Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong luân hồi lộ

Tiểu thuyết gốc · 2230 chữ

Khi có ý thức trở lại, Nguyễn Thiên Phong liền phát hiện mình không còn mang hình dạng con người nữa mà là một đốm sáng nhỏ leo lắt có vẻ tương tự như con đom đóm.

“Haizz, mình chết rồi ư? Đây là linh hồn của mình? Đây là đâu?”. Nghĩ vậy hắn liền nhìn ngó xung quanh, không ngờ xung quanh hắn cũng có vô số những đốm sáng nhỏ tương tự như hắn, có điều màu sắc và kích thước khác nhau mà thôi, có cái to cỡ nắm tay màu vàng sáng rực, mà hầu hết là những cái chỉ bằng hạt gạo ánh sáng xám leo lét nhìn mà thương. Nhìn lại bản thân mình hắn cũng cảm thấy an ủi đôi chút ít ra thì cũng to cơ viên bánh trôi, màu sáng xanh dịu nhạt “Mình cũng không đến mức nát quá nhỉ?”. Tất cả các đốm sáng đều bay về một phía trong thông đạo này, cái thông đạo này nhìn kỹ thì khá giống so với đường hầm thời gian trong cái bộ phim trẻ em kiếp trước hay xem chính là Doraemon, chỉ khác là không có mấy cái hình đồng hồ méo mó rải rác trên nó mà thôi.

“Đây chắc là con đường đi tới địa ngục nha? Trông cũng chẳng có gì đáng sợ như trong phim ảnh kiếp trước cả? mẹ cha mấy cái thằng tác giả chỉ được cái chém gió là giỏi? hại bao nhiêu người nơm nớp lo sợ cái chết?” Nguyễn Thiên Phong âm thầm rủa cái đám tác giả vô lương tâm trong kiếp trước, vừa chầm chậm tiếp cận một đốm sáng gần hắn, ý đồ muốn thử giao tiếp xem có được không?

-Vị đại ca phía trước xin dừng bước, cho em hỏi 1 chút được không?

-Tại sao, tại sao, tại sao? Đốm sáng kia không đáp lời, cứ liên tục hỏi tại sao.

“Hóa ra là có thể giao tiếp được!” Nghĩ vậy hắn tiếp tục hỏi:

-Đại ca này, anh có nghe được tiếng em nói không?

-Tại sao?...

“ (-), gặp đúng thằng dở rồi, chắc đây là triệu trứng sốc sau khi chết nhỉ, vẫn không tin được mình chết đây mà, haha, chết rồi thì níu kéo làm gì nữa cho nó đau khổ ra, thôi, ta tìm người khác nói chuyện vậy”. Nguyễn Thiên Phong quyết định bỏ qua cái đốm sáng dở dở ương ương này, tăng tốc bay về phía trước tiếp cận một đốm sáng so với hắn thì to gấp 4 lần, phát ra ánh sáng màu cam khá mạnh.

-Vị đại ca ở phía trước, chờ em một chút được không? Đúng rồi, đại ca màu cam ấy

-A. Ngươi gọi ta à? Đốm sáng màu cam tỏ ra hứng thú, giảm lại tốc độ, chờ xem tên dở hơi trước mặt này muốn nói gì?

-Hề hề, trông đại ca thật là uy vũ, so với đám đom đóm chúng ta thì quả như là ánh trăng rằm mà!

Trước tiên cứ nịnh một cái đã, mất gì đâu, ai chẳng thích nịnh nhỉ?, đó chính là những kinh nghiệm giao tiếp mà Nguyễn Thiên Phong bỏ bao xương máu mới có thể đúc kết ra được trong quá trình đi học đi làm.

-Haha tất nhiên rồi, dù gì thì ta cũng là nguyên anh kỳ mà, linh hồn to, đẹp một chút cũng là điều dễ hiểu!

“Ta F(-) ! Nguyên anh kỳ, thằng cha này đọc tiên hiệp đến đơ người rồi à, (-), cái loại truyện 3 xu đó từ cấp 3 ta đã cai rồi nhé!” Trước đây, hắn cũng mê đọc truyện lắm, buổi đêm không trốn bố mẹ chơi game được, nên toàn lấy điện thoại ra đọc những tiểu thuyết trên mạng, cũng khá là bánh cuốn. Lên cấp 3 do áp lực học tập nặng nề, đọc kiểu như thế thì không còn sức học nên đành phải bỏ cái sở thích đứng số 2 này đi.

-Đại ca, Nguyên anh kỳ là cái gì hả? giống trong truyện tiên hiệp à?

-Truyện gì, bản tọa là Đông Vân tán nhân, Nguyên anh kỳ đại viên mãn duy nhất trên Địa Cầu này! Liên quan đếch gì tới mấy cái truyện xam lil kia của đám phàm nhân các ngươi? Ủa mà hỏi như vậy tức là ngươi chỉ là phàm nhân à?

