Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu Quân Làm Tặc

Tiểu thuyết gốc · 2357 chữ

Sau khi lên bờ, Cai Tiểu Du tiếp tục nhắm hướng Tây thẳng tiến, nhưng lần này hắn hành tẩu ung dung chậm rãi, mục đích là vừa đi vừa rèn luyện. Dựa vào vốn luyến kiến thức từ những bộ truyện tiên hiệp Huyền nhuyễn ở kiếp trước đọc qua, hắn biết muốn sinh tồn ở thế giới tu chân này cần phải nâng cao thực lực, mà muốn nâng cao thực lực thì phải rèn luyện trong thực chiến nhiều. Từ khi vô tình có được băng nguyên lực, Cai Tiểu Du tự tin hẳn lên, không ngại va chạm với yêu thú nhị trọng, dù tu vì hắn đã sơ nguyên tạm trọng, vẫn chọn đè đập kẻ yếu cho chắc cú, lại có cảm giác thành tựu ưu việt

Năm ngày trôi qua, trong Sơn mạch Ngoạ Lâm, Cai Tiểu Du vẫn hành tẩu về hướng Tây, hắn đã giết được mười hai yêu thú nhị trọng và đánh ngang tay, sau đó thành công chạy thoát trước ba yêu thú tam trọng sơ nguyên. Mặc dù sở hữu băng nguyên căn sẽ lợi thế hơn so với tu sĩ cùng cấp, nhưng đối chiến với yêu thú cùng cấp vẫn khó nói vì yêu thú sẽ trâu bò hơn tu sĩ một chút, mặc khác công pháp và vũ kỹ là yếu tố quan trọng nhất trong đối chiến, mà công pháp vũ kĩ của Cai Tiểu Du lại quá cùi không phát huy được lực lượng băng nguyên căn, nếu chênh lệch tu vi 1 trọng hắn có thể đè ra đánh cũng đã là thành công rồi. Quá trình rèn luyện này giúp Cai Tiểu Du có thể đánh giá thực lực hiện tại của hắn, nếu gặp đối thủ đồng cấp thì năm ăn năm thua, có thể không chiến là tốt hơn, nếu hơn tu vi đối thủ dù một trọng thì cứ đè ra đánh không gì phải ngại, lỡ thất thế thì cũng chạy được…

Trời dần vào đêm, rừng rậm chìm vào bóng tối, Cai Tiểu Du đang loay hoay tìm chỗ nghĩ ngơi

- LENG KENG

- KEENG KENG…ẦM ẦM

Âm thanh chiến đấu vang dội truyền đến, Tiểu Du lập tức bị chú ý, hắn lén lút lại gần chiến trường, tìm được một tảng đá lớn, núp phía sau quan sát tình hình.

Một đám Sơn tặc mười tên hung hãn vây công một thiếu niên mười lăm mười sáu khôi ngô tuấn tú ăn bận bảnh bao, ra dáng công tử bạch kiểm thế gia đại tộc. Đáng tiếc tình hình đang bất lợi cho tiểu bạch kiểm, dù hắn tu vi tạm trọng cao hơn đám Sơn tặc chỉ nhị trọng nhưng trước sự vây công lấy lượng bù chất, hắn đã rơi vào thế hạ phong. Ngoài ra còn 1 tên Sơn tặc đang đứng ngoài quan sát vẫn chưa ra tay, Cai Tiểu Du nhìn thấy tên này thì kinh hỷ nhận ra hắn là Cai Đại Du, đại Ca cùng mẹ mà hắn đang tìm. Cai Đại Du là kẻ cầm đầu nhóm Sơn tặc này, hắn là Sơ Nguyên Tam trọng rồi, đứng bên ngoài âm thầm quan sát đối phương chờ sơ hở ra tay đánh lén, một chiêu chế địch.

