Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Phiên bản Dịch · 2985 chữ

" Thằng chó chết, mày chịu thua chưa." Tôi chửi rủa, khi đang kẹp cổ Havi. Havi là anh cả trong nhà, lớn hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi không chung mẹ, nhưng chả ai quan tâm tới điều này. Đáp trả, , Tormond một trong những người anh khác của tôi, mười lăm tuổi, cũng lao tới kẹp cổ tôi và cười. Lẽ ra tôi ko nên dạy anh ta cách kẹp cổ, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Havi nhân cơ hội cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của tôi, còn anh em trai thứ ba của chúng tôi, Halfdan, tận dụng cơ hội này nhảy lên trên cùng đấm đá tất cả, không muốn bỏ lỡ cơ hội trời cho này."

Có anh em trai thật khó chịu. Đây ko phải là lần đầu tiên tôi nghĩ như vậy, tất nhiên càng không phải lần cuối.

"Đầu hàng?" Tôi khò khè, chịu đựng những đòn đánh như nhà vô địch thực thụ. Tôi bét nhất cũng phải đánh bại 1 trong mấy người bọn họ. Vì sự tôn nghiêm của bản thân, vì phần thưởng của các vị thần.

Havi, tên ngốc nghếch đó, hét lên, "Không bao giờ!"

" Cẩn thận Halfdan, nó cắn mày bây giờ." Tormond nói, khi tôi cũng cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, trong lúc tôi thực sự cố gắng làm chính xác như vậy. Tình hình bây giờ đòi hỏi biện pháp tuyệt vọng. . Tôi cảm nhận được những phát tát vào má khi Halfdan liên tục tấn công tôi, đủ mạnh để gây khó chịu nhưng ko tạo ra tổn thương lớn nào. Anh ta còn cười sung sướng khi làm như vậy.

Rất khó để tìm được cách giải trí, để lại chúng tôi, những cậu con trai phải tự giải trí bằng cách đánh đập nhau. Không hiểu con gái họ làm gì.

" Mấy đứa! Lại đánh nhau! Các con còn chưa làm việc của mình đấy!" Một giọng đọc quen thuộc vang xa -- Ida, vợ lẽ của cha.

Tôi nhìn sang cô ấy và ngoan ngoãn khỏi Havi. Cô ấy tầm 29,30 tuổi, mái tóc màu đỏ hung ngắn. Đó là dấu hiệu của nô lệ, vì tất cả những người bình thường đều để tóc dài. Có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt cô ấy khi cô ấy nhìn chúng tôi đầy trìu mến. Dù ko phải mẹ ruột của chúng tôi, nhưng ở thời điểm này, cô ấy gần như là mẹ của chúng tôi.

Tuy nhiên, tôi không vui khi nhìn thấy cô ấy. Khi Tormond buông tay khỏi người tôi, một tiếng Ding quen thuộc vang lên.

Nhiệm vụ thất bại: Đánh bại một trong những người anh em của bạn.

Phần thưởng: 50 exp. 10 Martial exp.

Nhiệm vụ phụ: Kéo dài đủ lâu để cuộc chiến kết thúc

Phần thưởng: 25 exp. 5 Martial exp.

Tôi thất bại trong nhiệm vụ đánh bại mấy người anh em của mình và mất đi cơ hội chứng minh bản thân trước các vị thần. Tôi hoàn thành nhiệm vụ nhỏ hơn, nhưng phần thưởng của nó ít hơn mong đợi. Tôi nuốt nuột một tiếng thở dài, ao ước rằng tôi có một cách tốt hơn để kiếm được sự ưu ái của các vị thần hơn là việc đánh nhau vơi mấy anh em, nhưng điều đó có nghĩa là tôi phải rời xa trang trại. Làng Ivarstead không quá xa,nhưng vẫn mất vài tiếng đi bộ, phần thưởng ở đó thì cũng ít ỏi như ở đây. Những ngôi làng nhỏ kiểu như vậy sẽ không đáng chú ý tới các vị thần.

Kể từ ngày sinh ra, các vị thần đã thể hiện sự quan tâm đặc biệt tới tôi, nói chuyện với tôi qua những hình ảnh và màn hình nhỏ mà không ai khác có thể nhìn thấy. Ban đầu, tôi không hiểu chúng là gì. Tôi đã hỏi những người khác về màn hình của họ, tò mò muốn biết chúng là gì, chỉ để nhận ra rằng tôi là người duy nhất sở hữu chúng. Sau đó, tôi bị ăn đòn vì tội nói vớ vẩn. . Tuy nhiên, mẹ vẫn giúp tôi khi tôi nhờ bà ấy dạy tôi cách đọc những thông điệp đó. Mất một khoảng thời gian để tôi đọc được những kí tự kì lạ trên màn hình, và vì không ai tin tôi, nên tôi không bao giờ nhắc tới chúng. Về những nhiệm vụ mà các vị thần giao cho tôi, hay sự ưu ái mà tôi kiếm được khi hoàn thành chúng.

