Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình nồng thắm

Phiên bản Dịch · 3705 chữ

Nữ nhân xinh đẹp đang đứng giữa làn những cánh hoa bay rải rác trong không trung.

Cô vươn tay khẽ lướt qua những cánh hoa rơi xuống bên cạnh mình.

Trên đầu ngón tay, trên trán, dưới chân cô là vô số những cánh hoa.

Thế nhưng người con gái đứng trong làn hoa lại rực rỡ hơn tất cả những bông hoa trên thế gian.

Ngay dưới vầng trán cao vừa phải chính là cặp lông mày gọn gàng, sắc nét, cặp mắt lung linh lung như được chiếu sáng bằng ngàn ánh sao càng toát lên vẻ mỹ miều lại sống động.

Hơn nữa hai cánh mũi xinh xắn dưới sống mũi vươn cao càng nhìn lại càng thấy đẹp.

Làn da trắng tinh khôi tương phản với mái tóc đen tuyền càng nổi bật lên vẻ đẹp thanh khiết của nàng.

“Hôm nay ta vẫn sẽ chờ.”

Nàng hé nhẹ đôi môi căng mọng, để lộ chiếc má lúm đồng tiền xinh xắn bên má trái.

Đôi mắt chớp chớp tuy không thể gọi là dung mạo rực rỡ, thế nhưng nàng chính là nữ nhân mang vẻ đẹp như bông hoa tuyết toát ra ánh sáng lấp lánh.

Không biết vì sao mà khi nàng nở nụ cười, cả khuôn mặt toát lên vẻ cao quý.

Đây chính là mỹ sắc tuy trầm lắng mà rất rõ rệt.

Nàng khẽ mím môi hướng mắt nhìn vào cổng ‘Phí Ái Viện’.

Nàng cứ thế nhìn chằm chằm vào lối vào, khẽ thở dài.

Sau đó nàng bắt đầu đưa bước chân uyển chuyển, tản bộ trong Phí Ái Viện.

Phí Ái Viện.

Đây là vườn hoa mà vào mùa xuân, dù không được chăm sóc vẫn phô ra những cánh hoa tuyệt đẹp.

Những cánh hoa trong viện quá đẹp, thơm ngát cả khu vườn đến nỗi mà bất cứ đôi nam nữ thanh niên nào đi qua đều sẽ rơi vào lưới tình, bởi vậy mà có cái tên Phí Ái Viện.

Mỹ nữ nhảy quanh Phí Ái Viện đó, khóe môi luôn nở nụ cười.

“Đã cuối mùa xuân rồi. Vườn hoa này rồi cũng sẽ thay đổi thành đồng cỏ xanh chứ?”

Chỉ còn lại một vài cánh hoa đang rung rinh trong làn gió cuối xuân.

Nữ nhân nhặt lấy cành đào rơi ở dưới chân.

"Sao ngươi lại rơi xuống như thế này?"

Nữ nhân mỉm cười, dùng tay ngắt những chiếc lá khô trên cành đào.

"Đến... Không đến..."

Nữ nhân đang xem bói lá, nét mặt biểu lộ sự căng thẳng không nguôi.

Mỗi lần ngắt đi một chiếc lá nàng lại lẩm bẩm đến, không đến, mỗi chiếc lá rơi xuống dưới chân, nàng lại tiến một bước.

"Đến..."

Tách, tách, đến cho đến chiếc lá cuối cùng.

"Ơ..."

Đáng ra nàng phải nói 'Không đến', tiếc thay chỉ còn lại chiếc lá duy nhất.

Nàng phồng má, môi anh đào chu ra.

"Hẳn chàng sẽ không đến đâu....? Chính sự... quá nhiều chăng?"

Nữ nhân ngập ngừng không muốn ngắt nốt chiếc lá còn lại.

Tuy lần nào chàng cũng đến muộn, nhưng chưa bao giờ chàng không đến.

Sâu thẳm bên trong trái tim nàng là cảm giác đau nhói khó tả.

Nữ nhân tiếc nuối đến không thở được, nàng ghì chặt lấy lồng ngực, cảm giác mọi thứ kéo dài ra.

Nàng thở dài một hơi đưa tay chạm lên chiếc lá cuối cùng.

Thật khó khăn cho nàng để ngắt đi chiếc lá còn lại đó, môi nàng khẽ mấp máy 'không đến'.

"Ta đến rồi."

".....!"

