Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 5897 chữ

Bên trong Lục Ba sơn trang, chừng mười tên đại hán cao to vũ khí đầy mình tề tụ, mà dẫn đầu phía trước, trừ một tên vóc người khôi ngô to con Mã Gia Bảo đại công tử - Mã Duy An ra, còn có một người chừng gần ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ ẩn theo vài tia âm hiểu xảo trá ----- Bạch Mộ Nam.

Chỉ thấy một đám tới cửa khiêu khích trợn mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang cùng bọn họ giằng co, thần sắc lạnh lùng đầy sát ý, bên trong phòng khách, tất cả nô bộc đều đã tự động né tránh, không ai dám lưu lại, không khí ứ đọng căng thẳng dị thường, cơ hồ như ở trong trạng thái chạm vào là nổ ngay.

"Không biết hai vị đến Lục Ba sơn trang lần nữa là có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ là không quên được bài học lần trước, muốn trở lại để Từ mỗ thay các người thư giãn gân cốt một phen?" Trong yên lặng, Từ Triển Nguyên chậm rãi lên tiếng, chẳng qua là trong giọng nói lạnh lùng tràn đầy giễu cợt.

Nghe vậy, Mã Duy An nhớ lại cảnh tượng lần trước bị đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật thoát đi mà đỏ mặt lên, thẹn quá thành giận quát: "Họ Từ, ngươi chớ có kiêu ngạo! Lần trước là sơ ý mới để cho ngươi chiếm tiện nghi, lần này chúng ta không dễ đối phó như vậy đâu!". Nghiêm túc mà nói, lần trước, hắn đáp ứng cùng Bạch Mộ Nam cùng nhau tới trước đòi công đạo, nhưng thật ra là để gây náo động, ai ngờ lại mất mặt như vậy, lần này, hắn lại tới nữa, chủ yếu là để đòi lại mặt mũi đã mất đi lần trước.

"Không sai! Lần này chúng ta có chuẩn bị mà đến."Một bên, Bạch Mộ Nam, kẻ tự nhận mình mới có tư cách nắm giữ gia nghiệp to lớn Lục Ba sơn trang này của huynh trưởng sau khi chết cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, tròng mắt hẹp dài chớp lên những tia ác độc, "Nô tài họ Từ kia, thức thời thì gọi cẩu tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm kia ra đây, trả lại gia nghiệp huynh trưởng ta cực khổ gây dựng."

"Trả lại ngươi?" Nhíu mày hỏi ngược lại, khuôn mặt mặt chữ quốc của Từ Triển Nguyên tràn đầy giễu cợt. "Bạch đại hiệp còn có con côi ruột thịt. Phần gia nghiệp lớn như vậy, cho dù muốn trả, cũng không phải trả cho Bạch Nhị công tử nhà ngươi chứ?"

Giống như tư niệm đáy lòng bị vạch trần, trong mắt âm lệ của Bạch Mộ Nam nhanh chóng thoáng qua một luồng sáng khiến người ta cơ hồ khó phát giác, song khuôn mặt tuấn mỹ lại cảm thán: "Tại hạ chính là quan tâm đến đứa cháu ruột còn non nớt và chị dâu không cách nào trông nom nổi phần gia nghiệp này, trước khi cháu ruột trưởng thành, do ta thân là thúc phụ trông coi cũng là bình thường, đợi đến khi chất nhi đến tuổi, tự nhiên sẽ đem gia nghiệp trả lại cho hắn..." Dừng một chút, âm điệu lại chuyển sang cứng rắn trào phúng, Bạch gia ta cũng đâu phải người lạ, phần gia nghiệp này dù sao cũng không đến lượt một người ngoài làm chủ."

Vô sỉ! Căn bản là lòng lang dạ thú, còn nói được đường đường chính chính như vậy. Nếu phần gia nghiệp này rơi vào tay tên tiểu nhân Bạch Mộ Nam này, đừng nói sau khi tiểu thiếu gia lớn lên có thể lấy lại được gia sản, chỉ sợ kết quả của hai mẹ con họ khó mà lường trước được.

"Ha ha ha.." Giống như nghe được chuyện gì rất nực cười, Từ Triển Nguyên không khỏi cuồng thanh cười to, trong tiếng cười tràn ngập ý châm biếm: "Bạch Mộ Nam, ngươi để cho tại hạ chân chính thấy được cái gì gọi là hình mẫu tốt nhất của bốn chữ 『 chẳng biết xấu hổ 』."

Bị tiếng cười trào phúng không chút che giấu nào này chọc giận, Bạch Mộ Nam giận tái mặt nói: "Ta lười phải nói nhảm với một tên nô tài, gọi tên cẩu tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm ra đây!"

