Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 24

Phiên bản Dịch · 3930 chữ

CHƯƠNG 24

Tôi chọn Candace Wu.

Lucy nghĩ lẽ ra tôi nên chọn người nào đó nổi tiếng hơn,chẳng hạn như Barbara Walters hay Katie Couric.Nhưng tôi thích Candace, vì cô ấy đã rất tử tế với tôi lần trước,khii tôi vấp phải bục diễn giả và ngac vào đùi cô ấy trong buổi họp báo tại bệnh viện.

Và Candace hóa ra lại là một người rất kiên cường.Cô ấy không bao giờ tin những điều vớ vẩn từ bất kì ai.Khi Andy ,thư ký báo chí của Nhà Trắng,nói rằng dù dưới bất cứ trường hợp nào thì cô ấy cũng không được phép đem cả đoàn làm phim của mình vào văn phòng ông ấy và chụp ảnh bức tranh của Maria Sanchez,cô ấy đã phản bác rằng Nhà Trắng không phải là tài sản cá nhân.Nó thuộc về nhân dân nước Mỹ,và với tư cách là những công dân Mỹ,cô ấy cùng đoàn làm phim của mình hoàn toàn có quyền vào đó giống như ông ấy.

Tất nhiên,trừ khi ông ấy có gì đó muốn che giấu.

Rốt cuộc, ông White phải đầu hàng,và tôi cho Candace thấy tất cả các bức tranh dự thi,gồm cả tranh của Angie Tucker.Tôi cho rằng bức tranh của Angie Tucker cũng rất xuất sắc,nhưng lựa chọn tôi vẫn là tranh của Maria Sanchez.

“Và có thật là,Samantha” , Candace phỏng vấn tôi trước máy quay phim,giống như chúng tôi đã tập dượt trước vào ngày hôm đó lúc cô ấy đến gặp tôi sau khi tôi gọi đến văn phòng cô ấy: “Ngài tổng thống , nới với cô rằng cô sẽ phải chọn một bức tranh khác,một bức tranh mang ít tính gai góc về chính trị hơn?”

Tôi nói những lời mà tôi đã tập mất cả buổi sáng. “Sự thật là,cô Wu,tôi nghĩ rằng ngài tổng thống có lẽ không nhận thức được rằng thế hệ trẻ của nước Mỹ ngày nay không chỉ quan tâm đến việc video nào hiện đang đứng đầu cả nước.Chúng tôi còn có những mối quan tâm khác.Chúng tôi còn muốn mọi người phải lắng nghe tiếng nói của mình.Cuộc triển lãm tranh quốc tế Từ cửa sổ của tôi được tài trợ bởi Liên Hợp Quốc là một diễn đàn tuyệt vời để tuổi trẻ trên toàn thế giới có thể thể hiện những mối quan tâm của mình .Tôi nghĩ sẽ là sai lầm nếu cố tình bóp nghẹt những tiếng nói ấy”.

Và Candace đáp lại lời tôi,cũng giống như khi chúng tôi đã tập trước ,đổi lại cho việc tôi đã cho cô ấy cơ hội có một không hai để phỏng vấn tôi một lần và chỉ một lần duy nhất trên truyền hình: “Ý cô là, người đàn ông đã được cô cứu thoát một cách anh dũng ấy không cho phép cô được tự quyết định theo quyền hạn của mình với tư cách là một đại sứ tuổi vị thành niên của Mỹ tại Liên Hợp Quốc ?”

Tôi khéo léo trả lời : “ À,có lẽ có những mối quan tâm ở tầm quốc gia mà chúng tôi chưa được biết đến”

Sau đó Candace làm một động tác gì đó dưới cằm và ra hiệu : “Đủ rồi,các chàng trai của tôi.Hãy thu xếp các thứ và chuyển sang bệnh viện nhé” .Đó là nơi chúng tôi sẽ đến vì hôm nay là ngày tôi tháo băng tay.