"Ở đây."

Âm thanh lạnh lẽo phả lên gáy nữ nhân.

"Nàng lại ở đây ngắt những chiếc lá vô tội sao? Eun Seol à."

Eun (Ngân) ôn hòa. Seol (Tuyết) trắng. Người cũng như tên, như bông tuyết mềm mại giữa mùa đông lạnh giá.

Eun Seol ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn khuôn mặt nam nhân sáng bừng đang nhìn chằm chằm mình.

Nam nhân có nước da trắng mịn không kém gì Eun Seol.

Đôi môi đỏ mọng cong lên tô điểm cho khuôn mặt khiến các mỹ nữ còn phải kém vài phần sắc khí.

Đôi mắt dài sắc thẳng, kí khái nam nhân, thế nhưng đâu đó lại mang vẻ lạnh lẽo, âm u.

Tuy nhiên cái lạnh đó lạnh bao nhiêu lại càng đẹp bấy nhiêu.

Vẻ đẹp mang nét buồn man mác.

"Điện hạ!"

Nam nhân này chính là người đạp lên rừng tin đồn mà sống, vị vua của Joseon, Do Yun.

Do Yun hướng mắt xuống Eun Seol.

Ánh mắt có chút đa tình.

Eun Seol đang hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn nam nhân bỗng hóa ánh mắt dịu dàng, đôi môi chúm chím cười.

Do Yun giành lấy cành đào trên tay Eun Seol, bàn tay hướng chiếc lá Eun Seol vốn định ngắt đi, chàng mạnh mẽ ngắt chiếc lá, tách.

“Lần nào nàng cũng đều làm những chuyện này, chẳng phải là chuyện vô nghĩa sao.”

Rồi chàng đặt cành đào lên lòng bàn tay nhỏ của Eun Seol môi khẽ cười.

Đôi mắt lạnh lùng của Do Yun cứ thế nheo lại.

Eun Seol bước một bước về phía Do Yun, đôi mắt lấp lánh.

“Điện hạ, phải chăng vì việc triều chính chậm trễ nên Ngài mới đến muộn?”

“Ta đâu phải hạng lười biếng mà để chính sự chồng chất.”

“Vậy có phải Thái giám tổng quản ngăn không cho người ra ngoài?”

“Có kẻ nào có quyền ngăn cản ta sao?”

Do Yun cố nhịn cười mạnh miệng đáp lời Eun Seol.

Ngay sau đó chàng hướng Eun Seol nhìn nàng với nụ cười tươi rói, đôi vai mỹ nhân trùng xuống.

“Vậy vì sao ngài đến muộn? Ngài đã nói sẽ cùng ta ra phố ăn vặt…. rồi lại định không đến hay sao, hay ngài đã có chuyện gì, dù là gì đi chăng nữa tiểu nữ đã rất lo lắng.”

Eun Seol bĩu môi hờn dỗi hướng ánh mắt oán giận với Do Yun.

Do Yun cao hơn nàng rất nhiều, tưởng như nàng đã ngửa cổ ra hết cỡ, Eun Seol chầm chậm chớp mắt.

Do Yun đưa tay lên cẩn thận vuốt ve đôi má trắng nõn của Eun Seol.

“Thì ra vì ta mà lần nào nàng cũng phải chờ ở đây.”

Giọng nói ấm áp khiến Eun Seol vốn đang giận dỗi đã có thể thả lỏng khuôn mặt.

Eun Seol khẽ mím môi, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn của Do Yun đang đặt trên má mình.

Đồng thời trên đôi má trắng nõn của Eun Seol ửng hồng lên.

“Dù vậy vẫn tốt rồi, được gặp Ngài như thế này.”

Eun Seol khẳng định tình cảm của mình.

Do Yun bối rối trước lời thú nhận đường đột của Eun Seol thu tay đang vuốt ve má mỹ nhân về.

Chàng hắng giọng và đứng sang bên cạnh Eun Seol.

Hai người cất bước bên nhau dưới ánh nắng ấm áp, giữa rừng hoa ngát hương.

Chỉ cần lặng lẽ bên nhau thế thôi.

Do Yun đứng lại cạnh bên Eun Seol, rón rén liếc mắt nhìn nàng.

Từ bờ môi khép hờ cho đến chóp mũi cao, hơn nữa là đôi má hồng như quả đào chín kỹ, tất cả đều làm trái tim Do Yun xôn xao.

