Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đám cưới Minh Hào

1325 chữ

Ngọc Diệp đến dự đám cưới Minh Hào - Quỳnh Hoa trong trang phục màu tím xanh, lấy cảm hứng từ kiểu dáng của quý tộc châu Âu thế kỷ XVIII. Vì chiếc váy được cách điệu , cắt ngắn trên gối, không còn dài phủ gót như ngày xưa, để phù hợp với sự năng động của tuổi trẻ bây giờ, nên Ngọc Diệp đã quyết định mang giày ống cao cùng màu cho đúng mode.

Cô cố tình làm cho mình xinh đẹp, nổi bật hơn nhân vật chính đêm nay, cuốn hút sự chú ý của khách khứa từ cái nhìn đầu tiên. Và cô đã được toại ý.

Ngọc Diệp chỉ kịp bỏ bao thư vào thùng thì cô dâu, chú rể cùng với gia đình cô dâu đã nhanh chóng tề tựu quanh cô. Còn “Ân cần chu đáo” nào hơn!

Không chút lúng túng, Diệp nhấc ly nước ngọt trên khay anh phục vụ vừa mang tới, nâng lên:

- Chúc mừng.

Minh Hào lạnh nhạt:

- Cám ơn.

Ngọc Diệp cười vui vẻ, lướt mắt qua những gương mặt căng thẳng như sắp ra chiến trường:

- Mấy người phát thiệp mời cho tôi đàng hoàng. Tôi không phải là vị khách không mời mà đến, đừng quẳng cho tôi cái nhìn không thiện vậy.

Thấy khách mới vào, mấy anh thợ chụp hình, quay phim chạy đến làm nhiệm vụ. Ai nấy lập tức tươi mặt, nở nụ cười giả tạo, tạm đình việc khai chiến với nhau.

Ngọc Diệp chen đứng cạnh Hào. Cô vừa cười vừa nói nho nhỏ:

- Vừa cầm được giấy ly hôn đã vội vàng tổ chức đám cưới ngay. “Cưới vợ phải cười liền tay” hả anh Hào?

Hào cười tỉnh rụi. Không thể để con bé độc miệng này biết nó làm anh đau đầu cỡ nào. Nếu không, chắc nó hả hê lắm.

Giọng Diệp vẫn rin rít bên tai:

- Tôi đã có một bà mẹ ghẻ, bây giờ lại có thêm một anh rể ghẻ. Anh rể ghẻ, nghe là lạ, vui tai.

Hào nghiến răng, cố nhếch mép cười. Chiến Thắng tinh ý thấy hết. Để gỡ vây cho bạn, vừa chụp xong hình.

Thắng nắm khuỷu tay Diệp kéo đi:

- Cho tôi hân hạnh mời cô bản này nhé!

Ngọc Diệp bị cưỡng ép bước nhanh theo đà kéo của Thắng. Khi tay Thắng choàng qua eo cô, Diệp nhìn anh với ánh nhìn sắc lẻm:

- Anh tốt với bạn ghê. Sợ tôi phá đám cưới à?

Thắng cứng giọng:

- Cô có bản lĩnh đó sao?

- Yên tâm! Tôi chẳng bao giờ làm chuyện hạ thấp tư cách mình. Không cần anh nói khích… - Không tắt nụ cười trên môi, Diệp hỏi: - À! Anh không thấy xấu hổ khi dùng sức mạnh với một người con gái yếu đuối như tôi hả?

Chiến Thắng nheo mắt lặp lại:

- Một người con gái yếu đuối? - Tay Thắng bất giác xíêt chặt Diệp hơn - Người thông minh là người biết dừng lại đúng lúc. Cô đi quá đà rồi đấy.

Vẫn uyển chuyển trong điệu Slow tình tứ, Diệp tỉnh tỉnh:

- Ghì tôi chặt vậy? Chỉ mới hai lần gặp gỡ đã thích tôi đến thế? Muốn có một cái hẹn với tôi không?

Lập tức, Thắng nới lỏng tay. Anh bị Ngọc Diệp hù cho một phen. Con gái ăn nói bạo dạn cỡ này anh mới gặp.

Diệp đắc ý đẩy người, thoát khỏi tay Thắng:

- Tôi về đây. Như anh thấy đó … - Diệp nhún vai làm một cử chỉ - rất hòa bình.

Thắng chưng hửng nhìn theo Diệp đến chào cô dâu, chú rể rồi mới đi về. Ngông nghênh! Lại thêm một ấn tượng mãnh liệt nữa cô gây ra cho Thắng.

Chẳng hiểu sao Thắng không còn hứng thú lưu lại đến tàn tiệc. Anh bèn lấy áo khoác, tính ra về thì gặp Quỳnh Hương đi tới:

- Anh mời em bản này được chứ?