“Chờ đã”,vị thư ký báo chí Nhà Trắng nói,vội vã chạy về phía chúng tôi. “Chờ ở đây một chút thôi.Tôi chắc rằng cô không cần phải chiếu phần ấy lên đâu.Tôi chắc là chúng ta có thể giải quyết với ngài tổng thống…”

Nhưng Candace không để cho công việc của một phát thanh viên phần bản tin giật gân bị gián đoạn chỉ vì chờ đợi quanh quẩn đâu đó mọi việc được dàn xếp.Cô ấy giục Marty và những người quay phim khác thu dọn các thứ ,và rồi cô ấy lôi chúng tôi ra khỏi nơi ấy trước khi bạn có thể nói : “ Chúng tôi sẽ quay lại ngay sau thông báo này”

Mãi cho đến khi chúng tôi về đến nhà sau khi tôi đã tháo băng,Candace mới bắt đầu quay những đoạn phim mà cô ấy gọi là một vài hình ảnh “ sống động hơn” về tôi và con Manet đang nô đùa trên giường ngủ.Và lúc ấy điện thoại vang lên,Theresa bước vào với vẻ háo hức và thì thầm: “Samantha.Ngài tổng thống gọi cháu”

Tất cả mọi người đều thấy ớn lạnh – Candace ,người đang chia sẻ những bí quyết làm đẹp với Lucy ,và có vẻ rất háo hứng với những tin tức mình vừa góp nhặt được cho công việc phát ngôn của mình,một công việc mà bạn phải có bề ngoài chín chu và phải thể hiện quan điểm của mình về nhiều thứ: Rebecca,đang ghi chép lại cách để cư xử cho giống người bình thường hơn từ một trong những nhân viên ánh sáng những người quay phim,đang săm soi hình ảnh của Gwen Stefani trong phòng tôi.Tất cả dường như đều nín thở khi tôi bước xuống giường và nhận điện thoại từ Theresa.

“Alo” , tôi nhấc ống nghe lên và nói.

“Samatha”, ngài tổng thống nói to đến nổi tôi phải để ống nghe ra xa tai: “ Tôi nghe gì thế này,cháu cho rằng tôi không ủng hộ sự lựa chọn của cháu cho buổi triển lãm nghện thuật của Liên Hợp Quốc ư?”

“À,thưa ngài tổng thống”,tôi nói: “Sự thật là,cháu nghĩ bức tranh xuất sắc nhất mà chúng ta có được là của Maria Sanchez ở San Diego,nhưng theo những gì cháu hiểu thì ngài – “

“Đó là bức tranh tôi thích” ,ngài tổng thống nói : “Bức tranh có những hàng rào ấy”

“Thật sao ạ?” tôi hoài nghi: “Vì ngài đã nói là”

“Bây giờ thì đừng bận tâm chuyện đó nữa”, ngài tổng thống nói : “Cháu thích bức tranh hàng rào đó,cháu cứ gửi chúng đến New York.Và lần sau nếu cháu gặp rắc rối với bất kì chuyện gì như thế này nữa thì hãy đến gặp tôi trước,trước khi gặp giới báo chí,được chứ?”

Tôi đã không đề cặp đến chuyện là tôi đã cố thử rồi.Thay vì thế ,tôi nói: “Vâng ,thưa ngài .Cháu sẽ làm thế”

Thế nên khi cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị của tôi với Candace Wu được trình chiếu vào đêm hôm sau – thứ tư – những đoạn phim về chuyện bức tranh của Maria Sanchez sẽ không đoạt giải đã không xuất hiện.Thay vào đó cộng tác viên của bản tin tại San Diego đã phát một đoạn phim họ ghi lại cảnh họ đến nhà Maria Sanchez và thông báo rằng cô bé là người chiến thắng.Hóa ra Maria lại là cô gái trạc tuổi tôi với mái tóc sẵm màu và đang sống trong một căn nhà nhỏ với sáu anh chị em.Cũng như tôi ,Maria cũng là con giữa trong số tất cả anh chị em của mình.