Do Yun mới đó còn đang ngẩn người nhìn xuống Eun Seol nhanh chóng thay đổi biểu cảm.

“Có điều…”

“Vâng?”

“Giờ đây đường đến gặp nàng khá xa, lại khó đi.”

“Vâng?”

“Vậy nên lần sau nàng nhập cung đi.”

Eun Seol nghe vậy lập tức dừng chân, bất ngờ nổi giận hướng mắt nhìn lên Do Yun.

Do Yun vẫn một vẻ mặt rắn chắc nhìn thẳng phía trước, phát hiện ra ánh nhìn giận dỗi của Eun Seol, chàng nhìn chằm chằm xuống Eun Seol.

“Sao.”

“….ah.”

“Không thích sao.”

Khi hỏi không thích sao, vẻ mặt Do Yun hoàn toàn rắn chắc.

Eun Seol có chút giật mình ngập ngừng không thể đưa ra câu trả lời.

Đối với câu nói đường đến gặp mình xa, và khó đi của Do Yun, nàng không thể không ngập ngừng.

Do Yun là vua một nước, quả thật cũng khó cho chàng khi cứ phải xuất cung đến nơi nào đó.

Thế nhưng chàng không giải thích cho nàng nghe một câu đơn giản như vậy. Chàng nói đường đến gặp nàng thật xa khiến Eun Seol thật sự tiếc nuối không thể trả lời.

Trong khi Eun Seol vẫn ngập ngừng không cách nào che giấu khí sắc thất vọng trên khuôn mặt…

“Thật ra, nói rằng đường đến gặp nàng xa chỉ là ngụy biện.”

“…Điện hạ.”

Do Yun vỗ về mỹ nhân, cố nhịn không phì cười, ấm áp vuốt ve mái tóc Eun Seol.

Chàng giấu cả nụ cười ẩn sâu bên trong, cố gắng che giấu ánh mắt ấm áp chỉ muốn toát ra.

“Nàng bày ra khí sắc thất vọng đó.. làm kẻ trêu đùa ta đây hổ thẹn hay sao.”

“Tiểu nữ sợ mà. Tiểu nữ còn tưởng thật. Lần nào Điện hạ cũng đùa như thật vậy.”

Eun Seol ngoảnh lại với hàng nước mắt.

Sau đó bực bội tiến lên phía trước, Do Yun nhìn chằm chằm Eun Seol bước đi như vậy mở miệng nói.

“Có điều, đó là sự thật.”

“Sự thật gì ạ?”

Đối mặt với lời vừa nói ra của Do Yun, Eun Seol khựng bước chân ngoảnh lại nhìn Do Yun.

Đôi mắt nàng vẫn còn ngấn lệ.

“Chuyện ta muốn nàng nhập cung.”

“…Dạ?”

Do Yun đưa tay lau nước mắt cho cô.

Eun Seol giật mình.

“Để đến gặp nàng không hề khó khăn cách trở.”

“…”

“Trái lại còn rất hạnh phúc và vui vẻ khi gặp nàng. Chỉ cần nghĩ sẽ được gặp nàng thôi...”

Giọng nói thổ lộ chân tình của Do Yun rung chuyển trái tim bé nhỏ của Eun Seol.

“Càng gần đến ngày hẹn trái tim ta lại đập thình thịch, mỗi đêm đến đều như vậy.”

“…Điện hạ.”

“Mùa xuân thật sự kết thúc, hoa khắp thiên hạ cũng héo tàn.”

“…”

“Thế nhưng tại sao con đường ta đến gặp nàng hương hoa vẫn chưa hết, mùi hương đó dịu ngọt càng làm người ta mất tinh thần, choáng váng.”

“A.”

“Nhưng tại sao càng ngày ta lại càng thấy con đường đến gặp nàng khó khăn, cách trở.”

“Rốt cuộc vì sao Ngài lại muốn tiểu nữ nhập cung…”

Eun Seol cẩn trọng ngước nhìn Do Yun.

Rồi Do Yun bước những bước vững chãi về phía Eun Seol, dùng ánh mắt yêu thương nhìn mỹ nữ trước mặt.

Bao phủ đôi mắt đen của Do Yun là hình ảnh Eun Seol.

“Ta muốn được nhìn thấy nàng trong cung.”

“Điện hạ!”

“Và, ta đã bày ra cái cớ đó.”