- “Hừm…một lũ giặc cỏ ô hợp” tiểu bạch kiểm hắng giọng nhưng không có chút khí khái nam nhi mà dẹo dẹo như thái giám. Hắn xoay một kiếm quanh thân mà trường kiếm hắn đột nhiên phát ra lửa đỏ, nguyên khí tăng mạnh đánh bật tất cả Sơn tặc đang lao đến, ngọn lửa từ kiếm cháy sang người mười tên Sơn tặc. Đám Sơn tặc hớt ha hớt hải tụ nguyên lực dập lửa nhưng hành động tiếp theo của tiểu bạch kiểm làm chúng tuyệt vọng, hắn miệng niệm khẩu quyết tay trái đưa lên rồi nắm chặc lại, ngọn lửa trên người đám sơn tặc bạo liệt, trong nháy mắt đốt chúng thành tro.

Tên này nãy giờ dấu nghề, sở hữu Hoả Nguyên lực lại còn có vũ kỹ lợi hại như vậy, trước đó hắn chỉ dùng nguyên lực thuần tuý không thuộc tính với khoa chân múa tay loạn xạ để bị đánh rơi vào thế hạ phong, nhưng khi hắn chân chính ra tay thì mười tên sơn tặc đã biến thành tro…

Cai Đại Du và Cai Tiểu Du dù đứng hai nơi biểu tình lại trầm trọng giống nhau, tiểu bạch kiểm không ngờ lại mạnh đến thế, dù trước đó Cai Đại Du vẫn chưa ra tay nhưng hắn chỉ là thuần tuý nguyên lực sao đánh lại Hoả Nguyên Lực đồng cấp. Còn Cai Tiểu Du hắn vừa vui mừng khi gặp được đại ca để đầu quân làm Sơn tặc thì trước mắt đại ca hắn đã thập tử nhất sinh, hắn chỉ còn hy vọng nhóm sơn tặc cao tầng ở gần đây ứng cứu đại ca hắn kịp thời.

Tiểu Bạch Kiểm ung dung nhìn Cai Đại Du nói:” Còn ngươi sao lại chưa lên”

Cai Đại Du mĩm cười thân thiện đáp :” Vốn dĩ đang tính lên giúp tiểu huynh đệ giải vây, nhưng chưa kịp ra tay thì đã…Haiz…”

Tiểu bạch kiểm thoáng hiện tiếu dung :” Ồh…không phải huynh đài và tụi cướp là cùng một bọn hay sao ? Sao phải giải vây cho tiểu đệ…”

Cai Đại Du vội vã xua tay :” Đừng Hiểu lầm, ta chỉ là người qua đường, thấy có đánh nhau nên lại hóng hớt”

Cai Đại Du và tụi cướp là cùng một bọn nhưng khi thiếu niên bạch kiểm đi ngang qua chỉ có đám thuộc hạ là nhảy ra chặn đánh, còn hắn chỉ khoanh tay đứng một góc quan sát chực chờ đánh lén, khó mà quy kết là đồng bọn của nhau với lại y phục trên người sơn tặc ai cũng khác nhau nữa. Nhưng trong lòng tiểu bạch kiểm thừa hiểu vì hắn có thần thức mạnh mẽ đã phát hiện mười một tên cướp đứng chung với nhau chờ chặn đường nhưng lại gần chỉ có mười tên xông ra thôi. Hắn cũng biết Cai Tiểu Du đang núp sau tản đá quan sát mà Tiểu Du mới đúng là kẻ qua đường đến sau nên hắn không lôi Tiểu Du ra.

Tiểu Bạch Kiểm nhìn Cai Đại Du một thoáng, nhếch mép cười nhẹ rồi đi thẳng ngang qua Cai Đại Du đang lạnh cả sống lưng, bóng dáng thiếu niên khuất xa mồ hôi trên trán hắn mới lã chã rơi vãi, quay mặt sang tản đá không xa, âm trầm nói :” còn không lăn ra”

Cai Tiểu Du biết đang nói hắn, mặt mày hớn hở chạy ra “ Đại ca, là đệ Cai Tiểu Du đây”

Cai Đại Dụ cũng một phen kinh ngạc nhìn kỹ thằng đệ đệ một hồi cao hứng nói :” Tiểu Du, hơn mười năm không gặp, đệ xấu hơn nhiều… mà đệ làm gì ở đây ?”

