Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh viễn yêu thương con (2)

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

"Tốt quá rồi, Thiên Cực, Thiên Cực. . ." Thanh Thanh vui vẻ nở nụ cười.

Bên trong quầng sáng, hình ảnh thay đổi, vô số khung cảnh bọn họ ở bên nhau lướt qua.

Thanh Ly nhìn thấy toàn bộ quá trình Thiên Cực và Thanh Thanh quen biết, hiểu nhau, yêu nhau.

Cho đến một đêm nọ, hết thảy đều thay đổi.

Đêm hôm ấy, bóng đêm mờ ảo, mây giăng mịt mù.

Thanh Thanh đứng ở cửa động nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng có chút phiền muộn.

"Thanh Thanh, nàng không vui sao? Nói cho ta biết được không?"

Thiên Cực lúc đầu nói chuyện có hơi gian nan, sau này dần dần học được cách nói một câu dài không ngừng nghỉ, vô cùng lưu loát.

"Ta nhớ nhà."

"Nhà nàng ở đâu? Ta dẫn nàng về."

"Thật sao? Ta muốn dẫn chàng về gặp phụ mẫu ta, muốn bọn họ đều thích chàng."

Nụ cười của Thanh Thanh trong veo, má lúm đồng tiền rất sâu, đôi mắt cong cong, vô cùng đáng yêu.

Thiên Cực nhìn hồi lâu, càng nhìn càng ngẩn người.

Dưới ánh trăng, Thiên Cực chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi của Thanh Thanh.

Thanh Thanh không né tránh nụ hôn này, hơn nữa còn thuận theo.

Sau khi nụ hôn này bắt đầu liền mất kiểm soát.

Hình ảnh thay đổi, trong huyệt động ngập tràn không khí ấm áp hòa hợp, trên giường hẹp, Thanh Thanh đã cởi y phục, thân thể giấu trong chăn.

Bầu không khí mờ ám lan tràn trong huyệt động, tiếng thở dốc của hai người không ngừng truyền ra.

Một lát sau, tiếng thét chói tai của Thanh Thanh vang vọng khắp huyệt động.

Chỉ thấy trong huyệt động, một con rắn chín đầu khổng lồ đang ở trên giường, quấn lấy một nữ tử bên dưới.

Nó cuốn lấy nàng vào giữa, không ngừng tiến vào trong nàng.

"A. . . Cứu mạng. . . Ngươi buông ta ra, ngươi không được. . . a. . ."

Thanh Thanh hét thảm, nàng khóc đến tê tâm liệt phế, cuống họng như sắp rách ra.

"Ta là Thiên Cực, nàng đừng sợ ta được không?"

"Yêu quái, ngươi là yêu quái, ngươi đừng chạm vào ta!"

"Ta là Thiên Cực!"

"Yêu quái, ngươi chính là một con yêu quái, ngươi không được chạm vào ta, ngươi tránh ra . . ."

Từng tiếng yêu quái như từng mũi dao cắm vào tim Thiên Cực.

Trái tim hắn đau nhói, nhưng hắn vẫn siết chặt, không hề buông lỏng.

Thanh Thanh vẫn khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến mức sắc mặt trắng bệch, tiếng khóc chưa bao giờ ngừng lại.

Kể từ ngày đó, nàng bắt đầu tuyệt thực, bắt đầu chán nản, cả người giống như một con rối bị điều khiển, không có một chút nghị lực nào.

Thiên Cực khuyên nàng rất lâu, dùng hết mọi biện pháp, chỉ đổi lại được một câu: Yêu quái.

Thời gian lại trôi đi từng ngày, thân thể của Thanh Thanh càng ngày càng suy yếu, cận kề cái chết.

Trên giường nhỏ, Thiên Cực ngồi bên cạnh, đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng.

"Thanh Thanh? Thanh Thanh?"

"Yêu. . . quái. . ."

Tay Thiên Cực run lên, sắc mặt ủ rũ, hắn hít sâu một hơi, thống khổ tột cùng.

Dường như đã hạ quyết tâm, hắn nhìn Thanh Thanh, hôn lên trán nàng một cái.

"Nàng không được chết, ta không muốn nàng chết."

"Nàng hận ta, nàng chán ghét ta, nàng muốn rời khỏi ta, ta thành toàn cho nàng."

"Ta là yêu quái, thế nhưng ta thích nàng, ta muốn về nhà với nàng, ta muốn gặp phụ mẫu của nàng, ta muốn. . ."

Thiên Cực nghẹn ngào.

"Nhưng ta chỉ là một con yêu quái."

Thiên Cực hít sâu một hơi, hắn giơ tay, truyền pháp lực vào người Thanh Thanh.

Thanh Thanh mắt nhắm lại, ngất đi.

Hắn dùng pháp lực phong ấn đoạn ký ức này của nàng.

Quên hắn, quên đoạn quá khứ này.

Thời gian đằng đẵng trôi qua, Thiên Cực luôn tu luyện trên núi, chưa từng xuống núi.

Nhiều năm trôi qua, chưa từng có thêm bất cứ người nào đi qua ngọn núi này.