"Không sai! Gọi Hoàng Phủ cẩu tặc cút ra đây." Mã Duy An vội vàng phụ họa, đám đại hán sau lưng cũng rối rít cổ vũ.

Thấy vậy, Từ Triển Nguyên càng thêm cười lạnh không dứt, vung tay lên,rất có khí thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu mạc địch. "Chủ tử nhà ta há là người để bọn tạp nham các ngươi nói gặp là gặp? Muốn tìm xúi quẩy, Từ mỗ ta phụng bồi đến cùng!" Hừ! Lâu lắm rồi hắn không đại khai sát giới, không có nghĩa là hắn bắt đầu ăn chay niệm phật. Đám phế vật này muốn tìm chết, hắn rất vui vẻ được tiễn bọn chúng một đoạn.

Vốn Mã Duy An đang muốn đòi lại mặt mũi, nghe vậy không khỏi thét lớn một tiếng, không nói hai lời liền xông lên trước chuẩn bị đánh, mà Từ Triển Nguyên thấy vậy cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, lúc đang âm thầm ngưng khí đang muốn đón đầu thống kích thì, một giọng nói thản nhiên đột nhiên nhẹ nhàng vang lên -----

"Triển Nguyên, chúng ta và Mã Gia Bảo không có thù oán, vẫn là đừng nên đả thương người...."

Giọng nói thanh nhã vẫn còn phiêu lãng trong không khí, Từ Triển Nguyên đã nháy mắt triệt hồi nội lực, cả người tránh khỏi thân ảnh mãnh công đánh tới kia, nhanh chóng lui về sau lưng Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang bước ra từ nội sảnh.

"Chủ tử, sao ngài lại tới?" Hắn thần thái cung kính, đáy mắt lại lóe lên vẻ không đồng ý.

Đáng chết! Nhất định là Kiếm Nhi đi mật báo. Kiếm Nhi này cũng thật là, sao không suy nghĩ đến tình trạng thân thể hiện giờ của chủ tử, tùy tiện hiện thân trước mặt mọi người, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Nhìn thấy ý phản đối nơi đáy mắt hắn, Hoàng Phủ Thiếu Phàm trấn an cười một tiếng, ngay sau đó xoay người nhìn đám người kia, khóe miệng vẫn cong lên nụ cười tao nhã như cũ, nhưng sự ấm áp quen thuộc nơi đáy mắt đã không thấy đâu. "Lục Ba sơn trang cảnh vệ sâm nghiêm, khách tới chơi chỉ cần ở bên trong trang, tuyệt đối không cần lo lắng đến sự an toàn của bản thân, hai vị vừa tới sơn trang bái phỏng làm khách, sao phải mang theo hộ vệ làm cho lớn chuyện như vậy?"

Mới vừa tung một kích bị Từ Triển Nguyên né qua, Mã Duy An nhanh chóng lui tới bên cạnh Bạch Mộ Nam, nghe vậy, lập tức sẵng giọng kêu to, "Hoàng Phủ cẩu tặc, ai tới làm khách? Chúng ta tới là để giết cẩu tặc ngươi, giúp Bạch đại hiệp đã khuất đòi lại công đạo, đòi lại sản nghiệp của Bạch gia đã bị ngươi chiếm mất!"

Đuôi lông mày khẽ nhếch, Cổ Đinh Đang mắt sáng như đuốc, bắn thẳng đến khuôn mặt tuấn mỹ âm hiểm kia, giọng nói êm ái tựa như cười lại tựa như trào phúng. "Là giúp huynh trưởng đòi, hay là giúp chính Bạch nhị công tử ngươi đòi?"

Nghe vậy, chỉ thấy Bạch Mộ Nam lòng dạ sâu xa thần sắc không đổi, cố ra vẻ tiêu sái vung chiếc quạt trong tay, lý do hết sức đầy đủ, "Vô luận là đòi giúp ai, tóm lại chính là giúp Bạch gia đòi. Nói thế nào đi chăng nữa, trên đời này, trừ đại tẩu ra, Kỳ Nhi cũng chỉ có một thúc phụ máu mủ là ta, mà đại tẩu là nữ nhân không thể gánh vác nổi gia nghiệp này. Thúc phụ ta đây không giúp hai mẹ con bọn họ, chẳng lẽ còn im lặng không lên tiếng, nhìn một ngoại nhân vào làm đương gia, xâm chiếm gia sản huynh trưởng ta để lại cho hai mẹ con họ sao?"

Lời này nói ra, hợp tình hợp lý, lập tức khiến cho kẻ đầu óc đơn giản như Mã Duy An nhiệt tình phụ họa -------

"Không sai! Không sai! Cho dù con côi của Bạch đại hiệp tuổi còn quá nhỏ, không cách nào trông coi gia nghiệp, cũng nên do thân thúc phụ máu mủ thay mặt quản lý, sao có thể đến phiên ngươi vào Lục Ba sơn trang làm chủ.”