“Thế nhưng, Điện hạ…”

“Ta không muốn giấu diếm.”

Giọng nói kiên quyết của Do Yun, Eun Seol mím chặt môi không thể trả lời.

“Hơn nữa…”

“Điện hạ!”

“Hơn nữa, bây giờ ta không muốn, nàng phải chờ đợi một mình như thế này nữa.”

“Tiểu nữ không phải không hiểu tấm lòng Điện hạ, nhưng chuyện đó..”

“Ta sẽ là người đợi, từ giờ trở đi.”

Eun Seol đối với lời nói của Do Yun có chút bất ngờ, thân hình nhỏ bé khé run lên. Do Yun nắm chắc lấy bờ vai nàng.

Thoáng chốc, hơi thở hai người hòa lẫn với nhau.

“Vì vậy, nàng hãy nhập cung đi.”

“Điện hạ.”

“Nàng sợ, hay lo lắng điều gì.”

“…”

“Hoặc không ta sẽ bước xuống khỏi vị trí này, để được ở cùng chỗ với nàng, bất kể phương pháp gì ta cũng có thể.”

“Không đâu Điện hạ. Không phải như thế..”

Do Yun nói rằng sẽ từ bỏ ngai vàng, Eun Seol lắc đầu, đôi tay lớn vẫn nắm chắc trên vai nàng.

Hơi ấm từ cơ thể Eun Seol truyền sang trái tim lạnh lẽo của Do Yun.

“Vì tiểu nữ quá bất ngờ.”

“…”

“Quá giật mình.”

Do Yun mỉm cười nắm lấy đôi tay ấm áp của Eun Seol.

Kẻ vốn không biết cười như Do Yun giờ đây đã khá quen thuộc với nụ cười hướng Eun Seol nở nụ cười.

“Liệu ta có thể mưu cầu hạnh phúc, kẻ bất hạnh ta đây liệu có thể nở nụ cười.”

“…”

“Thực ra, ta cũng đã từng do dự, có từng lo lắng, cũng tự mình hối thúc bản thân.”

“…”

“Rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản trái tim này khao khát hướng về phía nàng.”

Lời bộc bạch của Do Yun chạm sâu tới trái tim Eun Seol, chóp mũi nàng tê cóng.

Eun Seol không thể nào ngó lơ tình cảm nồng cháy đó.

“Ta không thể chế ngự được trái tim này như sợi dây diều hướng về phía nàng.”

“Điện hạ.”

“Ta muốn ở cùng chỗ với nàng… không nhẽ trái lại ta không thể dụng sức vì khao khát đó sao.”

Do Yun nở nụ cười hạnh phúc nhất thế gian lấy từ tay áo ra một chiếc châm ngọc xinh đẹp đưa đến trước mặt Eun Seol.

“Ah.”

Eun Seol thốt ra tiếng thở dài nhỏ, đôi mắt cô nhìn xuống châm ngọc Do Yun đang giữ trên tay.

Trong thoáng chốc, mắt cô như mờ đi.

“Nếu là ở cùng nàng. Cho dù là quyền lực ta từng căm ghét, khinh miệt, hay mùi máu tanh ta từng luôn thấy kinh tởm dù chỉ một khoảnh khắc, tất cả đều trở thành hương thơm.”

“Điện hạ.”

“Vì thế, nàng hãy cùng ta sống tiếp quãng đời còn lại. Dù là sống ở nơi hơi thở cũng phải kìm nén, chuyện vui vẻ như thế, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên ta được nghe.

“Điện hạ.”

Dòng nước mắt ấm nóng chầm chậm tuôn ra dường như ăn mòn Eun Seol.

“Liệu, nàng.. sẽ trở thành hơi thở của ta chứ?”

“Điện hạ.”

“Nàng sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất của ta, cho ta được sống chứ?”

Trên khuôn mặt vừa mới nở nụ cười hạnh phúc của Do Yun, sự khẩn trương đã dâng lên thay thế.

Eun Seol nhìn Do Yun như thế, nàng đưa tay đón lấy châm ngọc từ tay chàng.

Do Yun nhìn chằm chằm châm ngọc do chính tay mình chọn, lại nhìn ánh mắt Eun Seol lại một lần nữa rơm rớm nước mắt.

Biểu cảm phức tạp tuy đau lòng mà lại hạnh phúc, dòng nước mắt vẫn lăn xuống.

Do Yun ấm áp kéo Eun Seol và lòng.