Sự ưu ái đó đến dưới hình thức mà các vị thần gọi là chỉ số trong những lịch vực khác nhau mà tôi tin là của các vị thần. Martial, Diplomacy, Stewardship, Intrigue, và Learning. Mỗi lĩnh vực được chia thành ba lĩnh vực nhỏ hơn, mà những thông báo gọi là danh mục con, có các số liệu và thanh kỳ lạ riêng của chúng, được lấp đầy khi tôi phát triển và nâng cao kỹ năng của bản thân. Martial có kĩ năng, chiến thuật và thể chất. Diplomacy có sức hút, đe dọa, đàm phán. Steward: quản lý Tài sản, quản lý kinh tế, quản lý tài nguyên. Intrigue: mưu đồ, dụ dỗ, mạng lưới thông tin. Learning kiến thức từ thực hành, kiến thức từ đọc sách, sáng tạo.

Vào năm tôi 10 tuổi, một vài chỉ số có tiến bộ nhiều hơn các chỉ số khác. Martial đã có bước phát triên mạnh nhờ việc đánh nhau hàng ngày với các anh em trai. Learning đứng thứ hai khi tôi học từ vựng và biết đọc những từ mà các vị thần dùng để giao tiếp với tôi. Diplomacy, Stewardship và Intrigue không có cơ hội để nâng cao.

Sau khi giành được ưu ái từ các vị thần, họ đã cho tôi cái thứ gọi là 'perk'. Đối với Martial , tôi nhận được khả năng đòn tấn công đặc biệt Power Attack. Đối với Learning, tôi nhận được Polyglot (đa ngôn ngữ), cho phép tôi học các ngôn ngữ khác dễ dàng hơn. Tuy nhiên, perk này khá vô dụng vì tôi chưa có cơ hội sử dụng nó, vì cả mẹ tôi lẫn mọi người trong gia đình không biết ngôn ngữ nào khác cả. Hi vọng nó sẽ có ích trong tương lai. Perk khác của tôi là Green Thumb, cấy vào đầu tôi về tri thức của Thor, giúp mùa màng bội thu.

Làm thế nào để cải thiện chất lượng đất, cách đảm bảo cây luôn khỏe mạnh, cách phát hiện bệnh bạc lá sớm, luân canh cây trồng và cách tạo ra thứ gọi là phân bón. Kết quả không tuyệt vời, nhưng mỗi mùa thu hoạch đều đều và chúng tôi không còn phải lo lắng về mùa màng thất thu như trước đây nữa. Thor không dạy tôi cách làm đất phì nhiêu và màu mỡ. Thay vào đó, ngài dạy tôi cách đảm bảo rằng đất sản xuất không bị suy thoái.

Tôi chỉ còn lại việc khám phá những thông số khác thuộc về những vị thần nào. Allfather Odin chắc hẳn thuộc về tìm kiếm tri thức, thế nên chắc hẳn về mảng Learning. Thor là vị thần của sức mạnh, vì vậy rõ ràng ngài ấy là Martial. Và nếu không phải là ngài ấy thì chắc chắn là Tyr, vị thần của lòng dũng cảm và chiến tranh. Diplomacy hẳn là Balder, con trai đã chết của Odin, vì ngài ấy được tất cả các vị thần yêu quý. Stewardship thì là Nữ hoàng Frigg của Aesir. Cuối cùng Intrigue là địa bàn của Loki, vị thần lừa lọc.

Vì vậy, tôi muốn bản thân phải thành công trong tất cả các lĩnh vực đó. Tôi ko muốn để các vị thần thất vọng.

" Con đã làm xong việc của con rồi," tôi nói, nhận được cú thúc trỏ từ Havi. Tôi liếc mắt đầy căm phẫn về phía anh ta - đừng trách tôi vì anh không làm việc nhà. Có rất nhiều công việc ở nông trại, và giữa tất cả mọi người trên nông trại, công việc được chia đều. Tôi đã xong phần việc của mình vào buổi sáng. Điều đó có nghĩa là tôi có thể làm những gì tôi muốn trong ngày hôm nay.

Ida nhìn tôi nhẹ nhàng nói. " Con hãy đi kiễm tra mấy cái bẫy, Siegfried. Chính con là người khăng khăng muốn đặt chúng." Điều đó... hợp lý. Tôi đã khá cố chấp trong việc làm bẫy, nhưng chủ yếu là để nâng cao kỹ năng thủ công của tôi. an đầu, tôi đã thử dệt với chị em và mẹ, nhưng điều đó thực sự khiến cha tức giận vì tôi đã làm ' công việc của phụ nữ', nên đành phải bỏ. Tuy nhiên, việc làm bẫy được coi là việc của đàn ông, vì tôi giết một con vật nào đó mang thức ăn về cho cả nhà.