Nói đến nói đi, tóm lại chính là vì gia sản lớn như vậy mà nghĩa huynh nếu lại, nếu là bình thường, hắn căn bản không để mắt đến cái gì mà tài phú quyền thế, ai muốn lấy thì cứ lấy, chỉ tiếc trước khi lâm chung nghĩa huynh đã giao hai mẹ con đại tẩu cùng gia nghiệp này phó thác cho hắn, lời di ngôn cuối cùng lại cực kỳ khẩn thiết dặn dò phải trục xuất người em kia ----- cũng chính là Bạch Mộ Nam khỏi sơn trang, cho nên.... thực xin lỗi! Hắn vô luận thế nào cũng không thể để Bạch Mộ Nam trở lại trông coi Lục Ba sơn trang.

Lại nói, vẫn còn có một nghi vấn vẫn quanh quẩn trong lòng, trước khi gỡ bỏ được nghi vấn này, hắn không có cách nào an tâm giao đại tẩu và Kỳ Nhi cho Bạch Mộ Nam chiếu cố, cho dù người giang hồ có nói khó nghe cỡ nào, hắn vẫn không thẹn với lòng, chỉ mong không làm cho nghĩa huynh đã khuất phải thất vọng.

Nghĩ đến đây, bờ môi của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng trong mắt lại trở nên rét lạnh cứng rắn: "Vô luận lý do của các ngươi đường đường chính chính như thế nào, ta cũng không thể giao hai mẹ con đại tẩu cùng Lục Ba sơn trang giao cho Bạch nhị công tử ngươi!"

Mặc dù sớm biết hắn không thể nào dễ dàng nhượng bộ, Bạch MộNam nghe vậy xong sắc mặt vẫn không khỏi trầm xuống, tròng mắt âm ngoan nhanh chóng thoáng qua một tia ác độc kỳ lạ. "Hảo một tên cẩu tặc, chiếm gia sản nhà người ta còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, hôm nay ta kiểu gì cũng phải bắt ngươi giao ra tất cả... A..."

Bỗng dưng, giọng nói âm ngoan bị một bóng đen loáng qua cắt đứt, hắn mới chật vật thoát khỏi kinh hiểm, liền nghe thấy một tiếng "Keng" chát chúa vang lên, ám khí kia đánh vào cây cột rơi xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng, đợi đến khi ngưng mắt nhìn kỹ, lại là một chiếc chuông bằng bạc lóe sáng lấp lánh.

Nhìn chằm chằm chiếc chuông bạc sáng lấp lánh trong ánh sáng, sắc mặt Bạch Mộ Nam xanh mét, còn chưa kịp mở miệng lên án Hoàng Phủ Thiếu Phàm ra tay đánh lén hạ lưu, một chuỗi tiếng leng ca leng keng chát chúa, cùng với tiếng cười khanh khách vang lên --------

"Hì hì... Nói nhảm nhiều như vậy, sao vẫn chưa thấy đánh gì cả? Mất công ta chờ lâu như vậy, giờ không chịu được nữa, không thể làm gì khác hơn là 『tung gạch nhử ngọc 』thôi, giúp mọi người làm nóng người." Giọng nói ẩn ẩn trào phúng chế nhạo mới vang lên, một bóng người mảnh mai từ ngoài cửa sổ tung người xông vào đại sảnh, bóng người xinh xắn đứng chính giữa hai phe đang giằng co.

"Đinh Đang cô nương...." Liếc thấy là nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười khổ lắc đầu. Aiz... Tiểu cô nương này căn bản chẳng đem lời hắn nói bỏ vào trong tai, thật là khiến người ta đau đầu.

"Đại thúc, các ngươi muốn đánh thì đánh nhanh một chút, lấy ở đâu ra mà lắm lời nói nhảm như vậy? Ta chờ sắp không nhịn được rồi!" Đôi mắt to nhìn chằm chằm dò xét, Cổ Đinh Đang chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách liên hồi.

Ai da! Mấy người này không biết thế nào là tốc chiến tốc thắng sao? Kéo dài lâu như vậy, khiến cho người trốn xem trò vui là nàng đây cũng thấy buồn ngủ.

"Hoàng Phủ cẩu tặc, không ngờ ngươi ti tiện như vậy, âm thầm ẩn giấu người núp ngoài cửa sổ đánh lén!" Sắc mặt cực kỳ khó coi, Bạch MộNam tức giận mắng.

"Ai đánh lén?" Nghe mà phát giận, đôi mắt tinh ranh của Cổ Đinh Đang quét về phía hắn, cười hì hì phản bác, "Không phải ta đã nói rồi, ta là 『tung gạch nhử ngọc 』, ngươi nghễnh ngãng sao?"