Đột nhiên đốm cam Đông Vân tán nhân này ngớ người hỏi.

-Đúng nha, em chỉ là người bình thường thôi, một game thủ chuyên nghiệp!

Nguyễn Thiên Phong cũng bán tín bán nghi về cái chuyện tu luyện giống trong các tiểu thuyết này.

-Ơ thế lạ nhỉ, sao linh hồn ngươi lại lớn như vậy? ta cứ nghĩ gặp được đồng đạo, phàm nhân chỉ nhỏ thế kia thôi chứ!

Đông Vân chỉ chỉ mấy cái đốm sáng màu xám nhỏ cỡ nửa hạt gạo trong hết sức rách nát kia. Đến lúc này thì Nguyễn Thiên Phong cũng dần tin rồi, thực sự có giới tu luyện giống trong truyện nha, không thì lý giải thế nào được về kích thước linh hồn khác nhau này.

-Em cũng không biết nữa, toác xong, tỉnh lại đã thấy như thế này rồi! mà thôi kệ đi, đại ca còn chẳng biết tại sao thì em làm sao mà biết được?

Lại một câu nịnh khá là ý tứ, Nguyễn Thiên Phong muốn tăng một chút thiện cảm từ cái vị tu sĩ này nhằm moi thêm một số thông tin hữu ích.

-Mà đại ca này, đây là đâu thế?

-Đây là Luân Hồi Lộ, tất cả sinh vật đã chết nếu linh hồn chưa bị diệt sẽ tới đây để tiến hành đầu thai sang kiếp mới, đi tới tận cùng Luân Hồi Lộ sẽ có Luân Hồi Môn cho các linh hồn tiến vào. Tùy vào vận khí và cường độ linh hồn thì sẽ quyết định xem kiếp sau của ngươi có ngon hay không.

Xem ra mấy câu nịnh không phải vô ích, Đông Vân có lẽ đã có chút thiện cảm với Thiên Phong nên trả lời khá là chi tiết.

-Ơ, em tưởng là sẽ có Diêm Vương tra xét tội trạng sau đó mới xử phạt chịu án trong địa ngục rồi mới được đi qua luân hồi môn đầu thai chứ? Không phải à?

-Người phàm các ngươi trí tưởng tượng phong phú thật nhỉ? Haha, luân hồi đại đạo lớn như thế thần tiên làm sao mà quản được! ngươi nhìn cái đốm sáng to nhất kìa, thần tiên trong mắt ngươi đấy, không phải cũng chết rồi đi tới Luân Hồi lộ như chúng ta sao?

Đông Vân tán nhân cười chảy nước mắt (nếu là còn thân thể) với cái sự vô tri của đám người phàm này, chắc ai cũng uống fristy từ bé nên trí tưởng tượng mới bay cao bay xa như vậy, chỉ chỉ cái đốm sáng màu vàng chói mắt mà trước kia Thiên Phong nhìn thấy khi mới tỉnh lại kia.

“VCC lại hố rồi, mấy thằng cha tác giả quá là hại người mà, cái gì mà Diêm vương, địa phủ chứ, toàn là lừa người hết mà”.

-Với cái cường độ linh hồn của ngươi, ta nghĩ kiếp sau chắc cũng không tệ đâu nha, làm chơi ăn thật, tất nhiên là phải tiếp xúc được với giới tu luyện, chứ nếu không thì dù tư chất cơ thể sau khi đầu thai tốt cách mấy thì cũng chỉ là người phàm mà thôi. Trái Đất thật là lụi bại mà, nguyên khí mỏng manh, tu luyện khó khăn, tài nguyên ít ỏi khiến cho các tông môn chọn cách ẩn giấu không tiếp xúc với bên ngoài, bỏ lỡ bao kỳ tài tuyệt thế. Haizz nếu ngươi mà ở trong môn phái tu luyện ít nhất có khả năng thành tiên phi thăng nha, cái cường độ linh hồn khủng thế này ở người phàm thực sự là vạn năm khó gặp.

Đông Vân tán nhân thở dài nói, trước đây lão cũng chỉ là phàm nhân có tư chất khá, lạc vào một cái di tích mà chiếm được phương pháp tu luyện trải qua bao tuế nguyệt khổ tu cùng chém giết đoạt tài nguyên nên mới có được tu vị như ngày hôm nay.

-Haha, không sao đại ca, em thấy cứ sống thoải mái là tốt nhất rồi cần gì phải vì chuyện không thể thay đổi được mà phiền lòng chứ.

Nguyễn Thiên Phong cũng không coi vào đâu nói, dù sao kiếp này chết sớm nhưng cũng có được cuộc sống thoải mái chơi game, cha mẹ già thì cũng có thằng em trai giỏi giang còn lại gánh vác rồi, dù hơi thiếu trách nhiệm và đạo hiếu thế nhưng sự cũng đã rồi, hắn cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa.