“Vâng thưa dì,” tôi đồng ý liếc nhìn các anh tôi khi tôi bắt đầu rời đi. “Lũ khốn,” tôi chế nhạo, giáng một đòn cuối cùng vào chúng.

" Thằng nịnh hót," đó là câu mà họ dùng để đáp trả. Và như thế, chúng tôi tạm thời tách nhau ra khi tôi bắt đầu đi dọc con đường quen thuộc rời khỏi nhà. Một con đường được bao bọc bởi các cánh đồng của trang trại. Các thửa ruộng dài khoảng một nghìn bước và rộng khoảng một phần tư. Có rất nhiều thửa ruộng, mỗi thửa được tách biệt với những thửa khác bằng một khoảng cách nhỏ để ngăn ngừa sự lây lan của bệnh tật và đánh dấu xem cây gì đang được trồng ở đâu. Trong chốc lát, tôi đã tới cuối con đường và đi vào rừng kiểm tra các cái bẫy khác nhau mà tôi đã đặt.

Tôi bắt đầu làm chúng cách đây vài năm, và nó nhanh chóng trở thành trách nhiệm của tôi để duy trì, bảo dưỡng chúng. Tôi rất vui. Mỗi con thú mắc bẫy là một bữa ăn cho cha mẹ, anh chị em và cả Ida nữa. Ngoài ra tôi nhận được sự ưu ái của các vị thần nhờ lòng hiếu thảo.

Ida ở đâu đó giữa một thành viên trong gia đình và một người hầu. Cô ấy là một nô lệ. Nô lệ. Dù có lúc dường như cô ấy là mẹ thứ hai của tôi. Khi còn nhỏ, tôi thậm chí đã táo bạo tuyên bố rằng tôi sẽ giải thoát cô ấy và biến cô ấy trở thành thành viên thực sự trong gia đình.

Ida chỉ cười, hôn lên trán tôi rồi ôm tôi vào lòng và nói rằng tôi ko cần làm như vậy. Rằng cô ấy không phiền lòng vị trí của mình là nô tì hay vợ lẽ của cha tôi.

Cô ấy bị bắt khỏi nhà khi chưa lớn hơn tôi bao nhiêu, bị bán ở chợ và được cha tôi mua với giá vài xu. Trong hai mươi năm, cô ấy là tài sản của gia đình chúng tôi, và cô ấy… ổn với điều đó, theo như tôi có thể nói. Cô ấy dường như không bận tâm đến cuộc sống của mình. Thậm chí, cô ấy còn có vẻ hạnh phúc. Đối với tôi, cô ấy là một phần của gia đình giống như các anh chị em của tôi.

Tôi phát hiện ra một con thỏ trong một trong những cái bẫy. Và chắc hẳn đó là con thỏ mới bị mắc bẫy khi nó vẫn còn quằn quại khi treo lơ lửng trên mặt đất với chiếc thòng lọng quấn quanh chân nó. Bằng sự nhân từ nhất có thể, tôi vặn cổ khiến nó chết ngay lập tức và tôi nhận được hai điểm kinh nghiệm vì đã giết con thỏ. Buộc nó vào thắt lưng, tôi đặt lại bẫy để đi tới những các bẫy còn lại.

Ba cái bẫy còn lại trống rỗng, nhưng tôi đã bắt được một con thỏ trong cái bẫy thứ 4. Kết hợp với súng cao su, gồm vải lanh cùng dải da tôi bắt được thêm mấy con sóc nữa. Mỗi con đều đem lại ít kinh nghiệm cho Level tổng thể - mặc dù tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì- kèm theo chút điểm kinh nghiệm cho Martial. Sau khi đi xuống một con dốc thoai thoải, tôi thấy mình đang đứng gần dòng nước chảy xiết của dòng sông rộng lớn. Phía bên kia có một dải đất khác được bao phủ bởi cây cối nhưng tôi chưa bao giờ đến đó. Con sông thông thường ko chảy xiết, nhưng hiện tại thì nó đang chảy xiết.

Vài viên đá được cuốn dây được ném ra lòng sông. Dây do tôi tự làm, mỗi một sợi tốn mất một ngày công. Kéo từng sợi, tôi nhấc lên được một cái lồng nặng từ dưới nước chứa đầy nhiều loại cá khác nhau. Đây là phát minh của tôi cá đi vào kiếm thức ăn nhưng không thoát ra được khi lỗ quá nhỏ nên chúng không thể bơi ra, bẫy chúng bên trong. Đây là vụ thu hoạch tốt, đi dọc bờ sông, tôi kéo thêm được 2 cái lồng chứa đầy cá nữa.