"Tiểu yêu nữ, là ngươi!" Đột nhiên, Mã Duy An đứng một bên vọt ra chỉ vào nàng, trên mặt vừa sợ vừa giận, không thể nào ngờ đến sẽ gặp nàng ở đây.

Người kia là ai, sao giống như biết nàng vậy?

Cảm thấy kỳ quái, Cổ Đinh Đang quét hắn từ trên xuống dưới mấy lần, thật sự không có chút ấn tượng nào về người này, cuối cùng buồn bực quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thiếu Phàm, "Đại thúc, người kia là ai? Ta biết sao?"

Chính nàng có biết đại công tử của Mã Gia Bảo hay không, lại còn tới hỏi hắn?

Bị vấn đề từ trên trời rơi xuống làm cho lắc đầu mãnh liệt, ở trong bầu không khí ngưng tụ giằng co này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại không khỏi có nỗi xúc động muốn bật cười.

"Đại thúc, ngươi cũng không biết người kia là ai sao?" Cho rằng cái lắc đầu của hắn chính là câu trả lời, Cổ Đinh Đang lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mã Duy An, vẻ mặt có chút thương hại. "Ngay cả đại thúc cũng không biết ngươi là ai, có thể thấy ngươi chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ta nghĩ, ta chắc là không biết vô danh tiểu tốt."

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy "Vô danh tiểu tốt" giận đến mặt tím như gan lợn, tức giận rống to, "Yêu nữ, ngươi dám chặt một cánh tay của Nhị đệ ta, lại còn không biết ta là ai? Người của Mã Gia bảo chúng ta trong khoảng thời gian này đi khắp nơi tìm tung tích của ngươi, chính là muốn thay Nhị đệ ta báo thù, không ngờ ngươi lại trốn ở đâ, thực đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, nay lại có được chẳng phí công!"

Hừ! Thời gian trước, hắn cùng với Nhị đệ hẹn nhau hội họp ở tửu lâu trấn trên, vậy mà mới đến trước cửa tửu lâu, chỉ thấy một cô nương áo tím đồng thời bước ra, trong miệng còn lẩm bẩm oán trách cái gì mà "Dơ tay" gì đó, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi vào trong tửu lâu, mưới khiếp sợ phát hiện ra cánh tay của Nhị đệ đã bị người ta chặt đứt.

"Ai da! Thì ra ngươi là huynh trưởng của tên đăng đồ tử đó!" Vẻ mặt chợt hiểu ra, nàng không chút áy náy, lại còn cười hì hì nói: "Tên đệ đệ háo sắc hư hỏng của ngươi tay giống như bị thừa ra vậy, cứ thích đặt sai chỗ, ta thay hắn suy nghĩ, dứt khoát một đao chém cái tay kia, tránh cho hắn về sau lại đặt sai chỗ. Người của Mã Gia bảo các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, còn báo thù gì chứ?"

Ai da da! Lúc ấy nàng mới dùng xong cơm ở tửu lâu, đang muốn rời đi, ai ngờ đang đi đến bàn bên cạnh, đột nhiên lại có một bàn tay lộc sơn chi trảo đánh lén mông của nàng, hơn nữa dưới sự giận dữ trợn mắt của nàng hắn lại còn đắc ý cười to, khiến cho nàng không thể làm gì hơn là đáp lễ lại, đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ, cộng thêm cả lãi ----- một cánh tay đứt.

"Yêu nữ ghê tởm này, người đâu, lên!" Khí giận công tâm, Mã Duy An vung tay lên, dẫn một đám đại hán võ trang xông lên đánh.

"Đã sớm nên đánh, ai bảo các ngươi cứ trì hoãn lâu như vậy? Ha ha ha..." Bị mọi người bao vây đánh, Cổ Đinh Đang chẳng những không khẩn trương, ngược lại còn sung sướng cười vui vẻ không ngớt.

Chỉ một thoáng, chỉ thấy nàng như một con bướm nhẹ nhàng bay nhảy, thành thạo lướt qua đao quang kiếm ảnh, giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm ham chơi, lúc thì đánh chỗ này, lúc thì đạp chỗ kia, thật sự là náo nhiệt vô cùng.

"Chuyện này là sao? Chính chủ nhân còn chưa đánh, nàng lại còn tham gia náo nhiệt lên trước!" Sững sờ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Từ Triển Nguyên hiếm hoi thấy buồn cười.

Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu bật cười, lúc đang muốn mở miệng, đột nhiên một trận đau nhức ập tới ngực, khiến cho hắn không khỏi ứa mồ hôi lạnh....

Hỏng bét! Chén nọc độc vừa mới uống kia, giờ đang phát huy tác dụng trong cơ thể hắn.

