Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 21

Phiên bản Dịch · 4188 chữ

CHƯƠNG 21

Họ bắt tôi ra khỏi phòng để đi ắn tối trong ngày lễ Tạ Ơn ở nhà ông bà.

Đến đó ,tôi lại cố tự nhốt mình trong phòng,những ngay khi chúng tôi trở về thì không may là có tin nhắn từ ông White,nhắc nhở bố mẹ tôi về ngày lễ Quốc tế thiếu nhi,mà tôi được yêu cầu là phải có mặt.Rõ ràng là,nếu tôi không đến đó thì chắc chắn khủng hoảng sẽ bùng nổ,nên mẹ tôi bảo tôi phải đi.

Nhưng tôi không có ý nói là tôi phải thích điều đó.

Tôi tự nhủ: hãy đối diện với nó,chuyện đại sứ tuổi vị thành niên này rồi sẽ dần bị lãng quen.Thực tế mà nói thì nó còn tệ hơn cả tiếng Đức.Mỗi lần bị Jack nhìn thấy tôi,anh ấy đều hỏi: “Thế tấm vé đi New York của anh đâu rồi?” mà tất nhiên,cái mà người chiến thắng trong cuộc thi Từ cửa sổ của tôi có được là một chuyến đi miễn phí hoàn toàn đến New York.Thêm nữa là bạn biết đấy,danh tiếng trên toàn thế giới.

Và tôi phải giã vờ: “ Ha ha ha! Người chiến thắng vẫn chưa được công bố,Jack”. Anh ấy đáp lại: “Ừ, nhưng người đó là anh,đúng không?”

Và tôi sẽ đáp thế này: “Chúng ta sẽ biết thôi mà”.

Chúng ta sẽ biết.Dù rằng tôi thừa biết chắc chắn người chiến thắng không phải là anh ấy.Nhưng tôi có thể nói gì bây giờ? Ý tôi là,tôi không muốn là người báo tin này đến anh ấy.Toi biết cuộc thi có ý nghĩa với anh như thế nào.

Nên tôi chẳng nói gì cả.Tôi chỉ mỉm cười và không nói gì cả.Dù trong lòng tôi đang khóc.

À,thôi,không khóc,nhưng bạn biết tôi muốn nói gì mà.Tôi được người ta xin xỏ.

Dù sao đi nữa,tối thứ bảy tôi xuất hiện ở cái lễ hội Quốc tế thiếu nhi ngớ ngẩn kia,tại Nhà Trắng,chắc cũng chỉ có một buổi hòa nhạc ảo cùng với một bữa ăn tối mà thôi.Chắng có đứa trẻ nào ở đó hết,tôi nghĩ là vậy.Tôi là đứa duy nhất!

Và âm nhạc,không có gì đáng ngạc nhiên,cũng chẳng gây hứng thú.Ban nhạc Beaux Arts Trio.Đó là nhóm họ đặt trước.Tôi đoán là sẽ không có Alien Ant Farm.

Nhóm Beaux Arts Trio không phải là tệ.Họ chỉ chơi nhạc cổ điển,như thể loại mà chúng tôi thường nghe trên radio ở chỗ cô Susan Boone.Và dù rằng nó không được như của No Doubt,thì vẫn có nét hau theo cách riêng của mình.

Cũng chẳng còn gì đáng nói về buổi tối ấy.Ý tôi là,ổn thôi,Vì một lẽ,tôi sẽ phải ăn mặc đàng hoàng.Ông White đã nghiêm túc đề nghị mẹ tôi phải đảm bảo rằng tôi sẽ không mặc những thứ quần áo của mình nữa .Thay vào đó , tôi phải mặc quần áo mà mẹ tìm được cho tôi từ hiệu Nordstrom.

Điểm cộng cho nó là màu đen.Còn điểm trừ là vì nó được làm bằng nhung và gây ngứa ngáy, và trông rất ngớ ngẩn với cái băng tay giờ đã tả tơi nhũ xơ mướp của tôi.Mẹ tôi đã cố làm cho tôi một dải băng để treo tay lên bằng tấm khăn choàng ren của mình,nhưng trông nói không được tươm tất cho lắm, nên rốt cuộc tôi để lại nó trên ghế.