Dường như rất nhiều năm về trước, nữ tử tên Thanh Thanh kia chưa bao giờ xuất hiện.

Mãi cho đến có một ngày, trên ngọn núi hoang tàn vắng vẻ này, lại có người đến.

Lần này, trừ Thanh Thanh ra còn có một người đàn ông.

Thanh Thanh ôm vật gì đó trong lòng, hai người chôn thứ đó trên núi.

Hai người bọn họ vội vội vàng vàng, sắc mặt rất khó coi.

Sau khi chôn xong, nam nhân kia nắm lấy tay nàng, dẫn nàng rời khỏi.

"Đừng sợ đừng sợ, sau này chúng ta sẽ có đứa con khác."

Nam nhân kia khẽ hôn lên mặt Thanh Thanh một cái.

Sắc mặt Thanh Thanh dịu lại, nàng gật đầu.

Hai người rời khỏi, trái tim đã chết của Thiên Cực lại trỗi dậy.

Hắn đi theo hai người họ xuống núi, đi đến nhà bọn họ.

Thiên Cực không hiện thân, hắn đứng ngoài cửa nhà họ ngót ba ngày.

Nhìn bọn họ sống giản dị qua ngày, nhìn bọn họ yêu thương nhau, nhìn bọn họ không buồn không lo.

Ngay từ đầu hắn rất tức giận, sau đó lại rất đau lòng, cuối cùng thì chết lặng.

Thì ra Thanh Thanh vẫn luôn ở trong lòng hắn, nhưng Thanh Thanh đã quên hắn, cũng đã gả cho người ta, trong lòng cũng không còn hắn nữa.

Hắn đột nhiên cảm thấy thật nực cười.

Sự si tình của bản thân đổi lại một câu yêu quái.

Nỗi nhớ nhung của bản thân chẳng có ý nghĩa gì, không có hắn, nàng vẫn sống rất hạnh phúc.

Gặp Thanh Thanh, Thiên Cực học được hai thứ.

Thứ nhất chính là học nói, thứ hai chính là tuyệt tình.

Cuối cùng hắn cũng không quấy rầy Thanh Thanh, hắn không thể nhẫn tâm, cho nên hắn rời khỏi.

Đến và đi chẳng có chút tiếng động nào, chỉ có mỗi mình hắn biết.

Đi về núi, hắn bỗng nhiên rất muốn biết bọn họ chôn thứ gì.

Hắn đi tới chỗ bọn họ chôn đồ, dùng pháp lực xới bùn đất lên.

Chỉ thấy bên trong là một con Đằng Xà chín đầu bé xíu.

Nó đã chết, hai mắt nhắm chặt, cánh bị bẻ gẫy, toàn thân đầy máu.

Thấy một màn này, Thiên Cực chấn động.

Đó là...con trai…của hắn...

Hắn đào đứa bé dưới lớp bùn đất ra, ôm vào trong ngực, truyền pháp lực vào.

Thế nhưng nó bị thương quá nặng, hơi thở thoi thóp có thể tắt bất kì lúc nào.

Thanh Thanh và trượng phu của nàng sát hại con hắn, còn đích thân chôn nó!

Thiên Cực run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ôm cái thân thể nhỏ nhắn kia, đau lòng không ngớt.

"A. . ."

Một tiếng thét xé trời truyền khắp cả ngọn núi.

Một khắc này, hắn học được hận.

Sau đó, Thiên Cực giết chết Thanh Thanh và trượng phu của nàng.

Thanh Thanh chết trong ngực hắn, một khắc này, hắn học được nhẫn tâm.

Sau đó, Thiên Cực xuất sơn, bái sư học nghệ.

Hắn có thành tựu, bắt đầu sáng lập Phiêu Miểu Thần Tông, bắt đầu thu nạp môn đồ, bắt đầu không ngừng tu luyện.

Sau đó, Thiên Cực dựng lên Thừa Thiên Trụ, đưa chân thân và đứa bé kia vào trong.

Chân thân của hắn không ngừng hấp thu linh mạch của Tiên giới để kéo dài tánh mạng cho đứa trẻ kia.

Thừa Thiên Trụ không phải nuôi Thiên Cực, mà là nuôi đứa bé kia.

Thiên Cực càng ngày càng mạnh, quyền lực trong tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng tàn nhẫn.

Hắn không từ thủ đoạn, hắn lãnh tâm lãnh tình, thu nạp hết bảo bối cho mình.

Tất cả những thứ tốt hắn có đều cung cấp cho đứa bé kia.

Đứa bé kia dưới sự tẩm bổ của linh mạch Tiên giới, dần dần dưỡng lành thân thể.

Lúc nó mở hai mắt ra, trọn bảy vạn năm đã trôi qua.

Thiên Cực không mang nó về, mà là đưa nó cho một gia đình dưới núi.

Hắn càng lúc càng lạnh lùng hơn, càng lúc càng tham lam, càng lúc càng không có biện pháp khống chế chính mình.

Bạn đang đọc Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh (Dịch) của Vị Hi Sơ Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.