Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21 - 25

Phiên bản Dịch · 6278 chữ

Chương 21: Bộ mặt thật của hai anh em nhà Virode!‏

Sưu tầm

Quân nhìn hai anh em nhà Virode bằng ánh mắt không ổn chút nào. Còn Thiên thì mới lần đầu nhìn thấy Quân như thế nên cảm thấy hơi lo

-Các em ngồi bàn số 2 gần bàn của Quân và Thiên nhá! Quân, Thiên, giơ tay lên cho 2 bạn mới này biết!-Bà cô chủ nhiệm chỉ xuống dưới rồi hét lên

Thiên giơ tay lên đầu tiên, còn Quân thì như phớt lờ lời nói của bà cô, anh bây giờ cứ nhìn chăm chú vào 2 anh em nhà họ thôi.

Michio và Namiko cười rồi bước xuống lớp, gần đến chỗ ngồi, họ dừng lại ngay bàn của Thiên và Quân. Michio nhìn Quân rồi cúi xuống nói thầm với anh

-Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ! nghe nói cậu có vợ rồi! mắt thẩm mĩ của cậu ... không tệ đấy chứ!-Câu nói của Michio như khiêu khích Quân

Anh ngước mặt nhìn Michio rồi lại lấy lại bình tĩnh mà cười. Nụ cười đó hình như khiến Michio hơi bực, cậu vùng vằn tay rồi bước đến chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi của Michio và Quân khá gần nhau, nên cả 2 hình như có cái không khí gì đó giống như chiếc tranh sắp xảy ra.

Thiên thấy cử chỉ lạ của Quân với hai người đó, tính tò mò của cô lại nổi lên bất chừng. Cô kéo mặt Quân dí sát vào mặt mình, khiến Quân ngạc nhiên vô đối

-Cậu làm cái gì thế hả? kiềm chế không được nữa à? muốn làm cái gì thì về nhà làm nhá!-Quân cố đẩy mặt Thiên ra xa

Nhưng con gái gì mà mạnh như con trâu thế! Anh không tài nào dứt ra được

-Nghe tớ hỏi đây! cậu có quan hệ gì với đám đó hả? trông hai người như kẻ thù không đội trời chung vậy!-Thiên vào vấn đề chính

Quân thở dài búng vào trán cô 1 cái thật " mạnh " khiến cô thả tay mình ra.

-Để giờ ra chơi tớ kể cho cậu nghe! còn trong giờ học, kể không tiện!-Quân chỉnh lại cà vạt, tóc của mình rồi bảo

-Còn nữa, lần sau có làm cái gì thì cũng chú ý xung quanh dùm 1 cái! nhìn cả lớp kìa!-Quân vừa nói vừa lấy tay chỉ quay lớp

Thiên ngạc nhiên nhìn quanh lớp thì thấy người nào người nấy cũng banh con mắt ra nhìn chằm chằm vào cô và Quân như thể họ vừa làm cái gì đó sai trái vậy. Cô bất giác phát hiện mình vừa làm 1 chuyện không mấy " hay ho ", cô liền cúi gầm mặt xuống bàn mà tự cốc vào trán mình, trông cô bây giờ " ngốc " làm sao! Mọi hành động của Thiên đều khiến Quân cười không ngớt, anh vỗ nhẹ đầu cô rồi bảo

-Đừng có tự hành hạ mình như thế! " em " không đau chứ " anh " đang đau lắm này!-Lời mật ngọt chết " chim " của anh bộc phát khiến Thiên càng không dám ngước mặt lên nhìn.

Còn cả lớp thì cứ " ồ " rồi " à ", thật bó chiếu! Về phần hai anh em nhà Virode, thay vì nhìn Quân, Michio lại nhìn sang cô ngốc đang cúi gầm mặt ở bên kìa bàn.

-Có con mồi ngon rồi đây!-Anh lẩm bẩm

Lời nói thầm của anh bị Namiko nghe được, cô hỏi lại

-Đừng có nói với em là anh tính...