Thấy đại ca còn nhận ra mình, Tiểu Du chạy lại tay bắt mặt mừng với đại ca rồi kể lại cố sự của mình cho đại ca, ngỏ ý muốn nương nhờ làm Sơn tặc, tất nhiên chuyện hắn vô tình đạt băng nguyên căn thì không kể, vì hắn biết ẩn dấu thực lực chân chính mới là thượng sách, còn đó con bài tẩy lúc cần thiết mới bung ra, giống như tiểu bạch kiểm kia nông sâu vẫn chưa lộ.

Hai người vừa đi vừa nói mãi đến sáng mới về đến căn cứ sơn tặc, Hắc Lâm Sơn trại ẩn mình sau những rặng cây đại thụ già nua, ẩn ẩn nhiều tầng phòng thủ kiên cố, xung quanh thành lũy là hào sâu với đầy chông nhọn, nước trong hào đen kịt đầy độc tố…nếu không có thân pháp khinh công thượng thừa thì dù tu vi sơ nguyên tứ trọng muốn bay qua hào luỹ này tiến vào trại là bất khả thi. Trước cổng trại có bốn tên sơn phỉ đang canh gác thấy Cái Đại Du liền cúi chào :” Tứ Đương Gia”

- [ ] Cai Tiểu Du trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ “ Đại ca là tứ đương gia sao… có lý nào, sơn trại này bề ngoài không tệ, cơ cấu bên trong chí ít cũng phải ngũ trọng sơ nguyên cấp bậc đương gia, mà đại ca mới tu vi tam trọng sơ nguyên đã là tứ đương gia, chỉ dưới ba người theo chức vụ hệ thống Sơn trại thông thường, chẳng lẽ đại ca không dựa vào thực lực mà thăng tiến sao…”. Tiểu Du suy nghĩ Mông lung một hồi đã được Đại Du dẫn đi vào sâu trong Sơn trại, đến một căn phòng chính giữa đại viện thì dừng lại, hắn quay sang Tiểu Du :

- “ Ta dẫn đệ vào ra mắt đại đương gia và đại phu nhân, yên tâm với tu vi hiện tại của đệ sẽ được trọng dụng, chiếc ghế ngủ đương gia đang bỏ trống sớm muộn gì cũng thuộc về đệ thôi, chỉ cần để thể hiện một tí”

Cai Tiểu Du nghe vậy cũng mừng thầm, không ngờ vừa gia nhập lại có cơ hội làm đương gia, vẫn hơn làm lính quèn bị người ta sai vặt.

Cai Đại Du đứng bên ngoài cửa đại viện không vội gõ cửa mà như đang chờ đợi người bên trong thông tri, một lúc sau có âm thanh già nua lên tiếng “ Vào Đi”

Trên ghế chủ tọa là một lão giả ốm yếu da dẻ vàng vọt nhăn nheo, râu tóc bạc phơ, hiện trạng gần đất xa trời của lão khiến người đối diện phải ngậm ngùi.

“ Bái kiến đại đương gia” Cai Đại Du khom người hành lễ, thấy vậy Cai Tiểu Du cũng làm theo. Khẽ liếc về lão giả đang ngồi trên ghế trại chủ hắn thầm nghĩ, “lão già bộ dạng sắp chết này còn tham quyền cố vị không sớm nhường chức mà an hưởng những ngày cuối đời,…nếu lão sớm chết như vậy ta cũng một phen cạnh tranh chiếc ghế trại chủ này, không biết nhị đương gia tam đương gia có gần xuống lỗ như lão chưa…”

