Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một nhà bốn người

Phiên bản Dịch · 1499 chữ

Đã lâu như vậy rồi, không biết tên nhãi này đi đâu mà không có một chút tăm tích gì, giống hệt như biến mất khỏi thế gian vậy.

Tiên giới chỉ lớn bằng chừng ấy, lục giới cũng không quá rộng, tại sao không hề có một chút tin tức nào vậy!

Dù Vọng Thư chỉ là tiểu tiên nữ không đáng chú ý, nhưng Vũ Bạch là Thần long thượng cổ, lẽ nào hắn cũng có thể biến mất không tăm tích gì được sao?

"Chờ xong chuyện của ngươi, chờ U Hư Giới bình yên trở lại, chúng ta đi tìm cô ấy đi." Cửu Thiên Huyền Nữ nói.

"Được." Chỉ Hề gật đầu.

"Sau khi tìm được cô ấy, ta muốn so tài với ngươi một trận, ngươi cảm thấy thế nào?"

Chỉ Hề sững sờ, sao nàng lại quên nữ nhân Cửu Thiên Huyền Nữ này cuồng đánh nhau, còn luôn mong mỏi đánh bại U Minh Quỷ Dạ Cơ nữa chứ.

"Được, để Vọng Thư làm trọng tài cho chúng ta, ta nghĩ nàng ấy nhất định rất vui."

Sau khi Chỉ Hề nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì đó nên nhìn về phía Cửu Thiên Huyền Nữ.

"Cửu Thiên, giúp ta chăm sóc cho Vân Triệt và Nha Nha."

Cửu Thiên Huyền Nữ sửng sốt: "Sao vậy?"

"Dù sau này có xảy ra chuyện gì thì vẫn bảo vệ bọn trẻ, có được không?"

Nàng muốn làm một cuộc phản kích ngay tại thọ yến của Thiên Cực, đến lúc đó nàng sợ vào lúc mình không kịp chú ý, bọn chúng sẽ lấy Vân Triệt và Nha Nha ra uy hiếp.

"Sắp có chuyện lớn xảy ra?"

Chỉ Hề gật đầu.

"Được, bọn nó là con của ngươi, cũng là cháu của ta, ta sẽ chú ý bảo vệ bọn nó."

Hai người đã rất lâu không bình tĩnh tản bộ nói chuyện thế này, cứ vừa đi vừa nói.

Đi mãi đến hết đoạn đường nhỏ trong rừng ở Phiêu Miểu Thần Tông, sắc trời cũng đã tối, các nàng mới tách ra.

Lúc Chỉ Hề trở lại Lục viện, bầu trời đã đen kịt.

Nàng đi thẳng từ sân vào phòng, vừa mới đóng cửa phòng thì phía sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.

Nháy mắt sau, đôi chân nàng bị hai cục thịt viên tròn vo ôm chặt.

"Mẫu thân!"

Hai đứa gọi to, giọng nói giòn giã cực kì êm tai.

Cả người Chỉ Hề cứng đờ, nàng xoay người, cúi xuống ôm hai đứa nhỏ lên.

"Mẫu thân, hôm nay biểu hiện của con có tốt không?"

Vân Triệt cười rất chi là vui vẻ, mong đợi được khen ngợi.

"Tốt, Vân Triệt thông minh nhất, cái gì cũng biết."

Chỉ Hề hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vân Triệt một cái.

"Mẫu thân, còn con nữa, con cũng rất nhớ người! Con cũng muốn hôn."

Chỉ Hề cười hôn lên mặt Nha Nha một cái.

Hôn lên đôi má thơm mềm, ngọt ngào của mỗi đứa một cái.

Sau khi hôn xong, Chỉ Hề thả hai cái bánh bao nhỏ lên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

"Sao hai con lại tới đây? Ai dẫn bọn con tới vậy?"

"Nhớ người nên tới á!" Vân Triệt nói.

"Vậy sao bọn con tới đây được?"

Chỉ Hề hoài nghi nhìn hai đứa nhỏ.

"Phụ thân không cho nói."

Nha Nha lắc đầu, ra vẻ con phải giữ bí mật.

Vân Triệt: ". . ."

Chỉ Hề: ". . ."

Chỉ Hề chợt nhớ tới con thỏ Ngọc Tuyết ngốc nghếch nào đó. . .

Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa.

"Mấy ngày nay ở chỗ gia gia có ngoan không?"

"Có ạ, hai đứa bọn con đều ngoan." Nha Nha gật đầu.

Chỉ Hề nhìn về phía Vân Triệt, Vân Triệt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nghĩ một lát, mới đáp lại nàng.

"Trên cơ bản thì họa do bọn con gây ra, gia gia đều có thể giải quyết được."

Chỉ Hề gật đầu, cách giải thích này vô cùng rõ ràng.

Thường xuyên gây rắc rối nhưng có thể khống chế tốt, Nam Cực lão đầu còn có thể ứng phó.

Xem ra đúng là sống rất tốt.

Chỉ Hề nghe vậy cũng vui mừng.

Có điều cái tên Thương Lăng kia dắt hai đứa nhỏ tới rồi đi đâu rồi?