Thêm cả việc tôi phải mang tất da chân dài đến gót.Nhưng vẫn là tất đen.

Có thể bạn nghĩ rằng sẽ có điều gì đó thú vị khi được dự một buổi hòa nhạc riêng tại Nhà Trắng,trong phòng Hoàng Gia được làm hoàn toàn bằng vàng ròng,với ngài tổng thống và đệ nhất phu nhân,thủ tướng nước Pháp cùng với phu nhân của ông ấy,và một số những người ủng hộ quyền trẻ em nước ngoài quan trọng khác.Bạn có thể nghĩ vậy,nhưng có thể bạn sai.Nó cực kì chán.Những nhân viên phục vụ trong Nhà Trắng cứ đi vòng quanh,phục vụ các ly rượu sâm banh -7-Up là một loại rượu nho thường hạng đặc biệt,nhưng chẳng ai hưởng ứng,tất cả mọi người ở đó đều không có khiếu hài hước gì cả…

Ngoại trừ David,tất nhiên rồi.Nhưng tôi không để ý rằng anh ấy có mặt ở đó cho tới khi tôi nói ra câu nói đùa ấy.và khi thấy David,tôi gần như đã phun cái miệng ngậm 7-Upcuar mình vào ngài đại sứ của Sri Lanka.

Ông ấy – ngài đại sứ - nhìn tôi như thể tôi bị điên.Nhưng nói còn tốt hơn cách mà David nhìn tôi,như thể tôi là con sâu róm vừa bò trên đĩa rau trộn của anh ấy vậy.Tôi thấy mẹ David đac bắt anh ấy mặc chỉnh tề hơn.Nhưng vì anh ấy chẳng có cái tay nào phải băng bột cả,nên David trông khá bảnh trai.Thực sự rất bảnh trai.Thực tế là,trong bộ cánh sẫm màu và cà vạt, anh ấy nhìn rất thu hút.

Tuy nhiên,khi tôi nhận ra mình đang có những ý nghĩ này,tôi lại bắt đầu sắc sụa.David? Thu hút? Từ khi nào mà tôi bắt đầu nghĩ về David như thế ? Ý tôi là, chắc chắn rồi,tôi luôn nghĩ là anh ấy đáng yêu.Nhưng thu hút?.

Và tôi hết sức bất ngờ tôi cảm thấy nóng nực- là vì tôi nhận ra ý nghĩ rằng David rất thu hút hay vì tôi đang trải qua cảm giác bối rối quá đỗi của một người con gái khi cô ta từng cờ bị hấp dẫn bởi chàng trai mà mình đã từng dùng để khiến một gã khác phải ghen tuông,tôi cũng không biết nữa.Tất cả những gì tôi biết là,mặt tôi bắt đầu đỏ lên hệt như mái tóc của mình.Tôi biết vì tôi bất chợt nhìn thấy chính mình trong một trong những chiếc gương được mạ vàng trên tường.

Đây có phải là, tôi hoài nghi,một phần sự rung động? Vì nếu như thế thật,thì tôi không muốn dính líu đến nó nữa.Rebecca có thể rút lại sự rung động ngốc nghếch của nó.Nó lôi cuốn tôi cũng hệt như những thức uống khai vị vậy.

Tất nhiên,David đã quá trưởng thành ,và còn là một quý ông lịch lãm,để khinh rẻ tôi.Anh ấy tiến đến và nói,với một nụ cười kiểu bí ẩn mang tính lịch sự “Chào em,Em sao rôi?”.

Tôi phải kìm lại những gì mình muốn nói: “Tệ hại,cám ỏn anh.anh thì sao?” – và chỉ trả lời anh ấy theo phép lịch sự tối thiểu: “Em ổn,cám ơn anh”,vì tôi nghĩ sẽ chẳng hay ho gì khi gợi lại mọi chuyện – bạn biết đấy,lời xin lỗi của tôi- trước tất cả những người nổi tiếng trong Lễ hội Quốc tế thiếu nhi.

“Anh thì sao?” tôi hỏi : “Mọi người rất nhớ anh vàhoom thứ va đấy”.