Lẽ ra tôi nên biết rằng có lý do nào đó khiến tôi thích bức tranh của Maria nhất.

Khi họ thông báo với Maria rằng bạn ấy là người chiến thắng, Maria bật khóc .Rồi,bới vì họ hỏi,nên Maria đã chỉ cho họ thấy cảnh trí khi nhìn ra từ cửa sổ của mình.Nó giống hệt như trong tranh vẽ,với những thứ đã được giặt giũ đang phơi thành hàng dài và hàng rào thép gai ở xa xa.Maria đã thực sự vẽ những gì cô nhìn thấy,giống như tôi đã nghĩ,chứ không phải là cái mà Maria biết.

Và bây giờ thì Maria cùng với gia đình mình sẽ chuẩn bị đến New York để xem tranh của mình được treo lên tường của Liên

Hợp Quốc với tất cả những tranh dự thi đến từ các quốc gia khác trên thế giới.Và có vẻ như là tôi sắp được gặp bạn ấy,vì Andy nói rằng Nhà Trắng sẽ cho cả gia đình tôi đến New York để dự lễ khai mạc buổi triển lãm.Tôi đã hỏi bố mẹ xem liệu có thể đến Met khi chúng tôi ở đó được không ,để được xem tận mắt những bức tranh vẻ theo trường phái Ấn tượng và họ đồng ý.

Tôi cá là Maria cũng muốn đến đó nữa.

Vào tối mà buổi phỏng vấn của tôi với Candace được phát sóng ,tất cả chúng tôi đều ngồi trong phòng khách và xem tivi…tôi,Lucy .Recbecca,Theresa,Manet và cả bố mẹ.Bố và mẹ không biết nhiều về chuyện này,vì tôi đã tiếnh hành phỏng vấn sau giờ học,khi mà mẹ vẫn còn đang ở tòa án và bố vẫn đang trong giờ làm việc .Tôi đã phải bỏ giờ học của cô Susan Boone để làm việc đó.Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng đã làm thế,vì đó là lúc mà Theresa chuẩn bị đưa tôi đến buổi hẹn tháo bột ra.

Thế nên bố mẹ ngạc nhiên khi nhìn thấy những phần được quay phim tại nhà chúng tôi- đặc biệt là phần được thực hiện trong phòng của tôi,có hơi bừa bài vào lúc ấy.Mẹ tôi nói với giọng hốt hoảng khi nhìn trên màn hình tivi: “Ôi,chúa ơi,Samantha”

Nhưng tôi đã giải thích với mẹ rằng Candace đã yêu cầu tôi để căn phòng tự nhiên như thế ,vì nó làm tăng tính chân thật lên.Candace là người yêu thích tính chân thật.Mục đích mà cô ấy sản xuất phần tin đó là để cho mọi người nhìn thấy một “ anh hùng đích thực của nước Mỹ”.Theo Candace,những nguyên nhân khiến tôi trở thành một “anh hùng đích thực của nước Mỹ” là:

a) Tôi đã liều tính mạng của mình một cách không toan tính vì tính mạng của một người khác.

b) Và người khác đó hóa ra lại là người lãnh đạo của thế giới tự do.

c) Tôi là một người Mỹ.

Thật vui thay,quan điểm của Candace về vấn đề này được nhiều người chia sẽ.Chẳng hạn như vị bác sĩ đã tháo bột ra cho tôi.Ông ấy rất cẩn thận khi tháo băng ra để không làm vỡ đi những bức tranh mà tôi đã vẽ lên đó.Ông ấy cảnh báo tôi ngay trước khi tháo băng ra rằng, khi không còn nó nữa,cánh tay tôi sẽ trở nên rất nhẹ và lại lẫm trong một thời gian,và hóa ra là ông ấy nói đúng.Ngay khi ông ấy vừa tháo nó ra,cánh tay tôi trôi về phía trước độ khoảng ba inch,tự nói trôi.Theresa ,Candace và ông bác sĩ cùng những người quay phim và cả tôi đều cười to.