Chú ý đến sắc mặt đột nhiên trắng bệch của hắn cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Từ Triển Nguyên cảm thấy lạnh một trận, đang muốn mở miệng hỏi thì, một tiếng hét lớn đầy cáu giận đã bắn tới -------

"Hoàng Phủ cẩu tặc, chúng ta hôm nay hãy chấm dứt đi!" Một đám người bên cạnh đã đánh đến náo nhiệt, Bạch Mộ Nam cũng không chịu yên lặng, lập tức hét lớn một tiếng, xông thẳng về phía cái gai trong mắt.

"Chỉ bằng ngươi, còn chưa có tư cách động đến chủ tử nhà ta!" Giễu cợt lạnh lùng, Từ Triển Nguyên giành trước bước lên, động thân đón lấy công kích của hắn, không còn rảnh để chú ý đến tình trạng của Hoàng Phủ Thiếu Phàm.

Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh chưởng ảnh bay múa, kiếm quang bắn ra bốn phía, tiếng đao kiếm va chạm lạch cạch leng keng vang lên không ngớt, biết bao náo nhiệt, song Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại chỉ có thể khẽ run tay, tự móc chiếc bình nhỏ trong ngực ra, đổ viên dược đỏ như lửa Cổ Đinh Đang tặng cho ăn vào...

"Hi hi... Quá kém! Quá kém! Cùng các ngươi đánh tiếp, ta cũng chẳng còn thú vị nữa!"

Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Cổ Đinh Đang cảm thấy chẳng có gì vui, lập tức không biết thi triển bộ pháp gì, chỉ thấy thân hình nàng chợt lóe, người đã nháy mắt biến mất, trước khi Mã Duy An kịp phản ứng lại, đã đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, chân ngọc nhấc lên, đôi ủng nhỏ không chút khách khí đạp thẳng về phía mông hắn, cho hắn đi vồ ếch tại chỗ.

"Thiếu chủ, người không sao chứ?" Bọn đại hán sợ hãi kêu, ba chân bốn cẳng vội vàng tiến lên đỡ vịn chủ tử nhà mình.

"Ha ha ha... Vồ ếch! Vồ ếch..." Vỗ tay cười to, Cổ Đinh Đang thấy thực vui vẻ, cảm thấy đám người kia giờ quá yếu, đánh loạn cũng chẳng thú vị, lập tức làm cái mặt quỷ, giọng nói trong trẻo chán ghét: "Các ngươi chơi chẳng vui tẹo nào, ta không chơi nữa!"

Vừa nói xong, nàng lười phải lãng phí thời gian, xoay người cười hì hì đi về phía Hoàng Phủ Thiếu Phàm, miệng còn đắc y kêu oang oang, "Đại thúc, ngươi thấy võ công ta thế nào? Có tư cách để giành ghế đại ma đầu với ngươi chứ...."

"Yêu nữ, ta giết ngươi!" Gầm thét rống giận, Mã Duy An chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ, tức đến mù quáng, hất đám thủ hạ đang đỡ hắn ra, vận công lực toàn thân lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tập kích về phía Cổ Đinh Đang đang quay lưng về phía hắn.

Xem tính trẻ con của nàng phát tác, lại dám thối lui khỏi lúc đang đối chiến kịch liệt, không chút đề phòng nào đưa lưng về phía địch nhân la hét không chơi nữa, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang muốn lên tiếng nhắc nhở, lại thấy Mã Duy An không thèm để ý đến tiếng xấu đánh lén, lấy tư thế sấm vang chớp giật tấn công về phía nàng, rõ ràng muốn đưa người vào chỗ chết, nhất thời cảm thấy hoảng hốt ------

"Cẩn thận!" Sợ hãi rống lên, hắn giống như có khả năng thay hình đổi vị, vốn bóng dáng vẫn đứng ở cách đó năm trượng, trong chớp mắt đã xuất hiện bên người nàng, cánh tay dài ôm ngang lấy thân thể mảnh mai mềm mại chặt chẽ vào lồng ngực, mà một tay kia lại chính diện nghênh đón một chưởng bén nhọn cực không quang minh chính đại kia.

Thoáng chốc, "Oành" một tiếng, chỉ thấy Mã Duy An bị chưởng lực đẩy bắn lại, như con diều đứt dây té bay về phía sau, mà Hoàng Phủ Thiếu Phàm đến động cũng không động, vững vàng bảo vệ người trong lòng.

"Chủ tử!" Từ Triển Nguyên đang đánh nhau kịch liệt với Bạch Mộ Nam mắt thấy một màn hung hiểm này, không khỏi hoảng hốt sợ hãi rống lên, không còn lòng dạ nào tiếp tục dây dưa, chưởng ảnh tung bay, lấy chiêu thức ngoan độc cứng rắn bức lui Bạch Mộ Nam, nhanh chóng phi tới bên cạnh Hoàng Phủ Thiếu Phàm, vội vàng hỏi: "Người không sao chứ?"