Chỉ Hề chơi với hai đứa nhỏ một lúc lâu, chọc cho hai đứa cười khanh khách.

Thời gian dần trôi qua, hai cái bánh bao đã nằm lên đùi nàng mà ngủ, rất có dáng vẻ muốn ở lì chỗ này qua đêm.

Chỉ Hề bất đắc dĩ, thu xếp, đắp chăn cho hai đứa.

"Cửa sổ mở, có thể vào từ cửa sổ."

Chỉ Hề vừa dứt lời, bóng dáng của Thương Lăng liền xuất hiện trong phòng nàng.

"Tại sao lại dẫn bọn trẻ tới đây?"

"Bọn nó nhớ mẫu thân, ta nhớ mẫu thân của bọn nó, mọi người cùng chung chí hướng, lại gặp nhau trên đường nên tiện đường dẫn bọn nó theo."

Nghe được câu trả lời của Thương Lăng, Chỉ Hề suýt chút đã cười ra tiếng.

"Được được được, ngươi có lý của ngươi, ngươi mang đến thì chịu trách nhiệm đưa về nhé?"

"Nàng đang thỉnh cầu ta giúp nàng ư?"

Chỉ Hề sững sờ, cảnh giác nhìn chằm chằm Thương Lăng.

"Ngươi nghĩ thế nào?"

"Ta giúp nàng làm việc, chẳng lẽ nàng không nên có chút ngụ ý gì đó?"

Chỉ Hề trợn trắng mắt với Thương Lăng.

"Bọn nó cũng là con của ngươi mà?"

"Ừ, ta và nàng là phụ mẫu của bọn trẻ, thiếu ai cũng không được, người một nhà mãi mãi không thể tách rời."

Chỉ Hề sững sờ, Thương Lăng thật đúng là kiểu gì cũng nói được.

Biết rõ hôm nay nàng đi gặp hai đứa nhỏ, buổi tối liền đem con đến lừa nàng.

Chỉ Hề lập tức sầm mặt.

Giữa bọn họ còn có Vân Triệt, còn rất nhiều chuyện dây dưa không rõ.

Cuối cùng nàng vẫn phải tha thứ cho hắn.

Dù không phải vì Vân Triệt, không phải vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì chính trái tim của mình, nàng vẫn sẽ tha thứ cho hắn.

Chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng bây giờ Chỉ Hề muốn kiên định với lập trường của mình, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Lúc trước khi nàng vẫn còn là Tư Mệnh đã dễ dàng bị hắn thả thính.

Lúc đó Tư Mệnh chỉ là tiểu tiên, đấu không lại vị tôn thần này.

Nhưng bây giờ nàng là Chỉ Hề, là nữ nhi của thần ma, là độc nhất giữa trời đất này, bị người người truy đuổi, người người tranh đoạt.

Ở thời điểm này, nếu nàng dễ dàng theo Thương Lăng thì chẳng phải là quá hời cho hắn?

Nàng vẫn chưa hết dỗi đâu!

Không có chút chướng ngại thì hắn cũng sẽ không biết trân quý nàng.

Còn dám lừa nàng, gạt nàng, phong ấn nàng!

"Thương Lăng, ngươi nói rất có đạo lý."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ngươi có thể đem hai đứa nhỏ đi rồi."

"Không có thương lượng, không có khen thưởng, không có lợi ích gì?"

"Không có."

Thương Lăng thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng.

"Thôi, nàng đã không cho. . ."

Thương Lăng kéo dài âm cuối, Chỉ Hề nhíu mày nhìn hắn.

"Vậy ta tự lấy".

Thương Lăng nói xong liền kéo lấy gáy của Chỉ Hề, hôn mạnh lên một cái.

Nháy mắt sau hắn đi tới bên giường, ôm hai cái bánh bao vào lòng.

Sau đó biến mất khỏi phòng Chỉ Hề.

Chỉ để lại một cơn gió thổi tung tóc mai của Chỉ Hề.

Nàng lập tức đen mặt.

Kỹ năng chơi xấu của Thương Lăng càng ngày càng thành thạo.

Sau khi Vân Triệt và Nha Nha bị mang về, Chỉ Hề cố nhịn không đi tìm bọn nhỏ nữa.

Lúc này chính là thời điểm mưa vần gió vũ, là thời điểm kết thúc mọi thứ, tuyệt đối không thể liên luỵ tới bọn nó.

Suốt một đoạn thời gian sau, nàng không nghe được bất kì lời đồn đãi gì về Thiên Vực cả.

Nói vậy thì Thiên Cực đã phong tỏa mọi tin tức rồi.

Mỗi bước của ông ta đều càng lúc càng nghiêm mật.

Cái chết của Thanh Đằng quá đột ngột nên chỉ có thể dập tắt thông tin sau đó.

Đến khi ba người Thanh Quang chết đều không truyền ra tin tức gì, người ngoài chỉ biết là bên Ngư Thác phong xảy ra chuyện.

Mà sự thay đổi của Thiên Vực không lọt ra một chút gió nào, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Bạn đang đọc Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh (Dịch) của Vị Hi Sơ Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.