Đôi mắt xanh của David thật tuyệ.” À”, anh ấy mở lời: “Anh không thể tới đó.Có cuộc hẹn cần được ưu tiên hơn”.

“Ồ”,tôi nói.Đó không phải là điều tôi muốn nói chút nào.Điều tôi muốn nói là: Daivd ,em xin lỗi ! Em xin lỗi,được chưa? Em biết những việc em đã làm thật là kinh khủng.Em biết em là một người tệ hại.Nhưng anh có thể ,làm ơn,làm ơn,làm ơn tha thứ cho em được không?

Chỉ có điều là tôi không thể nào nói ra được điều ấy.Vì một lẽ,nó có vẻ hơi – chỉ một chút thôi – có vẻ quy lụy.Vì một lẽ khác,bố của David đã đứng lên và yêu cầu tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi,vì buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.

Nên tất cả mọi người đều tập trung vào phòng và ngồi xuống.Rốt cuộc tôi lại ngồi sau lưng và hướng sang một bên của David.Nên tôi gần như chỉ nhìn thấy tai trái của anh ất thôi.

Và tôi thề,tôi không hề nghe được một nốt nhạc nào mà những nhạc sĩ nổi tiếng kia đang sau sưa thể hiện.Tất cả những gì tôi có thể nghĩ,khi tôi nhìn chăm chăm vào phía sau tai trái của David là: Làm sao tôi có thể sửa sai? Nó khiến tôi ngạc nhiên khi tôi nhận ra tôi muốn làm vậy đến thế nào.Ý tôi là,làm cho mọi chuyện trở nên đúng đắn.

Sau buổi hòa nhạc,mọi người tiến tới bắt tay với Beaux Arts Trio.Ngài tổng thống giới thiệu tôi với họ như là cô gái đã cứu cuộc đời ngài và là đại sứ tuổi vị thành niên của Mỹ tại Liên Hợp Quốc.Người chơi đàn violongxen nâng tay tôi lên môi ông ấy và hôn nó.Đó là lần đầu tiên một gã không nằm trong gia đình tôi hôn vào một bộ phận trên cơ thể tôi.Cảm giác thật kì lạNhuwng có lẽ chỉ vì ông ta quá lớn tuổi.

“Và”,người chời đàn piano lại hỏi: “đại sứ vị thành niên sẽ làm gì tại Liên Hợp Quốc?”

Ngài tổng thống nói với họ về cuộc thi Từ của sổ của tôi.Rồi ông ấy thêm vào,với một nụ cười: “Và cháu nó đã giúp cho Andy có chỗ để mà tiêu tiền”.

Andy là tên thánh của ông White,ngài thư ký báo chí.Và tôi không hề giúp ông ấy có chỗ để mà tiêu tiền,tôi biết vậy.Thực tế là,tôi đã nộp hết mấy quả bóng của tôi cho ông ấy rồi,và thậmc hí còn không nài nỉ để được nhìn những lá thư tràn ngập khắp phòng.

“Rõ ràng là”,ngài tổng thống nói trong một giọng hài hước: “có một vài bất đồng về việc chọn bức tranh nào đại diện tốt nhất cho nước Mỹ”.

Điều này khiến tôi ngạc nhiên.Tôi chưa từng để ý là bố của David biết chuyện gì đang xảy ra trong văn phòng báo chí.

“Chẳng có bất động gì hết”,tôi nói,dù cho ngài tổng thống không thực sự đang nói chuyện với tôi,và thêm nữa là,chắc chắn có một sự mâu thuẫn: “Bức tranh của Maria Sanchez là tuyệt nhất.Cháu chọn đó là người chiến thắng”.

Bạn biết không,tôi không có phát động sự kiện quốc tế hay gì cả.Tôi thậm chí không thực sự nghĩ về những gì tôi đang làm.Bạn biết không,tranh luận với ngài tổng thống nước Mỹ.Chuyện đó – chuyện với Maria Sanchez –chỉ bột phát ra trước khi tôi kịp khống chế suy nghĩ của mình lại.