Đại đương gia ra hiệu cho hai người miễn lễ, Cai Đại Du bây giờ mới rành mạch giới thiệu Cai Tiểu Du, hoàn cảnh xuất thân một hồi cụ thể. Đại Đương gia khẽ gật đầu, đôi mắt híp lại nhìn Cai Tiểu Du thật lâu, trầm thấp nói :” Sơ nguyên tam trọng, tốt lắm… sơn trại đang thiếu nhân tài, phong ngươi làm Ngủ đương gia chấp chưởng 10 thuộc hạ, tiến vào Ô Than cốc làm nhiệm vụ, hoàn thành xong công việc bản trại chủ sẽ cung cấp đầy đủ tài nguyên công pháp vũ kỹ trấn trại cho ngươi” nói xong lão trại chủ liếc mắt ra hiệu Cai Đại Du rời đi, còn Cai Tiểu Du thì được giữ lại phân công nhiệm vụ cụ thể.

Cai Tiểu Du dù không thông minh nhưng vốn luyến hai kiếp cho hắn biết là trên đời không có bữa tiệc nào là miễn phí, nào là chức vụ, nào là tài nguyên công pháp vũ kỹ, làm gì dễ ăn như vậy… Trước mắt nhiệm vụ “ Ô Than cốc” chắc sẽ đầy rẫy nguy cơ, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, đã lên lưng cọp đành phải tuỳ cơ ứng biến. Như biết suy nghĩ của hắn, lão già chậm rãi nói :

” Ta biết trong lòng ngươi nhiều nghi vấn, vì sao ngươi mới gia nhập đã được chức vụ cao… Không giấu gì người vì ở đây lâu ngươi cũng sẽ biết. Sơn trại Hắc Lâm có lịch sử ba trăm năm đã đến lúc suy tàn nhất, giờ đây trong Sơn trại chỉ còn chưa đến năm mươi người, ta đại đương gia một thân tu vi lục trọng sơ nguyên cũng sắp gặp diêm vương rồi, nhị đệ và tam đệ đã lặng lẽ rời đi, Âu cũng là lựa chọn đúng, tứ đương gia cũng là đại ca của ngươi thì lựa chọn thuần phục ả … ta cũng không trách hắn. Những huynh đệ khác đã không còn…Haizz, vì thế tu vi tam trọng sơ nguyên cũng tính là cường giả nhất ở trại, đám lâu la chỉ nhất trọng nhị trọng thì tính làm gì…”

Lão già ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp :

- “Dù suy tàn về nhân số nhưng tài nguyên tu luyện tích lũy mấy trăm năm vẫn còn, nếu người làm tốt nhiệm vụ sẽ không thiếu phần của ngươi…Lần này ngươi dẫn mười thuộc hạ vào ô than cốc nhiệm vụ là bắt sống năm mươi tên thanh niên trai tráng khỏe mạnh, yêu cầu là nguyên lực nhất trọng sơ nguyên trở lên… Mùa này trong cốc có rất nhiều người hái dược, dong binh, kẻ lịch lãm… lui tới, nên yên tâm không sợ thiếu con mồi cho ngươi bắt sống…”

Cai Tiểu Du tỏ ra tinh tường cắt ngang : “ Là muốn bổ sung nhân khẩu cho sơn trại ?”

Lão trại chủ :” đúng vậy chỉ cần bắt sống trai trán có nguyên căn mang về đây”

Cai Tiểu Du hỏi tiếp :” Còn nữ nhân ? Không lẽ trại ta không thu nữ nhân ? “

hắn ngẫm nghĩ lúc trước Cai Đại Du có nhắc đến Đại phu nhân, chắc là một lão bà khô khốc đang nằm trên giường chờ chết…

Lão trại chủ đưa mắt nhìn xa xăm âm trầm đáp :” Nữ nhân ngươi có thể chơi dọc đường nhưng không được mang về, ở đây có một người là đủ rồi”

Câu trả lời kỳ lạ của lão trại chủ làm đầu óc Tiểu Du trở nên Mông lung

- “ Chẳng lẽ Sơn trại này CẤM DỤC “

Bạn đang đọc Con Đường Khoái Lạc sáng tác bởi Tiêuyênnhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiêuyênnhiên
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.