-đúng vậy, haha, không ngờ rằng ta lại không nhìn thoáng bằng ngươi, cần gì phải nghĩ nhiều chứ, cứ thoải mái mà đi hết con đường này thôi.

2 kẻ đã trút bỏ được gánh nặng, vui vẻ trò truyện trên trời dưới biển với nhau suốt chặng đường, mặc cho những linh hồn xung quanh đều rầu rĩ, tuyệt vong. Ước chừng khoảng 1 ngày sau, cả 2 người đã tới trước 1 cái lỗ đen nhìn sâu hun hút, không nhìn thấy được bên trong có gì.

-Haha, đến rồi, Luân hồi môn ngay trước mặt, chúng ta cũng đến lúc phải chia tay thôi, nói chuyện với ngươi thật là vui vẻ quá đi, hi vọng ở kiếp sau chúng ta còn gặp lại, tạm biệt tên phàm nhân nhà ngươi!

Nói xong, Đông Vân tán nhân rất tiêu sái bay thằng vào trong Luân hồi môn không một chút do dự, có lẽ lo lắng tương lai sau quãng thời gian trò chuyện vui vẻ với Nguyễn Thiên Phong cũng đã bị xóa tan hết rồi nên lão mới dứt khoát như thế.

-Cái lão già này! Ôm ấp hôn hít tạm biệt tí cho nó tình cảm thì đã sao? Đúng là đồ không có văn hóa mà!

Nguyễn Thiên Phong chửi thầm lão già mất nết kia, đồng thời chăm chú quan sát lỗ đen trước mặt, kích thước lớn đến kinh người, sâu thăm thẳm nhưng không có lực hút nào cả, linh hồn có thể tự chọn tiến vào hoặc dừng chân. Vấn đề là như Đông Vẫn lão già đã nói, linh hồn không thể tồn tại quá lâu được, từng giây từng phút đều có linh lực tiêu thất, loanh quanh cả tháng không tiến vào Luân hồi lộ thì sẽ hết linh lực mà tan biến, đồng thời cường độ linh lực sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới kiếp sau có tốt hay không nên việc dứt khoát tiến vào là rất quan trọng.

“Thôi đã tới đây rồi thì nên vào thôi, níu kéo làm gì nữa? không cầu kiếp sau có thể tu luyện phi thăng, chỉ hi vọng có thể tiếp tục vui vẻ chơi game tiếp” Đúng là suy nghĩ của một con nghiện game chân chính mà, chết rồi vẫn còn muốn chơi game. Nghĩ vậy Nguyễn Thiên Phong chậm rãi tiếp cận luân hồi môn.

Ầm! cả Luân Hồi Lộ bỗng rung động dữ dội, không gian vặn vẹo, xuất hiện vô số khe nứt, nhiều linh hồn còn chưa kịp hét thảm một tiếng đã bị những khe nứt này xoắn nát, hôi phi yên diệt. Linh hồn Nguyễn Thiên Phong nhìn thấy cảnh này, sợ đến vãi cả tè (trong tiềm thức thôi chứ làm đéo gì còn trim mà tè dầm  ), vội vàng phi nhanh vào Luân Hồi Môn. Nhưng không kịp nữa rồi, một vệt nứt xuất hiện ngay trước đường bay của hắn.

“Phen này toi rồi, biết thế theo lão già Đông Vân kia đi vào luôn có phải ngon hơn không, haizz số mình nhọ thật, kiếp trước thì vừa lên tới đỉnh cao game thủ thì không được hưởng thành quả, kiếp này thì, à mà làm đéo gì ra có kiếp này!”. Nghĩ vậy hắn đành đứng im chờ bị tan biến vào hư không. Đột nhiên một tia sáng từ trong khe nứt này lao ra, bắn thẳng vào linh hồn Nguyễn Thiên Phong, “Aaaaaaa!” hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng dù không cảm thấy đau đớn gì, rồi nghe bập bõm được một âm thanh thông báo

-Đinh, tìm được linh hồn vật thích hợp… tiến hành ký sinh

-3

-2

-1

-Bám vào thành công! Nhận thấy luân hồi nơi này quá mức yếu kém, Hệ thống quyết định di chuyển ký chủ tới dòng Luân hồi mạnh hơn. Quá trình bắt đầu sau 3 giây!

-3

-2

-1

-Bắt đầu!

Nguyễn Thiên Phong chỉ kịp cảm nhận linh hồn như bị xé nát, đau đớn tột cùng mà hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng mình sẽ phải bị trải nghiệm, ý thức tắt ngúm.

Bụp! linh hồn hắn vỡ vụ thành nhiều đốm sáng nhỏ hơn, bay về phía khe nứt không gian kia.**

Bạn đang đọc Con Nghiện Game Cũng Xuyên Không Sao? sáng tác bởi srajng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi srajng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.