Để áo lại chỗ cũ, Thắng mỉm cười, nhã nhặn chìa tay ra:

- Mời em!

Hương đặt tay mình vào tay Thắng. Hai người nhanh chóng hòa điệu với mọi người nơi sàn nhảy.

- Cảm ơn anh đã ngăn chị Diệp lại. Nếu không thì…- Hương so vai - em không dám tưởng tượng. Lỡ có gì tai tiếng, xấu hổ chết luôn. Gia đình em định thư thả vài bữa, mời cơm anh để cám ơn.

Thắng buột miệng đính chính cho Ngọc Diệp :

- Ngọc Diệp không có tới đây quậy phá đâu, chỉ châm chọc chút thôi. Chúng ta đã hiểu lầm cô ấy.

Quỳnh Hương hỏi lại:

- Chị ấy nói thế à?

Thắng im lặng không nói.

Hương nói tiếp câu chuyện bằng lời nhận xét:

- Cũng có thể. Có ai đoán được chị Diệp nghĩ gì, làm gì đâu.

Muốn tìm hiểu thêm về Ngọc Diệp nên Thắng cố tình cười lớn, nói:

- Anh không hình dung nổi cô ta đã làm những gì khiến mọi người phải dè chừng và ngán ngẩm đến thế.

Quỳnh Hương không giấu vẻ ác cảm của mình:

- Anh có tưởng tượng được không, để phản đối dượng Tường bước thêm bước nữa với mẹ em, chị Diệp đã đòi thoát ly gia đình khi mới mười lăm tuổi.

Chiến Thắng gật gù:

- Đúng là bạo gan thật. Mới mười lăm tuổi đã bất chấp, liều lĩnh đến vậy. Nhưng ở tuổi mười lăm thì người ta làm được gì? Nếu may mắn không rơi vào con đường xấu thì cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn về nhà.

Quỳnh Hương lắc đầu:

- Không. Cách chị Diệp thoát ly gia đình là đòi đi du học. Mẹ chị ấy giàu lắm. Mất đi để lại di sản thừa kế khổng lồ cho hai chị em. Chị ta phủ nhận hoàn toàn quyền làm cha của dượng Tường.

Chiến Thắng kinh ngạc:

- Mới mười lăm tuổi đã quậy vậy sao?

- Quậy? Không! Phải nói là ghê ghớm mới đúng chứ. Ở tuổi đó chẳng có bậc phụ huynh nào dám cho con em minh đi du học, nếu không có người thân bên nước ngoài gửi gắm. Thế mà chị Diệp một thân một mình ra đi. Sự liều lĩnh cộng với sự thông minh sắc sảo, muốn gì là bất chấp đạt cho bằng được, chị ta khiến người khác sợ mình ở chỗ đó.

Thắng quan sát Hương:

- Dường như em có vẻ bất an quá.

Hương gượng gạo thú nhận:

- Mỗi lần chị ấy về nước, chẳng hiểu sao là có chuyện xáo xào giữa hai gia đình. Huống chi lần này chị ấy quay về luôn.

Thắng khôi hài:

- Đúng là cô nàng bão táp nhỉ? Diệp luôn kiếm chuyện với mọi người phải không?

Quỳnh Hương ậm ừ:

- Không phải là tuyệt đối, nhưng đa số là vậy.

Với Thắng, người Hương quý mến từ lâu, cô không muốn nói dối. Ngọc Diệp đã quyết định ở lại, hai bên thế nào cũng có chiến tranh. Gạt Thắng làm chi để mai mốt anh biết, có phải coi thường cô không?

Hơn ai hết, Hương rất hiểu vấn đề trong gia đình mình. Không biết từ lúc nào, những người trong gia đình cô xem việc hơn thua với gia đình Ngọc Diệp là niềm hạnh phúc. Chiến thắng của Quỳnh Hoa lần này khiến mọi người hả hê lắm, dù vấn đề tài sản chưa được như ý.

Nghĩ hỏi thăm bao nhiêu đó đã nhiều, Thắng ngừng không hỏi nữa, chỉ trả lời cho qua những câu hỏi của Quỳnh Hương. Chẳng mấy chốc câu chuyện trở nên rời rạc.

Kết thúc bản nhạc, Thắng đưa Hương về chỗ ngồi rồi xin phép mọi người về luôn.

Quỳnh Hương cắn nhẹ môi nhìn dạng Thắng khuất dần. Cô cảm thấy rất bất an. Dường như cô cảm thấy thích Thắng sâu đậm hơn cô tưởng nhiều.

Bạn đang đọc Còn Tuổi Nào Cho Em của Đường Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.