“Điện hạ.”

“Eun Seol, ta muốn nàng ngẩng đầu lên nhìn ta.”

“Điện hạ.”

“Dù là xuân hay hạ…. dù thu qua đông lại về. Tùy thời tiết, ta đều muốn chọn lựa cho nàng những chiếc châm cài xinh đẹp như nàng, hợp với nàng.”

Ánh mắt hai người mềm mại cuốn lấy nhau.

“Điện hạ, thiếp yêu chàng.”

Giọng nói mềm mại như làn gió của Eun Seol len sâu vào trái tim Do Yun, nắm lấy vị trí sâu nhất trong đó.

“Ta cũng muốn ôm lấy nàng trong lòng, cùng nhau sống hạnh phúc.”

“Điện hạ.”

“Thật nhiều, thật ấm áp.”

“….!”

“Ta yêu nàng, Eun Seol.”


“Eun Seol.”

“…”

“Ta đã định tên như thế.”

“Điện hạ.”

“Eun (Ngân) ôn hòa, Seol (Tuyết) trắng. Đó chính là tên công chúa của chúng ta.”

Không lâu trước khi Eun Seol sinh ra, cái tên Eun Seol đã được phát ra từ vị vua đang sụp đổ.

Ở đại điện đến hơi ấm còn khó tìm, vị vua của đất nước này nằm trên long sàng thoi thóp như xác chết.

Bên cạnh là Trung điện đang ngồi cúi đầu, tay ôm bụng bầu lớn, nghiến răng.

“Cái tên rất đẹp thưa điện hạ.”

Những con sói già luôn cuộn mình lăm le con mồi là nhà vua đã mất hết quyền lực từ lâu.

Những kẻ đang theo dõi vị vua bù nhìn với ánh mắt xem bao giờ mạng sống ấy kết thúc, đang lăm le nhắm vào gáy hoàng đế.

Nhà vua đau đớn ở đâu đó, đôi lông mày nhíu lại. Dù vậy hoàng đế vẫn nắm chặt hai nắm tay.

“Trung điện nhất định phải sinh ra một công chúa thật giống nàng.”

“Điện hạ.”

“Đứa trẻ đó… nàng nhất định phải bảo vệ.”

Từ sâu bên trong cơ thể cơn ho dội lên, hoàng đế nằm xuống với tiếng ho khan.

Hoàng đế chẳng còn lại mấy ngày nữa, có lẽ chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng hoàng đế vẫn còn nuối tiếc nhìn vị Trung điện ngồi bên cạnh ôm đứa trẻ hẵng còn trong bụng, không nỡ nào nhắm mắt rời đi.

Lúc ấy, vị Thượng thiện run cầm cập dâng thuốc sắc lên.

“Điện hạ.”

Hoàng đế nằm đó, dùng sức mở mắt ra.

“Đây hóa ra là thuốc giúp níu giữ mạng sống của ta.”

Vị thượng thiện đặt bát thuốc xuống.

Sau đó đau xót rơi lệ quỳ rạp xuống.

“Điện hạ! Người nhất định phải tĩnh tâm ạ! Người chính là hy vọng duy nhất của Joseon này.”

Hoàng đế nghe hai từ ‘hy vọng’ mà nở nụ cười bi thương, đôi mắt trở nên đỏ hoe ngước lên.

“Joseon vốn đã chết rồi. Hơn nữa, ta không phải hy vọng của Joseon này.”

“Điện hạ!”

“Hy vọng chính là Tả tướng. Vua trên vua, trời trên trời!”

“…!”

“Chỉ có Lee Hak Soo, chỉ mình hắn có thể nắm giữ và lay chuyển Joseon, để được như vậy… ta phải chết đi!"

Hoàng đế đang chống chọi với cơn đau đầu và cơn ho sâu hơn ngày hôm qua.

Trung điện nổi cơn thịnh nộ, ‘Tại sao dù đã uống thuốc cũng không chút thuyên chuyển?’ thế nhưng ai cũng biết rằng đó là điều đương nhiên.

Tất cả mọi người đều biết rằng trong bát thuốc đã được hòa chất độc, nhưng hoàn toàn không làm gì được.

Càng ngày bệnh tình của Hoàng đế càng trầm trọng, cùng với đó vị trí của nhà vua cũng càng ngày càng nghiêng đổ về tận cùng của bờ vực.