"Đại thúc..." Kinh ngạc thở nhẹ, Cổ Đinh Đang quả thực không dám tin.

Tại sao có thể như vậy? Đại thúc phải hiểu rõ thân thể của hắn hiện giờ, chỉ cần kinh động chân khí một chút, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn lại thay nàng đón lấy một chưởng của Mã Duy An, này... này.... hắn không cần mạng nữa hay sao? Sao lại có người dám vì người khác mà làm tổn thương bản thân mình chứ? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Hơi giật mình nhìn hắn, đáy lòng Cổ Đinh Đang nổi lên một tia dao động bất thường.

Giống như không nghe thấy tiếng hô của hai người, sắc mặt Hoàng Phủ Thiếu Phàm dù vẫn tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng như cũ, ánh mắt như điện kiên định nhìn chằm chằm đám người kia -----

"Các ngươi muốn ta đại khai sát giới sao?" Hắn chậm rãi mở miệng, song giọng nói cực kỳ êm ái lại ẩn chứa sát cơ tàn khốc mà không ai dám hoài nghi.

Bị cặp mắt tinh thấu kia nhìn chòng chọc, Bạch Mộ Nam cảm thấy rét run, lông tơ cả người không tự chủ được dựng hết cả lên, vô hình chung giống như bị một cỗ áp lực khổng lồ trấn trụ, nhất thời không dám tiếp lời, mà Mã Duy An mới bị đánh cho té bay ra ngoài thương thế cũng không nhẹ, liên tiếp ói ra mấy ngụm máu tươi, cuối cùng được đám thuộc hạ đỡ dậy.

"Ta... Chúng ta ... trước rút lui..." Lại ói ra một búng máu, Mã Duy An đứt quãng nói. Hắn mặc dù không thông minh, nhưng cũng không phải đần độn, biết rõ khi nào nên lui mới không để mình uổng mạng.

"Nhưng mà..." Bạch Mộ Nam không cam lòng.

"Trước rút lui!" Mã Duy An nháy mắt, đáy lòng đã suy tính phương án.

Hừ! Chỉ cần qua ngày hôm nay, hắn tự nhiên có thể khiến cho đông đảo nhân sĩ giang hồ theo bọn hắn đến Lục Ba sơn trang, cho đứa yêu nữ cùng Hoàng Phủ cẩu tặc kia nhục nhã.

Trong lòng biết Mã Duy An kiên trì muốn rút lui, mình cho dù có lưu lại cũng là một bàn tay không vỗ nên tiếng, dù sao nhân mã đều là của Mã Gia bảo, Bạch Mộ Nam cũng chỉ có thể rủa thầm trong lòng, không thể làm gì.

"Hoàng Phủ cẩu tặc, ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, ngày khác nhất định sẽ khiến ngươi phải trả lại sản nghiệp Bạch gia!"

Trong chớp mắt, đại sảnh chật kín không còn lấy một bóng người, nhưng vào lúc này, vốn nên đứng thẳng lại đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, huyết vụ đầy trời nhiễm đỏ một thân áo trắng, cũng bấn tung tóe lên chiếc váy màu tím nhạt của người đang được bảo vệ trong ngực.

"Đại thúc!"

"Chủ tử!"

Kinh hoảng kêu to, Cổ Đinh Đang cùng Từ Triển Nguyên vội vàng đỡ lấy thân thể chợt mê man mềm nhũn của hắn.

"Người đâu! Mau đi tìm đại phu..." Từ Triển Nguyên mất khống chế rống to, luôn miệng gọi người.

"Mời đại phu cái gì? Ta chính là đại phu của đại thúc!" Tức giận trách cứ, Cổ Đinh Đang vội vàng nói: "Mau! Đưa đại thúc về phòng, chậm trễ sẽ không kịp!"

Từ Triển Nguyên thấy hoảng hốt, lập tức không dám chần chừ thêm nữa, ôm lấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm xông thẳng vào bên trong, mà Cổ Đinh Đang cũng nhanh chóng theo sát phía sau, trong lo lắng, mơ hồ của một tâm trạng kỳ dị đang lên men trong đáy lòng...

Đáng ghét! Đại thúc sao lại che chở cho nàng? Ghét! Ghét! Ghét! Nàng ghét người như thế, ghét đại thúc như vậy....

Ô... Đại thúc, ngươi ngàn vạn không thể chết, nếu không cả đời này sẽ ghét ngươi!

"Bình này không được... Bình kia cũng không được... cái này cũng vô dụng..." Bên trong phòng, Cổ Đinh Đang gấp đến độ luống cuống tay chân, không ngừng lấy từng bình thuốc ra từ trong bọc quần áo của mình, cái bàn lớn như vậy đã bị bày đầy chai lọ, hơn nữa số lượng vẫn không ngừng gia tăng.

