng trong lòng muội huynh luôn luôn rất quan trọng, bất kể khi nào huynh cần muội, muội nhất định sẽ trở về."

"Thanh Ly, muội đi đây, huynh không được giam mình lại, muội tin với ý chí của huynh, huynh có thể vượt qua khó khăn này."

Chỉ Hề hít sâu một hơi, nén nước mắt vào trong.

Nàng xoay người không hề quay đầu lại, bay đi.

"Thanh Ly, tạm biệt."

Sau khi Chỉ Hề rời khỏi, bên trong đại điện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Thanh Ly ngồi sau cửa, hai mắt nhắm nghiền.

Mãi cho đến lúc không cảm giác được bất kỳ khí tức nào của Chỉ Hề, Thanh Ly thở phào một cái.

Sau đó, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Bên trong đôi mắt vốn trong veo của Thanh Ly đã hằn đầy tơ máu.

Trong lòng có chướng ngại, sau đó thành tâm ma.

Sau khi Chỉ Hề rời khỏi Phiêu Miểu Thần Tông, nàng bay loạng choạng giữa không trung một lúc.

Tâm tình quá nặng nề, không cách nào giải thoát được.

Nhìn bầu trời bao la rộng lớn, nàng có chút hoảng hốt.

Phiêu Miểu Thần Tông không còn, thù lớn đã báo, nhưng nàng tuyệt đối không vui.

Những mất mát, bỏ lỡ, hối hận không thể nào trở lại được.

Nếu như con người không có tham niệm, phải chăng sẽ không có nhiều bất đắc dĩ và đau khổ thế này.

Nhưng ai mà lại không có tham niệm chứ?

Chuyện của Thiên Cực xem như là triệt để kết thúc.

Nhưng còn có Phong Liệt Dương, xong chuyện của Phong Liệt Dương, không biết lại còn ai nữa.

Tham dục vô tận, nơi nào có người, nơi đó có tham dục.

Chỉ Hề cảm thấy buồn cười, nàng quanh quẩn giữa không trung vài vòng, sau đó mới bay về Yêu Giới.

Đi một chuyến này hết tận mười ngày.

Lúc bước vào Đệ Thất Điện, Thẩm Thính Phong lập tức đuổi theo.

"Điện chủ."

"Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?"

"Có, Đệ Nhị điện chủ phái người tới đưa thiệp mời."

"Chu Huyền Nguyệt? Thiệp mời?"

"Vâng."

"Ở đâu?"

Tay Thẩm Thính Phong lóe lên, một tấm thiệp mời màu vàng rực rỡ xuất hiện trong tay ông ta.

Ông ta đưa thiệp mời cho Chỉ Hề.

Chỉ Hề nhận thiệp mời, mở ra liếc nhìn, trên khóe miệng treo một nụ cười nhạt.

Nàng đóng thiệp mời lại, đi vào trong tẩm điện.

Nàng mở mật thất ra, đi vào.

Bên trong quả cầu màu lam, Thanh Từ vẫn an tĩnh nằm.

Bên ngoài quả cầu màu lam, Tàn Uyên lẳng lặng đứng.

Một đỏ một xanh, màu sắc đối lập kịch liệt nhưng cũng hài hòa một cách thần kỳ.

"Về rồi?"

Tàn Uyên quay đầu nhìn Chỉ Hề.

"Ừ"

Chỉ Hề chậm rãi đi tới bên cạnh Tàn Uyên, nhìn Thanh Từ trong quả cầu màu lam.

Ánh mắt của Tàn Uyên vẫn luôn chú ý đến mặt Chỉ Hề, cẩn thận nhìn nàng.

"Khóc ư?"

Chỉ Hề mím môi, không trả lời.

Cho dù hai mắt đã bình thường lại, cho dù nước mắt đã lau khô, Tàn Uyên vẫn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.

"Thanh Ly có ổn không?"

"Huynh ấy sẽ ổn, muội tin huynh ấy."

Giọng Chỉ Hề mang theo mấy phần kiên định, nhưng cũng có chút trầm thấp.

Giữa bọn họ đã triệt để kết thúc, không bao giờ có sau này.

Nhưng nàng tin Thanh Ly nhất định có thể vượt qua khó khăn này.

"Trừ lần Cửu thúc thúc và Thanh a di rời đi, ta chưa từng thấy muội khóc nữa."

Giọng Tàn Uyên rất nhẹ.

"Bất kể dằn vặt bao nhiêu, đau khổ đến mức nào, muội cũng kiềm chế, tuyệt đối không khóc."

Lời Nhắn Chương 1038
Nhi lười: thêm 3 chương free nữa để kết thúc phần truyện về Thanh Ly nha cả nhà, gõ xong phát sầu lên nên k muốn đặt vip để mọi người đều đọc, lan tỏa sự sầu não chung :))))
Bạn đang đọc Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh (Dịch) của Vị Hi Sơ Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.