Những người khác nghĩ rằng tôi thật sự là người anh hùng đích thực của nước Mỹ hóa ra là nhân viên của Smithsonian,nơi chúng tôi đến sau khi tôi tháo băng ra.Tôi đã quyêt định,thay vì bán nó trên eBay,tôi sẽ tặng nó cho một viện bảo tàng,và bảo tàng Smithsonian là bảo tàng lớn nhất mà tôi có thể nghĩ tới.May mắn thay,họ cũng muốn có nó.Tôi lo là họ sẽ nghĩ nó rất gớm ghiếc,việc tôi cho họ cái băng bột cũ kĩ với hình những Quả chuông tự do và Dolley Madison vẽ khắp nơi trên đó.

Nhưng vì nó là một di vật hiếm có,thể hiện một phần quan trọng trong lích sử nước Mỹ,nên họ nói rằng họ rất vui khi có nó.

Phần phim về tôi kết thúc với cuộc trò chuyện mà tôi và Candace đã thảo luận rất kỹ trước đó.Một trong những điều kiện để tôi cho cô ấy thực hiện buổi phỏng vấn là cô ấy phải hỏi câu hỏi đặc biệt này.Về tình yêu của tôi.

“Vậy,Samantha”,Candace nói,hơi chồm người qua ghế với một nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt: “Có một vài tin đồn…”

Máy quay cho thấy tôi trông rất ngây thơ,đang ngồi trên chính chiếc trường kỷ mà tôi đang ngồi khi tôi xem đoạn phỏng vấn lúc phát sóng.

“Tin đồn,cô “,tôi vờ hỏi,mắt mở to.

“Đúng”,Candace trả lời: “Về cô và một người…”

Rồi họ chiếu tất cả những hình ảnh về David – đang vẫy tay từ những bậc thang của Lực lượng không quân đi tới đi lui trước lớp học của cô Susan Boone,trong bộ đồng phục của Lễ hội quốc tế thiếu nhi.Và rồi máy quay lại hướng về cô Candace,và cô ấy nói : “Có thật là cô và con trai đầu của ngài tổng thống là một cặp không?”

Tôi trên tivi,bắt đầu ửng đỏ – đỏ mặt ngay trên tivi và dù tôi đã biết rõ ràng câu hỏi này sẽ được đề cập – và trả lời: “À,cô Wu,tôi có thể nói thế này: tôi muốn nó là sự thật.Nhưng liệu anh ấy có cảm thấy như thế không thì tôi không biết.Tôi nghĩ là có lẽ tôi nên kết thúc mọi chuyện”.

“Kết thúc mọi chuyện”,Candace trông rất bối rối ( dù rằng cô ấy biết chính xác tôi sẽ nói như thế ).”Kết thúc nó như thế nào,Samantha”

“Tôi chỉ”,tôi trên tivi nói với một cái nhún vai: “không thể nhìn thấy những gì đang ở ngay trước mặt mình.Và bây giờ thì tôi nghĩ răng đã quá muộn.Tôi hy vọng không…nhưng tôi có một cảm giác rất tệ rằng có lẽ nó sẽ như thế”.

Đó là khi con người thật của tôi – đang ngồi xem tivi –kéo tấm màn sofa mà con Manet đang nằm đè lên và dụi mặt mình vào đó cùng một tiếng la vang dội.Ý tôi là,tôi phải nói điều đó – tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để nói rằng điều đó có thể bù đắp cho những điều tệ hại mà tôi đã làm – bạn biết đấy,chuyện yêu – David –suốt-thời-gian-ấy-và-không-hề-nhận-ra-cho-tới-khi-mọi-chuyện-trở-nên- quá-muộn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy bối rối về chuyện này.Hay tôi thậm chí không hề có chút hy vọng nào,dù là mong manh nhất,rằng nó sẽ có tác dụng.