"Cô đây là đang làm gì?" Nhìn Hoàng Phủ Thiếu Phàm hơi thở yếu ớt nằm trên giường, Từ Triển Nguyên lại trừng mắt nhìn về phía chiếc bàn đầy bình thuốc kia, gấp đến độ gầm thét rống to, "Nếu cô không có cách nào giúp được chủ tử, mau nói một tiếng, ta còn sớm đi mời đại phu, tránh cho cô làm cho chậm trễ!"

"Lấy tình trạng của đại thúc, cho dù ngươi có mời một trăm đại phu cũng vô dụng!" Trong lòng đang gấp rút, lại nghe hắn rống rồi rống, Cổ Đinh Đang ngẩng đầu tức giận bộp lại, sau đó lại vội vàng cắm đầu trong bọc quần áo "Tìm báu vật"

"Đáng ghét! Rốt cuộc là ở đâu... ở đâu... A! Có, thấy rồi!" Mừng rỡ kêu to, nàng cầm chiếc bình sứ màu xanh nhạt vọt tới bên giường hẹp, đẩy tổng quản đang chiếm chỗ một bên ra, đỡ Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang hôn mê dậy, cái miệng nhỏ nhắn cắn rụng nắp bình, một trận hương thơm lạ lùng thoáng chốc tràn ngập trong căn phòng.

"Đó là cái gì?" Tuy đã bị đẩy ra phía sau, Từ Triển Nguyên vẫn hết sức chen ra phía trước, không yên tâm nhìn chằm chằm vào bình thuốc trên tay nàng.

Không có thời gian trả lời hắn, Cổ Đinh Đang đem miệng bình để sát vào bên miệng Hoàng Phủ Thiếu Phàm mớm thuốc, song khi nhìn thấy chất lỏng có mùi thơm kỳ lạ nức mũi kia chảy xuống từ khóe miệng, nàng ảo não khẽ rủa một tiếng, không rảnh nghĩ ngợi nhiều, ngửa đầu một hớp uống chất lỏng trong mình, dưới vẻ mặt trợn mắt cứng lưỡi của tổng quản mặt đen, cái miệng phấn nộn dán chặt lên bờ môi mỏng đang khép chặt.

Nàng... nàng vậy mà lại không để ý đến nam nữ hữu biệt, không chút do dự lấy miệng bón thuốc cho chủ tử? Đây.. rốt cuộc phải nói là chủ tử làm hỏng danh tiết của nàng, hay là nàng bôi nhọ sự trong sạch của chủ tử đây?

Từ Triển Nguyên hoàn toàn sững sờ ngây người, nghĩ thầm nếu chuyện như vậy truyền ra, vướng phải lễ giáo, chủ tử chẳng phải sẽ không cưới nàng không được sao?

Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.

Cổ Đinh Đang cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chuyên chú bón thuốc xong, cái miệng nhỏ nhắn lúc này mới chậm rãi rời khỏi môi mỏng, động tác nhẹ nhàng đặt Hoàng Phủ Thiếu Phàm nằm lại trên giường, gương mặt xinh xắn vốn đầy lo lắng cuối cùng cũng có vẻ buông lỏng.

"Khụ..." Ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt ngăm đen của Từ Triển Nguyên nổi lên một tầng hồng nhạt. "Cô vừa mới cho chủ tử uống cái gì?" Cho dù có chút lúng túng, điều cần hỏi, hắn vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

"Long Tiên Hương!" Có hỏi có đáp, nàng đem chiếc bình sứ màu xanh nhét lại vào bọc quần áo.

"Long Tiên Hương?" Lẩm bẩm nhắc lại, Từ Triển Nguyên khó hiểu. "Thứ đó dùng làm gì?"

Lấy ánh mắt nhìn một đứa ngốc liếc xéo một cái, Cổ Đinh Đang cười hi hi nói: "Dùng để cứu mạng, nếu không thì còn dùng để làm gì?" Hắc hắc, "Long Tiên Hương" là tiên đan cứu mạng đó, ban đầu lúc Vô Thường thúc thúc đưa cho nàng ngàn vạn lần dặn dò là chỉ có ở lúc nguy hiểm đến tính mạng mới được dùng, nói cái gì mà cho dù thương thế có nặng đến đâu, nếu chỉ còn một hơi thở, chỉ cần dùng một bình "Long Tiên Hương" này thôi, cho dù Diêm Vương lão gia cũng không đưa ngươi đi nổi.

