Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 545 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lần Dụ Ninh nổi giận, Sở Cẩn lại đi sớm về trễ một thời gian, biểu tình trên mặt cũng ngày càng âm trầm.

Mỗi lần trở về hắn đều mang một đống khăn tay, túi thơm ra cho nàng xem, cũng coi như bằng chứng cho việc bản thân làm chuyện tốt, cho nên, Dụ Ninh có thể lờ mờ đoán rằng, nhờ làm phúc nhiều mà tên này được phái nữ săn đón ra sao.

Cũng không biết Sở Cẩn nghĩ gì, tâm trạng không tốt lại quay ra động tay động chân với nàng, dường như dùng phương thức ấy thì hắn có thể giải tỏa nỗi uất ức trong lòng vậy.

Sau lần kia, khi hắn sờ mó thân xác cũng biết hạn chế mức độ hơn, dù sao thì Dụ Ninh cũng đang có chuyện nhờ vả nên đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Thế nhưng, thực tế đã chứng minh, biến thái sẽ không vì bạn nhân nhượng mà suy giảm, nó sẽ chỉ được đà mà lấn tới thôi.

Một ngày, đến nửa đêm Sở Cẩn vẫn chưa chịu đi ngủ, khi linh hồn Dụ ninh bắt đầu ẩn hiện ra, hắn nhảy xuống giường cầm đĩa anh đào trên bàn đến.

Mặc dù không biết ý nghĩa hành động này nhưng trực giác cho nàng biết đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành.

“Hôm nay ngươi làm cái gì?” Dụ ninh theo thói quen hỏi một câu.

“Sửa đường, phát cháo miễn phí.” Sở Cẩn cầm một quả anh đào:” Ta giúp ngươi ăn.”

Chuyển đề tài thật nhanh nhỉ:” Bây giờ ta như thế này ngươi còn định cho ta ăn, cũng không sợ khiến thân xác nghẹn chết.”

Nghe được lời đáp, Sở Cẩn tự động coi là nàng đã đồng ý, hắn lập tức cho anh đào vào miệng nhai nhóp nhép rồi cúi người đem chất lỏng truyền vào khóe môi thân xác.

Sau hành động này, trong khoang miệng Dụ Ninh lập tức nếm được một chút vị ngọt, đây là lần đầu tiên sau khi hồn xác lìa nhau, nàng cảm nhận được mùi vị, ngạc nhiên đến không kịp phản ứng.

“Ngọt không?” Sở Cẩn nhần vỏ và hạt vào đĩa, lại đút tiếp một quả khác:”Hôm nay người liếc nó ba lần.” ( Soft thật nhưng cũng hơi sợ ha, liếc có 3 lần mà cũng để ý ra được huhu)

Dụ Ninh ngẩn người, bởi vì loanh quanh trong cái nhà này mãi mới có một thứ mới mẻ đưa vào, anh đào lại đỏ mọng nước nên nàng có nhìn qua mấy lần, không ngờ Sở Cẩn còn chú ý đến cả điều này.

Mặc dù Dụ Ninh có hơi chút thích ngọt nhưng nghĩ đến việc có thêm nước miếng biến thái trong đó liền vô cùng không vui, thấy hắn lại định tiếp tục liền mở lời can ngăn:” Không cần, ta không thích.”

Sở Cẩn híp mắt ngừng hành động.

“Liễu Nguyên” Đặt đĩa về chỗ cũ, Sở Cẩn đột nhiên kêu tên nàng.

Bạn đang đọc Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh của Đường Miên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.