Đó là lý do vì sao tôi đang hét lên.

Bố tôi ,đang xem cuộc phỏng vấn với một vẻ ngạc nhiên cực độ trên gương mặt ,nói: “Chờ đã.Chuyện gì thế này?Samantha…con và David đã đánh nhau à?”

Theresa đáp lại: “Ồ,cháu nó đã tiêu tan cơ hội nhưng thế cũng tốt.Nhưng có lẽ nếu anh ấy xem buổi phỏng vấn này,anh ấy sẽ cho nó một cơ hội khác.Ý tôi là,không phải là chuyện cơm bữa khi một cô gái xuất hiện trên đài truyền hình quốc gia và nói với cả thế giới rằng cô ấy muốn đi chơi với một ai đó”

Ngay cả Recbecca cũng nhìn tôi với một sự ngưỡng mộ mới: “Chị thật là dũng cảm,Sam ạ”,con bé thốt lên: “Dũng cảm hơn cả những gì chị đã làm bên ngoài tiệm bánh mì vào ngày hôm đó.Chỉ có điều,tất nhiên nó sẽ không có tác dụng đâu”

“Ồ,Recbecca”,Lucy nói ,nhấp vào nút im lặng ,vì chương trình phỏng vấn đã hết: “Câm miệng đi”

Hiếm khi nào Lucy đứng về phía tôi trong những cuộc tranh luận trong gia đình,nên tôi ngước nhìn lên từ tấm màn với vẻ ngạc nhiên.Chỉ có lúc đó tôi mới nhận ra cái gì đang làm tôi thấy phiền phức về Lucy.Cái gì đã làm phiền tôi về Lucy trong mộy hay hai ngày qua.

“Này”,tôi nói : “Jack đâu”

“Ồ”,Lucy nói với một cái nhún vai lơ đễnhL “Tụi chị chia tay rồi”

Tất cả mọi người trong phòng – không chỉ có tôi nhìn Lucy với một sự kinh ngạc đến không nói nên lời.Bố là người hoàn hồn đầu tiên.Ông ấy nói: “Allekuia”.(một bài hát ca ngời chúa),một lời cảm thán lạ lùng xuất hiện phát từ một người theo thuyết bất khả tri.

“Tôi biết mà”,Theresa vừa nói vừa lắc đầu: “Nó quay lại với cô bồ cũ,đúng không? Ôi đàn ông.Tất tháy họ đều…”Và rồi bà ấy chửi thề bằng tiếng tây ban nha.

“Ôi ,chúa ơi”,Lucy thốt lên,đảo mắt : “Làmmm ơn đi.Anh ấy không lừa gạt cháu hay gì hết.Anh ấy đã cư xử ngu ngốc với Sam”

Tôi không thể nào tin được là hàm tôi lại có thể chảy lện hơn thế,nhưng bằng cách nào đó ,tôi vaxn cố quay xở.

“Em?”,tôi ré lên: “Chị đang nói cái gì thế?”

Lucy nhìn ngước lên trời: “Ồ,em biết mà”,chị trả lời,nghe có vẻ mất bình tĩnh: “Về chuyện bức tranh ấy.Anh ấy chỉ là một thằng ngốc .Chị đã nói với anh ấy là – gọi là gì nhỉ ,Recbecca.

“Đùng bao giờ làm tối đi đường của em nữa?”,Recbecca nhắc.

“Ừ,Lucy đồng tình: “Vậy đó”.Rồi Lucy ,vẫn đang dò kênh trong lúc đang nói,lên tiếng: “Ồ ooo,nhìn kìa.David Boreanaz”,và vặn to âm thanh lên.