-Suỵt! im nào! cẩn thận " kế hoạch " của anh lại bị đổ vỡ!-Anh lấy ngón tay mình để lên miệng rồi bảo

Namiko chỉ biết thờ dài rồi đáp lại

-Đừng có mà làm quá trớn! dù sao đấy cũng là nhà họ Đỗ đấy!

Tiếng chuông reo báo hiệu giờ ăn trưa vừa đến, thì Thiên liền nắm cổ áo chồng mình lôi ra ngoài nhanh như chớp!

Cô lôi anh vào 1 góc dưới cầu thang gần căn tin rồi hỏi lại câu hỏi

-Rốt cuộc cậu có....-Thiên bị cắt ngang bởi lời của Quân

-Đúng! tớ có quan hệ với hai người đó! thật ra, nhà tớ và nhà Virode từng là đối thủ của nhau cách đây 5 năm trước, lúc đó tớ vẫn chưa trở thành 1 chính trị gia hay kế nghiệp gia đình. Chị Dung cũng chưa lấy chồng, con bé Mẫn cũng chưa xa nhà mà sang Luân Đôn. Nhà Virode vốn là gia tộc Mafia khét tiếng khắp nước Ý lúc đó. Nhà tớ lúc đó cũng đang ở Ý, tớ vốn không biết đã có chuyện gì xảy ra? nhưng tớ nhớ, ngày hôm đó, nhà Viredo sang nhà tớ, có dẫn theo 2 đứa nhóc bằng tuổi tớ. Là Michio và Namiko đó, cha nhốt tớ và Michio cùng Namiko vào 1 phòng để nhà tớ và Viredo nói chuyện. Lúc đầu, tớ muốn nói lời chào với 2 người, nhưng nhìn bộ mặt giận dữ của 2 người lại thôi. Tự dưng Michio lớn tiếng bảo tớ rằng cha tớ hại gia đình cậu ấy gần sạt nghiệp. Tớ không hiểu cậu ấy nói cái gì nên cũng không trả lời lại. Đến một lúc lâu sau thì cha của Michio và Namiko giận dữ đùng đùng kéo 2 người đi mà không nói không rằng. Từ lúc đó tớ chẳng còn gặp lại cậu ấy nữa, cho đến bây giờ đấy!-Quân kể lại mọi chuyện, nhưng anh không hề nghe thấy phản ứng gì ở phía " khán giả ".

Quân ngước mặt lên thì thấy Thiên đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Cô nàng này vốn khá nhạy cảm về vấn đề như thế này. Thiên tự dưng lấy áo của Quân rồi khịt nước mũi vào!

-Ê Ê! sao cậu bẩn quá vậy?-Quân hơi giận hỏi

-Bẩn gì chứ? ai biểu cậu kể câu chuyện từ rồi còn " ** sữa mẹ " của cậu cho tớ nghe làm gì chứ? còn nữa, chồng gì mà vợ khịt mũi vào áo cũng kêu bẩn là sao? quá đáng!-Thiên khóc đùng lên cãi lại.

Vì mới thấy con gái khóc lần đầu, Quân chẳng biết làm gì. Anh gãi đầu rồi ôm chầm lấy Thiên vào lòng rồi hôn lên đầu cô bảo

-Được rồi! tớ xin lỗi, này, khịt bao nhiêu thì khịt đi! còn đừng khóc nữa, tớ dở về việc dỗ con gái khóc lắm! Mặt cậu khóc xấu quá à! đừng có khóc nữa!

Thiên bỗng nhiên ngừng khóc đột ngột, cô thấy ấm ấm sao ấy? người Quân đúng là ấm thật! chẳng bù với cái mền mỏng teo te của Thiên ở nhà. ƯỚC gì cô có cái mền nào ấm ấm như Quân để tối ngủ thì tốt biết mấy! Ơ hay thật, có chồng đó thì ôm mà ngủ chứ mền với mùng gì?

Chương 22: " Đừng hòng đụng vào cô ấy!"

Sưu tầm

Hai vợ chồng đang ôm nhau hạnh phúc thì tự dưng bị tiếng chuông phá hoạn. Cả hai đều ngẩn người không biết lý do gì mà chuông hôm nay reo sớm thế? Nhưng dù sao thì cũng còn đỡ hơn cứ ngồi đó mà ôm nhau " chống lạnh ".