Đập mạnh những con cá vào đá để giết chúng, tôi lấy xe trượt mà tôi đã để gần con sông cho mục đích này và bắt đầu xếp chồng cá lên. Sau đó, tôi bỏ mồi vào lồng và tung chúng trở lại sông.

Đống cá này sẽ được hun khói hoặc muối để bảo quản. Mọi người sẽ ko thiếu ăn trong vài tuần nữa.

" Sẽ ko còn ai bị đói nữa," tôi nói, thầm hứa với bản thân và các vị thần. Vùng đất chúng tôi sinh sống rất khắc nghiệt và gia đình chúng tôi đã phản ánh điều này. Chúng tôi đã từng có thành viên trong gia đình qua đời - một người do bị bệnh trong mùa đông. Một người khác chết vì đói trước khi tôi được sinh ra. Hai người khác ra đi trong lúc trở thành lính đánh thuê.

Trước khi Thor ban cho tôi kiến ​​thức về cách giúp mùa màng trở nên tốt hơn, chúng tôi đã có một vài năm khó khăn. Tôi dù chưa bao giờ bị đói, nhưng tôi không quên nhận thấy rằng vào mùa đông, bát của các anh hoặc của cha ko đầy như thường lệ. Thế nên, từng chút thức ăn đều quý giá, Từ động vật hoang dã, cá, các loại hạt và quả mọng, tất cả đều quan trọng. Càng kiếm được nhiều thì càng tích trữ được nhiều cho mùa đông lạnh giá.

Người anh đã mất của tôi ngã bệnh vì đói. Anh ấy ăn ít hơn để mọi người ăn nhiều hơn. Cứ thế, sức khỏe của anh ấy ngày càng yếu và rồi đổ bệnh. Vào một buổi sáng mùa đông, tôi ko còn nghe thấy tiếng ho khan của anh ấy nữa, anh ấy đã chết trong giấc ngủ.

Từ lần đó, tôi thề với bản thân, ko để việc như thế xảy ra thêm lần nào nữa.

Tôi đã đắm chìm trong suy nghĩ tới mức bỏ qua cái gì đó chuyển động ở khóe mắt, may mà có âm thanh đi kèm. Nhìn qua, tôi há hốc mồm khi thấy đó là một chiếc thuyền đang xuôi dòng. Một chiếc thuyền dài ( Longboat). Nhiều tấm khiên khác nhau xếp dọc hai bên mạn tàu khi những người bên trong lái nó.

Người Viking. Khi mùa đông ập tới, đất đai ko còn khả năng canh tác nữa, mọi người bất kể giới tính sẽ lên thuyền đi cướp bóc. Vì danh dự và vinh quang, cũng như vì gia đình họ. Nếu thiếu ăn, việc cướp bóc sẽ nuôi sống gia đình họ bằng cách đổi những thứ cướp được lấy lương thực, hoặc cướp luôn thu hoạch của những nước hàng xóm.

Con tàu chứa khoảng năm mươi người, tất cả đều mặc nhiều loại áo giáp khác nhau. Gambeson là loại phổ biến nhất, kèm theo mũ sắt để bảo vệ đầu, nhưng thủ lĩnh - một người đàn ông cao lớn với vai rộng và mái tóc vàng, mặc áo giáp lưới (chainmail). Ông ta tạo nên một hình ảnh ấn tượng, và dựa trên nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt khi ông ta và tàu của mình đi ngang qua, ông ta cũng biết điều đó.

Bốn năm nữa,” tôi tự nhủ, quay đi khi họ đi ngang qua. Điểm đến của họ quá rõ ràng – Alabu, thành phố gần nhất. Nó nằm dưới sự cai trị của Jarl Horrik ( Jarl tương đương với địa vị bá tước) nhưng tôi không biết gì về người này. Tôi chỉ biết rằng chúng tôi đang ở dưới quyền của 1 quý tộc tên Horrik và ông ta có thể coi là bạn của cha tôi. Tôi chưa bao giờ tới Alabu dù chỉ mất nửa ngày đi bộ.

Bốn năm nữa tôi sẽ đủ tuổi để được gọi là đàn ông trưởng thành. Tôi có thể đi cướp bóc. Tôi có thể giành được vinh quang và danh dự cũng như chứng tỏ lòng dũng cảm của tôi với các vị thần, bất kể nó diễn ra dưới hình thức nào.

Sau đó, tôi có thể đảm bảo rằng gia đình tôi sẽ ko bao giờ có người chết vì đói nữa

Bạn đang đọc Crusader King: Huyền thoại bất tử của Ideas-Guy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Megaton199x
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.