Tôi không thể tin được .Tôi không thể tin được.Lucy và Jack,chia tay?Vì tôi? Ý tôi là ,tôi sẽ thừa nhận ,tôi đã mơ mộng đến giây phút này hàng tháng trời.Nhưng trong mộng tưởng của tôi,Lucy và Jack luôn chia tay vì Jack rốt cuộc cũng nhận ra rằng tôi mới là cô gái của anh ấy.Họ chẳng bao giờ chia tay vì Lucy bỗng dung phát hiện ra Jack là một thằng không ra gi với tôi.

Và họ chắc chắn không bao giờ chia tay sau khi tôi nhận ra mình không còn yêu Jack nữa…có lẽ ngay từ đầu tôi chưa bao giờ yêu anh ấy.Không phải theo cái cách mà lẽ ra bạn nên yêu ai đó.

Đây không phải là cách mà mọi chuyện được mong đợi sẽ diễn ra.Không hề.

“Lucy”,tôi nói và chồm người về phía chị: “Sao chị có thể…sau tất cả những ngày hai người vui vẻ bên nhau,sao chị có thể vứt bỏ Jack như thế chứ?Còn buổi khiêu vũ thì sao?Buổi tiệc khiêu vũ cho năm cuối của chị sắp đến rồi.Chị sẽ đi với ai nếu không có Jack?”

“À”,Lucy nói,vẫn nhìn chăm chăm vào David Boreanaz: “Chị đã giới hạn lại trong năm chàng thôi.Chị đang nghĩ đến việc rủ anh bạn học chung lớp hóa học”

“Greg Gardner ?” ,tôi thét lên inh ỏi: “Chị sẽ đến dự tiệc với Greg Gardner? Lucy ,anh ta là con mọt kinh dị nhất trường!”

Lucy có vẻ khó chịu,nhưng chỉ vì tất cả những tiếng thét inh ỏi của tôi đang chùm hẳng vào những âm thanh êm ái từ ông Boreanaz.”Công tử bột”,chị ấy nói: “Thế đấy.Nhưng ngay lúc này thì mọt sách lại hay đấy chứ.Ý chị là,em nên biết.Em là người đã bắt đầu trào lưu này mà”.

“Trào lưu?Trào lưu nào?” tôi gặng hỏi.

“Em biết rồi mà”.Một mẩu quảng cáo lại xuất hiện nên Lucy lại để chế độ tắt âm thanh lần nữa,rồi quay lưng sang và nói với tôi: “Thì chuyện hẹn- hò – với- một-tên-mọt chứ gì nữa.Em khởi đầu nó bằng việc đi cùng với David đến bữa tiệc ấy.Bây giờ thì mọi người đều bắt chước theo em.Kris Parks đang cặp kè với Tim Haywood đấy”

“Người chiến thắng trong cuộc triển lãm khoa học quốc tế ư?”,tôi hỏi gấp gáp.

“Đúng.Còn Debbie Kinley thì vứt bỏ Rodd Muckinfuss để theo một thằng lập dị nào đó bên Horizon”.

“Thật sao?”.Mẹ tôi ,người vẫn còn đang ngồi trong phòng,lắng nghe chúng tôi nói chuyện từ nãy giờ,và cuối cùng đã không thể nào chịu nổi nữa. “Nghe này những cô gái ! Mấy thằng lập dị ! Mấy con mọt sách ! các cô không biết là mình đang nói về con người à? Con người có đầy đủ cảm xúc?”

Cũng như mẹ,tôi càng lúc càng cảm thấy buồn hơn.Nhưng không vì lý do như thế.

“Chờ đã”,tôi nói : “Lucy ,chị không thể chia tay với Jack.Chị yêu anh ấy”.

“À,đúng là thế”,Lucy nói một cách đơn giản.Nhưng em là em của chị.Chị không thể cặp kè với một gã tỏ ra hèn hạ với em gái mình.Em nghĩ chị là ai chứ?”