Cả hai cùng nhau bước vào lớp. Thấy cả lớp ai cũng đều náo nhiệt, thường thường thì bà cô sẽ giết sạch hết cả lớp nếu mà ồn như thế này. Sao hôm nay....?

-Hai người đừng có lo! hôm nay nhà trường cho lớp mình nghĩ sớm hơn mấy lớp khác vì chúc mừng đám cưới của hai người. Nghe mà ghen tị thấy sợ!-Ngọc đi đến chỗ Quân và Thiên rồi thông báo cho 2 người.

Thiên nhảy dựng lên gì biết mình không cần phải ngồi nghe bài giảng chán ngắt của bà cô chủ nhiệm nữa! cô mừng khủng khiếp, tính quay sang Quân để cùng " chia sẽ niềm vui " thì phát hiện cái mặt của chàng đỏ đến xì khói. Quân không ngờ rằng mình có cô vợ nhát học đến như thế đây! Thiên thấy vậy cũng thụt đuôi chỉnh sửa lại khuôn mặt đang vui của mình.

-À, tớ phải đi " giải quyết " đây! nín nảy giờ!-Nói rồi Thiên phóng nhanh như chớp chạy ra ngoài

Quân chỉ biết thở dài rồi gãi đầu.

-Sao rồi? hai người có chuyện gì thú vị không kể tôi nghe xem!-Ngọc thúc thúc vai Quân tò mò

Anh chàng nhìn sang Ngọc rồi bảo

-Hai người là bạn quả không sai! cái tính tò mò y chang nhau!

-Ể! đừng nói bậy à! cái tính đó là nhỏ Thiên học tôi chứ tôi không có giống nó à! vậy không có gì vui hả? ôi " dời ", chán thấy mồ! -Ngọc gãi đầu rồi về lại chỗ ngồi

Quân cũng về lại chỗ mình, rồi anh nhìn sang chỗ của hai anh em nhà Virode. Cả hai hình như đều đã về, có lẽ như vậy tốt hơn, chứ cứ giáp mặt nhau hoài cũng đâm ra chán và ngượng! Mà sao Thiên đi vệ sinh lâu thế nhỉ?

. Tại phòng vệ sinh

" Ai dà dá! mình lại để Quân biết 1 tật xấu của mình rồi! mà thôi kệ, không biết trước cũng biết sau! mà hôm nay về nhà đi ra chợ kiếm cái mền nào ấm như Quân chộp về mới được! " Thiên đang còn suy nghĩ những chuyện tàm xàm ba láp đủ thứ!

Cô nàng vốn đã bị " làn da ấm như chăn " của Quân mê hoạch, cô tính ra chợ tìm có cái mền nào giống như thế không? Nhưng thề với Chúa, cô có ra sa mạc cũng chẳng kiếm được cái mền nào như thế đâu! sao cô này khờ thế nhỉ? nó ở dần dần trước mắt mà còn đi tìm đâu cho xa xôi chứ?

Thiên sau khi " giải quyết " xong thì rửa tay rồi bước ra ngoài. Nhưng vừa bước ra, cô đã bị bàn tay nào đó chặn ngang miệng, cô tính la lên nhưng la không được! Tự dưng cô cảm thấy lờ mờ! buồn ngủ, đôi mắt cô không thể mở nổi nữa! cô cố trấn tỉnh mình nhưng sao khó quá! Cô dần nhắm mắt lại rồi không biết gì nữa.