Nhà vua liếc chằm chằm thứ thuốc đen ngòm trong bát sứ.

Nhìn đến nỗi thứ màu đen ngòm đó gần như nhuộm đen cả đôi mắt người.

Trung Điện ngồi cạnh đó nhắm nghiền đôi mắt.

"Bỏ thang thuốc đó xuống đây."

“Điện hạ! Xin người đừng uống nữa! Tiểu thần dù có phải bỏ mạng cũng sẽ dốc sức bảo vệ người!”

Thượng thiện nói lớn, vươn tay ra định đổ bát thuốc đi.

“Không được, đặt xuống đi.”

“Ta có chết thì mọi chuyện mới kết thúc.”

“…!”

“Chất độc vốn đã ngấm vào khắp cơ thể ta, ta biết rất rõ chỉ một bát thuốc nhỏ này, dù có không uống, cũng không thể cứu được mạng này.”

“… Điện hạ!”

“Ta càng chần chừ thì Trung điện và cốt nhục của ta trong bụng nàng… đứa trẻ đó sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn mà thôi.”

Vị vua đau khổ vươn đôi tay run run đón lấy bát thuốc từ tay Thượng thiện.

Sau đó tuôn nước mắt nóng bỏng, một tiếng thở dài và một hơi uống sạch bát thuốc độc.

Trong lòng ngực như vỡ tung, bắt đầu trở nên nóng rát, Hoàng đế không chịu được thêm nữa thổ ra một ngụm máu đen.

“Ngự y! Truyền ngự y. Ngự y!”

Trung điện giật mình sợ hãi kéo Hoàng đế đang thổ huyết ôm vào lòng.

Trung điện tuyệt vọng, Hoàng đế cười nhạt.

Hoàng đế nhắm đôi mắt mệt mỏi, đưa hai tay uể oải nắm tay Trung điện.

“Được rồi, Trung điện.”

“Điện hạ, Người nôn ra máu rồi. Lần đầu tiên thần thiếp thấy Người nôn ra máu như vậy!”

“Ta muốn nghỉ ngơi, muốn nằm lên gối Trung điện.”

Hoàng đến nằm gối đầu lên gối trung điện thở hổn hển.

Tuy nhiên khuôn mặt người lại an nhiên lạ thường.

Trung điện nắm chặt lấy bàn tay khô khốc của nhà vua càng ngày càng suy nhược đang nằm trên đùi mình.

“Thần thiếp dù có chết cũng phải chết cùng Bệ hạ.”

“…”

“Nhất định phải ở trong cung điện này.”

Giọng nói của Trung điện run rẩy.

“Tả tướng đã giao ước với ta đánh đổi mạng sống của ta để đổi lấy sự an toàn cho đứa trẻ… cho nên, Trung điện, nàng không cần lo lắng.”

“Điện hạ, Lee Hak soo là quái vật.”

“…”

“Làm sao có thể tin được lời của quái vật chứ. Thần thiếp không tin những thứ như giao ước.”

Trung điện nở nụ cười nhạt ngước lên nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế mở mắt, lén lút nhìn xuống Trung điện.

Vẫn là nữ nhân xinh đẹp như xưa.

Nếu như nàng không gặp ta, nếu như thế mỹ nhân nàng sẽ không có lý do gì mà phải sống cuộc đời không hạnh phúc.

Lại nhìn đứa bé trong bụng Trung điện, nhà vua lại ước gì mình có thể ở lại bên cạnh mẹ con họ một ngày nữa, rồi lại ước có thêm một ngày nữa.

“Con ta… con chúng ta sẽ sinh ra, sẽ chập chững bước đi… gọi ta là phụ hoàng, ta sẽ sống đến ngày có thể nhìn thấy đứa nhỏ chạy nhảy khắp đại điện. Sẽ cùng đứa nhỏ chơi đuổi bắt, cùng nhau thả diều… cùng nhau hòa thuận vui vẻ suốt quãng đời còn lại.”

“Vâng, nhất định là như thế. Nhất định người phải chăm sóc con chúng ta đến khi trưởng thành, Điện hạ.”

Lúc đó, âm thanh như sấm động rung chuyển cả đại điện quấn lấy Hoàng đế và Trung điện.

“Điện hạ, Tả nghị đình Đại giám xin cầu kiến ạ!”

Bạn đang đọc Công Chúa Dụ Dỗ Bạo Chúa của Jin Suk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yonghee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.