Tôi chỉ nhìn chị ấy chăm chăm.Tôi thực sự không thể nào tin được điều ấy.Lucy - chị gái Lucy của tôi một cô nữ sinh xinh xắn và cũng trống rỗng nhất trường dự bị Adams – đã vứt bỏ bạn trai của mình,và không phải vì nó chiếm quá nhiều thời gian của chị ấy,cũng không vì chị ấy chán anh ấy.Chị ấy vứt boảnh chàng ấy vì tôi,cô em gái bị bỏ rơi của mình.Tôi,Samantha Madison.Không phải là Samantha Madison đã cứu manh ngài tổng thống nước Mỹ.Không phải là Samantha Madison,đại sứ tuổi vị thành niên của Mỹ tại Liên Hợp Quốc.

Không.Samantha Madison,em gái bé bỏng của Lucy Madison.

Đó là lúc cảm giác tội lỗi bắt đầu ùa đến.Ngay lúc này Lucy đang hi sinh một cách to tát – ừ ,có thể là không quá to tát với chị ấy,những dù gì đi nữa thì vẫn là một sự hi sinh – và thế thì tôi là kiểu em gái gì với chị mình kia chứ? Hả? Đã từ lâu lắm rồi,những gì tôi làm là ước cho – không, cầu nguyện thì đúng hơn – Lucy và Jack chia tay nhau để tôi có thể có được anh ấy.Rồi cuối cùng nó cũng xảy ra ,và tại sao ?.

Bởi vì ,theo Lucy nói,chị ấy yêu tôi hơn bất kì một chàng trai nào khác.

Tôi là đứa em tệ nhất trên trái đất này.Tệ nhất trong những đứa tệ hại.Tôi là một thứ cặn bã.

“Lucy”,tôi nói: “Thật ra Jacj chỉ buồn ngày hôm đó thôi.Em hoàn toàn có thể hiểu được.Em nghĩ rằng chị không nên chia tay anh ấy chỉ vì… chỉ vì em”

Lucy có vẻ chán nản với cuộc trò chuyện .Chương trình của chị ấy lại tiếp tục: “Thế nào cũng được” ,chị ấy buông một câu: “Chị se nghĩ về điều đó sau”

“Chị không nên như thế,Luce à”,tôi nói : “Chị thực sự không nên như thế.Jack là một chàng trai tuyệt vời.Thực sự là một chàng trai tuyệt vời,cho chị”

“Được rồi”,Lucy nói,tỏ ra rất khó chịu: “Chị đã nói là chị se nghĩ lại .Bây giờ thì câm miệng đi,chương trình của chị tới rồi”.

Mẹ tôi,nhận ra chuyện gì đàng xảy ra một cách muộn màng,nói: “Ừm,Lucy,nếu con muốn hẹn hò với chàng trai kia – người bạn học cùng lớp hóa học của con ấy – thì với bố mẹ cũng không có gì là không ổn.Phải không ,Richard?”

Bố tôi vôi vã đảm bảo với Lucy rằng ông ấy cũng nghĩ thế.

“Thực tế là”,bố tôi nói: “sao con không mang chàng trai ấy đến đây sau giờ học ngày mai? Theresa sẽ không phiền đâu,đúng không,Theresa?”

Nhưng sự sứt mẻ đã qua rồi.Tôi biết Lucy và Jack se quay lại với nhau trước bữa trưa ngày mai.

Và tôi rất vui.Thực sự rất vui.

Vì tôi không yêu Jack.Có lẽ tôi chưa bao giờ yêu Jack.Chưa bao giờ cả.

Vấn đề duy nhất,tất nhiên rồi,là tôi khá chắc chắn rằng người tôi thực sự yêu thương không cảm thấy như thế về tôi.

Tôi có một linh cảm tốt rằng tôi chắc chắn sẽ tìm ra,bằng cách này hay cách khác,ở lớp học của cô Susan Boone ngày mai

Bạn đang đọc Con gái Mỹ 1 của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.