Vô Thường thúc thúc nói lợi hại như vậy, chính là sợ nàng chỉ được một hồi, đã đem "Long Tiên Hương" này làm nước đường uống, lung tung lãng phí. Mà trên thực tế, có mấy lần lúc ở nơi hoang dã bởi vì khát nước nàng cũng từng nghĩ đến bình "Long Tiên Hương" này thật, nhưng nhớ lại gương mặt quỷ nghiêm túc dặn dò kia, không thể làm gì khác hơn mà bỏ qua cho ý định này.

Hôm nay nghĩ lại, may mà lúc ấy không có lấy ra giải khát, nếu không thì đại thúc thảm rồi.

Nghe vậy, chẳng có lòng dạ nào so đo mấy câu chữ trào phúng của nàng, Từ Triển Nguyên ngưng mắt nhìn chủ tử đang hôn mê trên giường, phát hiện sau khi hắn dùng xong "Long Tiên Hương" kia, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng sắc môi vốn hơi tím cũng đã chuyển dần, không còn mang tử khí như trước.

Xem ra nàng nói quả nhiên không giả!

"Đừng nhìn nữa! Có nhìn nữa, đại thúc cũng không tỉnh lại ngay được đâu!" Đặt mông ngồi xuống mép giường, Cổ Đinh Đang không khẩn trương như trước nữa, dùng cái giọng lưu loát nhạo báng quen thuộc, đôi ủng nhỏ lại bắt đầu rung rung.

Nghiêng đầu dò xét nhìn vẻ trêu tức của nàng một cái, Từ Triển Nguyên lần đầu tiên lộ ra một nụ cười thật lòng, giọng nói thành khẩn vạn phần, "Cám ơn cô!" Qua lúc nãy, hắn cuối cùng có thể xác định, tiểu cô nương trước mắt này thực sự không có ác ý với chủ tử.

Thấy hắn nói cám ơn chân thành như vậy, Cổ Đinh Đang lại thấy không quen, vuốt vuốt mũi nói sang chuyện khác. "Đại thúc mặt đen, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, đại thúc giao cho ta là được."

Đến giờ, Từ Triển Nguyên đã hoàn toàn tín nhiệm nàng, lập tức gật đầu nói: "Vậy làm phiền cô, cần bất cứ thứ gì, xin cứ việc phân phó!" Hắn, coi nàng như khách đối đãi.

Đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ, Cổ Đinh Đang phất phất tay bày tỏ không thành vấn đề, cho đến khi nhìn thấy hắn mỉm cười xoay người bước ra khỏi phòng xong, tầm mắt của nàng mới chậm rãi trở lại trên khuôn mặt nam nhân đang hôn mê trên giường.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt mắt kia, nàng không nói câu nào lặng nhìn một lúc lâu, vốn nụ cười tinh quái lúc nào cũng treo trên mặt giờ phút này đều mắt tăm mất tích, vẻ mặt có chút quái dị, trong đầu suy nghĩ cứ cuồn cuộn không dứt...

Đáng ghét! Đại thúc sao phải không màng tính mệnh của mình bảo vệ nàng chứ? Nàng thực chán ghét những kẻ như hắn, nhưng mà... nhưng mà đáy lòng vì sao lại có một cỗ cảm động khó hiểu?

Người dùng tính mạng để che chở cho nàng....

"Đại thúc, ngươi thật khiến cho người ta chán ghét...." Nhìn khuôn mặt nho nhã của hắn, Cổ Đinh Đang giận dữ buồn bực lẩm bẩm, nhưng khi ánh mắt rơi xuống cánh môi mỏng ưu nhã, ngón tay của nàng không tự chủ được chạm lên môi mình, hai gò má phấn nộn không tự chủ được khẽ hồng lên.

Ai nha! Môi của đại thúc thật ra thì... thật ra thì rất ấm áp mềm mại nha!

Vừa nãy vội vã cứu người, căn bản không có tâm tư suy nghĩ nhiều, giờ vất vả mãi cũng bình tâm lại, lúc này mới nhớ lại lúc mình lấy miệng bón thuốc khi nãy, xúc cảm tốt đẹp khi cái miệng nhỏ nhắn dán lên môi hắn.

Ừm... Nếu dán lên lần nữa, không biết có giống lúc trước không nhỉ? Mặc kệ! Thừa dịp đại thúc hôn mê, trộm đậu hủ của hắn ăn coi, thử xem mùi vị của miệng hắn có phải tuyệt vời như lúc nãy không?

Nghĩ đến đây, nàng cười hắc hắc, trong tò mò mang theo tà ác, thân thể mềm mại cúi xuống, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng một lần nữa dán lên bờ môi mỏng tái nhợt lại mềm mại, một lúc lâu lâu sau, nàng đỏ mặt thẳng người dậy cười.

Hì hì, quả nhiên là mùi vị tuyệt vời không chê vào đâu được!

Bạn đang đọc Công Tử Sờ Sợ của Trạm Lượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.