Ngai tổng thống nói: “Nếu Maria Sanchez là tác giả bức tranh với nhữnng người ngoại quốc bất hợp pháp đó,thì cô ấy sẽ không phải là người được đến New York”.

Rồi ông ấy quay sang nói gì đó với ngài thủ tướng nước Pháp.

Và tôi quên hết chuyện David trông thu hút như thế nào trong bộ cánh của mình.Tôi quên mất rằng tôi muốn xin lỗi anh ất như thế nào,và cảm thấy cách cư xử của mình với anh ấy thật đồi bại biết bao.Tôi quên tất về bộ váy khó chịu và đôi tất da chân.Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là thật ra rằng ngài tổng thống đã cho tôi một việc để làm – đại sứ tuổi vị thành niên – như là một phần thưởng hay cái gì đó vì đã cứu mạng ông ấy….

Dù vậy, tôi rất vui vẻ để làm nhiệm vụ đó,bạn biết đấy,tôi bắt đầu cảm thấy tôi đang bi đánh giá thấp.Ý tôi là,vẫn còn rất nhiều vấn đề quan trọng hơn rất nhiều đối với vị thành niên mà lẽ ra tôi đã có thể kêu gọi sự quan tâm của quốc tế hơn là những gì mấy đứa nhóc nhìn qua cửa sổ của chúng.Thay vì ngồi trong phòng báo chí của Nhà Trắng bao giờ đồng hồ sau giờ học mỗi thứ tư,hay tham dự những buổi hòa nhạc ky niệm ngày Quốc tế thiếu nhi,tôi lẽ ra có thể ra ngoài kia cảnh giác công chúng về sự thật rằng ở một số quốc gia,chuyện người ta nhận hối lộ của tuổi vị thành niên vẫn hoàn toàn hợp pháp – thậm chí là hối lộ với số lượng lớn ! Chuyện đó thì sao?

Và còn những nơi nhũ Sierra Leone,nơi mà thanh niên và thậm chí là mấy đứa nhỏ tuổi hơn vẫn thương xuyên bị chặt mất tay chân như những lời cảnh báo về việc can thiệp vào những băng đảng khắc nhau? Và còn những đữa trẻ ở những quốc gia luôn có những mảnh đất chứa đầy mìn ở trong lòng nó,nơi mà chúng thích chơi đá bóng nhưng không thể vì quá nguy hiểm thì sao?.

Và còn chuyện gần gũi hơn với gia đình thì sao?Những thanh niên ngay trên đất Mỹ nagy đang cầm súng đến trường và bắn giết nhau thi sẽ thế nào? Chúng lấy súng từ đâu,và vì sao chúng lại nghĩ rằng bắn giết người khác là một giải pháp khả thi để giải quyết vấn đề của chúng?Và tại sao không có bất kì ai làm điều gì đó nhằm thay đổi quan niệm đem súng đến trường là một việc tốt? Sao không có ai dạy cho những người như Kris Parks biết độ lượng hơn với người khác,và thôi ngay cái việc hành hạ những đứa nhỏ mà mẹ chúng bắt chúng phải mặc váy dài đến trường?.

Đấy là những vấn đề quan trọng mà tôi,mệnh danh là đại sứ của nước Mỹ tạo Liên Hợp Quốc,lẽ ra nên đề cập.Nhưng thay vào đó,họ bắt tôi làm gì chứ? À,đếm các bức tranh.

Và bạn biết không,tôi bắt đầu hiểu ra là những gì mà đại sứ tuổi vị thành niên phải làm đã được quyết định sẵn,là một cách để ngài tổng thống – người mà,tôi bắt đầu suy nghĩ,để tâm đến hình ảnh của ông ấy hơn là những gì ông ấy làm cho thanh thiếu niên ở đất nước này – trông có vẻ tử tế.Bạn biết đấy,trao một công việc đầy trọng trách cho một cô gái đã cứu mạng ông ấy,và nhiều thế nữa.

Nhưng tôi không nói tất cả những điều ấy ra.Lẽ ra tôi nên nói .Rất nên như thế.