Bên trong lớp học, Quân vẫn không hề biết chuyện gì. Anh chỉ nghĩ rằng còn gái con lứa gì mà chậm chạp thế? Kiên nhẫn của con người có hạng, Quân mất kiên nhẫn đứng dậy bước ra ngoài tìm Thiên. Ngọc thấy lạ cũng chạy ra ngoài cùng Quân. Cả 2 chia nhau ra tìm, Ngọc đi đến phòng vệ sinh nữ thì không có ai cả! Cô nhìn xung quanh nhưng vẫn không có ai. Tự dưng có cái gì đó đập vào mắt Ngọc, cái bùa ở chỗ chậu nước trông quen quen! Cô vội chạy đến cầm nó lên xem thì phát hiện lá bùa này của Thiên. Đây là là bùa mà lúc nhỏ mẹ Thiên đi xin cho cô, nó luôn mang lại điều tốt cho Thiên, nên có chết cô cũng không bao giờ tháo nó ra khỏi người mình. Sao tự dưng cái này lại ở đây? Ngọc bỗng cảm thấy có chuyện không lành, rút điện thoại ra bấm cho Thiên, nhưng không ai bất máy!

-Con nhỏ này! đi đâu rồi chứ?-Cô bực bội rồi chạy đi tìm Quân

Anh chàng vẫn còn đang tìm Thiên không ngừng! cảm giác trong ngực anh là sao nhỉ? không thể tả được! nó đau sao ấy? anh lo cho Thiên lắm!

-Quân!-Ngọc gọi tên anh

Quân quay lại nhìn cô rồi hỏi

-Cậu tìm thấy Thiên chưa?

-Chưa! nhưng tớ tìm thấy cái này trong phòng vệ sinh! đây là tấm bùa của nó, cái này đối với cô ngốc đó còn quan trọng hơn cả tính mạng! tớ không nghĩ nó lại bỏ vật quan trọng như thế này ở chậu rửa tay trong phòng vệ sinh đâu! chắc chắn có chuyện gì không hay xảy ra rồi!-Ngọc lo lắng nắm chặt lá bùa trong tay mà nói

Thiên dần mở mắt mình ra, đầu cô đau ê ẩm như có vật gì đó thật mạnh đè lên vậy. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, đây không phải phòng cô, cũng không phải nhà của gia đình chồng. Nhưng căn nhà này cũng rất sang trọng, không thua gì nhà Quân! Nhưng rốt cuộc đây là đâu chứ?

-Cô dậy rồi đấy à? cô con dâu nhà họ Đỗ!-Bỗng giác bên tai cô có tiếng nói của người con trai

Cô quay phất lại thì thấy Michio đang ngồi ở đó nhìn cô cười đểu

-Cậu là.....cậu là học sinh chuyển trường lúc sáng! sao cậu lại ở đây?-Thiên đứng phất dậy rồi hỏi

-Cô hỏi hay nhỉ! đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ra đường ở à!-Michio phản pháo lại

-Nhà anh? .... xem như tôi đây có lỗi! xin lỗi vì đã ở nhà anh không xin phép! tôi đi đây!-Thiên bực bội nói rồi bước đến cánh cửa

Nhưng cô mở hoài mà cánh cửa chẳng chịu mở ra! chúng cứng nhắc! có kéo có đạp cỡ nào cũng không thể nào bung ra được

-Cánh cửa nhà anh bị gì thế hả?-Cô hét lên

-Tôi đâu biết! nó không muốn cô ra thì tôi cũng chịu!-Michio nhún vai rồi bảo

Thiên nhìn anh đầy nghi ngờ

-Anh muốn gì ở tôi hả?

Nghe câu hỏi của Thiên, anh đứng dậy, tiến sát lại cô như thể cô là người của anh. Thiên cảm thấy mình đang bị tấn công, cô lùa bước về phía sau, nhưng cô càng lùi thì Micho càng tiến, mà tiến rất nhanh nữa chứ! Thiên đi vòng căn nhà để không bị chạm vách, nhưng đời đâu dễ như vậy! Thiên hết đường lùi, rồi hai người cũng dừng lại!

-Anh tính làm cái gì hả? đừng có mà làm bậy, rồi đây gái có chồng rồi đấy!-Thiên đe dọa Michio

Nhưng lời đe dọa đó càng khiến Michio thích thú! anh vuốt nhẹ mặt cô rồi bảo

-Phá hoại gia đình nhà người ta là nghề của tôi! cô con dâu nhà họ Đỗ! mà nếu là vợ của Đỗ Đông Quân! tôi càng muốn phá!