Nhưng tôi ý thức được rằng tất cả những người này – ban nhạc Beaux Arts Trio,ngài thủ tướng Pháp,và đại sứ Sri Lanka,không nói đến David – đang đứng đó,lắng nghe.Tôi không thể phát biểu như thế trước mặt tất cả bọn họ.Tôi thậm chí còn không nói cho các phóng viên biết ai săn lùng tôi mỗi ngày khi tất cả những gì họ muốn biết là tôi thích cái nào hơn, Coca hay Pepsi.

Tôi có rất nhiều cách nhìn về mọt thứ - điều đó hoàn toàn đúng.Cái tôi khồn có là đủ tự tin để phát biểu chúng trước bất kì ai trừ gia đình và bạn bè tôi.

Nhưng có điều tôi biết là tôi phải làm.Tôi phải giúp cho bức tranh của Maria được tham gia chương trình triển lãm Từ cửa sổ của tôi ở New York Tôi phải làm được.

Và thế nên tôi đã đặt bàn tay mình lên cánh tay ngài tổng thống và nói : “Xin thứ lỗi,nhưng bức tranh đó phải được đến New York.Đó là bức tranh tuyệt vời nhất.Có thể nó chưa thể hiện nước Mỹ một cách tốt nhất,nhưng nó là bức tranh tuyệt nhất.Bức tranh trung thực nhất.Nó phải được tham gia vào buổi triển lãm”.

Dường như có một sự im lặng nào đó sau khi tôi nói điều ấy.Tôi không nghĩ là Từng người một trong phòng này đang nhìn tôi.Nhưng tôi có cảm giác như thế đấy.

Ngài tổng thống nói,trông rất ngạc nhiên : “Samantha,tôi xin lỗi ,nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.Cháu sẽ chọn ra một bức khác.Thế còn bức về ngọn hải đăng thì sao? Đó là một sự thể hiện rất hay về đất nước này đấy”.

Và ông ấy bắt đầu nói chuyện với ngài thủ tướng thêm một lúc nữa.

Tôi không thể tin được nữa.Tôi vừa mới bị sa thải.Giống như thế!

À,bạn biết họ nói gì về những kẻ đầu đỏ mà.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo,tôi không thể dừng lại được.Tôi nghe thấy chính mình đang nói những lời ấy,nhưng có vẻ như một cô gái nào khác đang nói thế.Có lẽ là Gwen Stefani.Vì tôi chắc không phải là mình.

“Nếu ngài không muốn cháu làm tốt công việc của mình”,tôi nói với ngài tổng thống ,đủ lớn để hầu hết những người phục vụ và những vị khách khác, gồm cả Beaux Arts Trio, đều quay sang nhìn tôi: “thì ngài không nên giao nó cho cháu.Vì cháu sẽ không chọn bức tranh nào khác cả.Tất cả những bức tranh còn lại đều là những gì con người ta biết.Bức tranh ấy – bức tranh của Maria – là cái mà một con người nhìn thấy, mỗi ngày,từ cửa sổ của mình.Ngài có thể không thích những gì Maria nhìn thấy,nhưng việc ngăn người khác nhìn thấy nó sẽ không làm cho nó kém thực tế đi ,hay làm cho vấn đề này tan biến”.

Ngài tổng thống nhìn tôi như thể tôi đang mất trí nặng.Có thể thế thật.Tôi không biết.Tất cả những gì tôi biết là, tôi quá khùng,tôi đang run lên.Và tôi tưởng tượng gương mặt nhìn mình đang có màu vàng nâu rất thu hút.

“Cháu có quen biết riêng tư gì với người họa sĩ ấy không?” ông ấy hỏi.

“Không,cháu không biết cô bé ấy”,tôi nói: “Nhưng cháu biết bức tranh ấy là tuyệt vời nhất”.

“Theo ý kiến của cháu”, ngài tổng thống nói

“Đúng,theo ý kiến của cháu”.

“À,thế thì cháu sẽ sớm thay đổi ý kiến thôi.vì bức tranh đó sẽ không đại diện cho quốc gia này trong một cuộc triển lãm tranh quốc tế”.

Rồi bố của David quay lưng về tôi và bắt đầu nói chuyện với những vị khách khác.

Tôi không nói gì thêm nữa.Tôi có thể nói thêm những gì mình chưa nói sao?.Vả lại tôi cũng đã bị sa thải.

David,người đã đến sau lưng tôi tự lúc nào mà tôi không hay biết,nói,”Sam”.

Tôi nhìn anh ấy.Tôi đã quên béng David.

“Thôi nào”,David nói.

Tôi đoán là nếu tôi không quá sốc vì những gì vừa xảy ra – giữa tôi và ngài tổng thống – tôi có lẽ còn sốc hơn khi David thực sự chịu nói chuyện với tôi.Nói chuyện với tôi,và rõ ràng là đang cố gắng,ít nhất là vậy,giúp tôi cảm thấy tốt hơn về những chuyện xảy ra với tôi.Ít nhất thì đó là cái mà tôi phải kết luận khi anh ấy dẫn tôi ra khỏi phòng Hoàng Gia và quay lại chính căn phòng nơi mà chúng tôi đã ngồi với nhau ngay buổi tối đầu tiên tôi đén ăn tối,nơi anh ấy đã khắc tên tôi lên ngưỡng cửa sổ.

“Sam”,anh ấy gọi: “Chuyện không lớn lao thế đâu.Ý anh là,anh biết với em thì nó quan trọng.Nhưng em biết không,không phải đến mức sống còn như thế”.

Đúng,Nó không phải là Sierra Leone hay Utah.Không ai bị chặt tay chân hay buộc phải cưới một gã đã có ba vợ khi người ta mới ở tuổi mười bốn.

“Em biết thế”,tôi nói: “Nhưng nó vẫn sai”.

“Có thể”,David đáp: “Nhưng em phải hiểu.Có rất nhiều thứ chúng ta không nhất thiết phải biết rằng chúng cần được xem xét”.

“Như cái gì?”,tôi muốn biết: “Việc em chọn bức tranh ấy sẽ làm ảnh hưởng đến an ninh quốc gia sao? Em không nghĩ thế”.

David đang cởi cà vạt ra như thể nó làm anh ấy thấy khó chịu.

“Có lẽ họ chỉ muốn thấy một bức tranh vui vẻ”.anh ấy nói: “Em biết mà, một bức tranh cho thấy nước Mỹ đang phát triển thinh vượng”.

“Đó không phải là cái mà cuộc thi nhắm đến”,tôi nói: “Nó phải thể hiện cái mà một đại diện của mỗi quốc gia nhìn thấy từ của sổ của mình.Luật của cuộc thi không hề quy định về việc cái mà người ấy nhìn thấy phải phản ánh một cách tích cực về đất nước mình.Em có thể hiểu ai đó ở Trung Quốc hay đâu đó không được phép ấy,nhưng đây là nước Mỹ,nơi mà mọi người có thể kêu toáng lên.Em nghĩ chúng ta được đảm báo về quyền tự do ngôn luận”.

David ngồi lên thành ghế của tôi.anh ấy nói: “Chúng ta có”.

“Đúng”,tôi nói một cách mỉa mai: “ Tất cả mọi người trừ đại sứ của Liên Hợp Quốc”.

“Em có quyền tự do ngôn luận” David nói.Anh ấy nói với một sự nhấn nhá khá hài hước,nhưng vào lúc ấy,tôi quá buồn để có thể nhận ra ý của anh ấy.

“Anh có nghĩ là anh có thể nói chuyện với ông ấy không,David?”,tôi nói ,nhìn lên anh ấy.Một lần nữa,anh ấy không hề mở đèn trong phòng.Ánh sáng duy nhất được chiếu hắt qua từ những cửa sổ,thứ ánh sáng xanh xanh từ phòng Rotunda.Trong ánh hào quang của nó,ánh mắt của David thật khó hiểu.Nhưng tôi vẫn quyết tâm. “Em muốn nói tới bố anh ấy.Biết đâu ông ấy sẽ nghe anh”.

Nhưng David nói: “Sam,anh không muốn phải làm em thất vọng.nhưng điều duy nhất anh không bao giờ bàn bạc với bố mình về chính trị”.

Dù anh ấy đã nói rằng rất ghét phải khiến tôi thất vọng,thì đó chính là điều anh ấy đang làm với tôi.Đang làm tôi thất vọng.

“Nhưng thật không công bằng!” tôi kêu lên. “Đó là bức tranh tuyệt vời nhất! .Nó xứng đáng được đến với cuộc triển lãm! Thử đi,David,được khôgn? Hãy hứa với em là anh sẽ thử nói chuyện với ông ấy.Anh là con của ông ấy mà.Ông ấy sẽ nghe anh đấy”.

“Ông ấy không nghe đâu”.David khẳng định: “Tin anh đi”.

“Tất nhiên là ông ấy sẽ không nghe anh,nếu anh không hề thử”.

Nhưng David không nói rằng anh ấy sẽ thử.Như thể anh ấy thậm chí còn không muốn dính líu tói vụ này nữa.Điều này,càng khiến tôi thêm tức giận.Vì anh ấy đang hàng xử như thể điều đó không thành vấn đề vậy.Rõ ràng la anh ấy không chịu hiểu tầm quan trọng của vấn đề.Tôi nghĩ anh ấy sẽ hiểu,như một người nghệ sĩ,mọi chuyện.Nhưng anh ấy không hiểu gì hết.Anh ấy thực sự chẳng hiểu gì cả.

Tôi qua thất vọng đến nỗi không hề kìm nén được: “ Jack sẽ thử”.

Và dù cho tôi nói điều ấy gần như chỉ cho bản thân mình,thì David vẫn nghe thấy.

“Ồ,chắc rồi”,anh ấy nói đầy ẩn ý: “Jack thật là hoàn hảo”.

“Ít nhất thì Jack cũng sẽ thử khi có cơ hội”,tôi nói một cách nóng nảy: “Anh biết không,Jack đã bắn vỡ những cửa sổ trong phòng điều chế thuốc của bố mình bằng cây súng BB để chống lại việc Tiến sĩ Ryder dùng các phương thuốc đã được kiểm nghiệm trên động vật”.

David trông chẳng ấn tượng gì mấy với việc này.”Ừ”,anh ấy nói: “À,chuyện đó thật là ngu ngốc”.

Tôi không thể hiểu sao David lại có thể nói như thế.Và làm sao mà anh ấy lại có thể nghĩ như thế nữa.

“Ồ,dược thôi”,tôi nói với một nụ cười cay đắng: “Anh ấy thật ngu ngốc khi đứng lên chống lại sự tàn nhẫn đối với động vật”.

“Không”,David nói một cách lạnh lùng: “Anh ta ngu ngốc khi chống lại một việc làm có thể cứu được mạng sống con người.Nếu các nhà khoa học không thử nghiệm thuốc trên động vật,Sam,trước khi họ dùng trên cơ thể con người,thì họ có thể sẽ làm cho con người ta bệnh hoạn hơn,hay thậm chí là giết họ.Đó có phải là điều Jack muốn không?”

Tôi chớp mắt nhìn anh ấy.Tôi thực sự chưa hề nghĩ tới những điều này trước đây.

“Nhưng mà này”,David lại tiếp tục với một cái nhìn vai: “Jack là một – em gọi anh là gì nhỉ? Ồ đúng rồi.Một kẻ cấp tiền.Có lẽ đó là cái mà những con người cấp tiền ngày nay đang chống đối lại.Làm cho con người ta bệnh hoạn hơn.Anh không biết nữa.Rõ ràng là anh còn thiếu hành vi đạo đức mực rồi”.

Và rồi David, như thể anh ấy không thể chịu nổi việc phải quay quần bên tôi thêm một giây nào nữa – như thể tôi là một trong những thức uống khai vị kia vậy – quay đi và để tôi ngồi đó .Trong bóng tối.Như kẻ mù mà Rebecca đã quy cho tôi.

Và điều đáng buồn nhất là,tôi bắt đầu nghĩ rằng con bé đá đúng.Vì dù cho Susan Boone có nói gì đi nữa,thì tôi vẫn có cảm giác rằng tôi đang không nhìn thấy gì hết .Không thấy bất cứ thứ gì.

Bạn đang đọc Con gái Mỹ 1 của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.