-Đừng có mà nghĩ tôi dễ như thế!-Nói rồi cô đá vào mông Michio 1 phát

Nhưng không hỗ danh là con nhà Mafia, anh đã đỡ được cú đá đó. Anh nắm chân cô, lúc đó cô đang mặc váy, nên cảm giác như đụng chạm da thịt. Thiên vùng vẫy chân mình ra khỏi bàn tay của Michio, nhưng tên này sao điêu luyện thế nhỉ? có vùng thế nào thì cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay đó.

Micho nhìn khuôn mặt cô rồi bảo

-Cô đúng là cô gái mạnh mẽ và thú vị nhất mà tôi từng gặp đây! nếu như gặp như mấy cô gái khác, họ đã khóc lóc rồi làm nũng với tôi rồi! mắt chọn người của nhà họ Đỗ quả không tệ nhỉ!

-Đừng có mà so sánh tôi với mấy loại con gái đó! tôi không giống họ!-Thiên hét vào mặt Michio

-Được thôi! để xem cô còn nói như thế được đến chừng nào!

Michio nắm cầm của Thiên đưa sát vào mặt mình, môi hai người gần như đụng nhau. Nhưng đâu dễ như vậy! Thiên lấy tay che miệng mình, cô nhìn Michio bằng ánh mắt khinh bỉ!

Michio cực ngạc nhiên về hành động đó! Qủa là Thiên thật khác biệt với những cô gái khác! Vừa lúc đó thì cánh cửa tung ra 1 cái thật mạnh. Bước vào không ai khác ngoài người mà Thiên gần như thuộc về, Quân.

Quân nhìn thấy cảnh đó, anh sùng máu đến đấm cho Michio 1 phát thật đau rồi hét lên

-Đừng có mà đụng vào Thiên bằng cái bàn tay kinh tởm đó!-Anh nói rồi đá phăng Michio sang bên kia rồi ôm chầm lấy Thiên vào lòng mà hỏi

-Cậu ta có làm gì cậu không hả? có đụng gì vào cậu không? cậu có bị thương không? tên đó có nói những gì đụng chạm đến cậu không? v..v-Hàng ngàn câu hỏi từ miệng của Quân đổ dồn vào Thiên.

Cô chỉ cười rồi bảo

-Cậu đừng có lo! tớ là ai chứ! Nguyễn Thanh Thiên này thì đừng có hòng ai đụng vào!

Quân nhìn vẻ mặt đang cười của Thiên rồi tự dưng anh hôn nhẹ lên môi cô 1 phát. Không phải là trán, không phải là má, cũng không phải là mũi! Mà là MÔI đó! Nó khiến Thiên trợn banh con mắt vốn đã bự của mình ra, thật là may khi cô đã lấy tay che miệng mình ngăn không cho Michio hôn mình. Các bạn còn nhớ chứ? Quân vốn là chàng trai chiếm hữu đấy! anh mà biết đứa nào dám lấy đi nụ hôn đầu đời của Thiên mà không phải anh là xem như tên đó không còn mạng để sống!

-E hèm! hai người đừng có làm quá! đọc giả đang bị mấy người đầu độc đấy!-Ngọc thấy cảnh đó, rồi đi đến phá hoại.

Vậy đấy! cứ có cái gì xảy ra với hai người này thì sẽ có Chúa bảo vệ!

Chương 23: " Cái chăn " vô giá của Thiên!

Sưu tầm

Sau khi mắng cho Michio 1 trận te tua vì cái tội đụng vào con dâu nhà họ Đỗ và cũng là vợ của Đỗ Đông Quân. Cả 3 người, Ngọc, Thiên và Quân bước ra về. Để lại Michio ngồi trên nền nhà ngơ ngác, anh thầm cười khi nhớ lại hành động của mình dành cho Thiên. Bỗng anh thấy mình thật tệ!

-Anh hai! anh không sao chứ? bọn họ làm gì hai rồi?-Namiko chạy vào phòng lo lắng hỏi hang Michio đủ thứ

-Miko này! cuối cùng anh biết lý do gì nhà họ Đỗ lại chọn con dâu bình thường mà không phải là công chúa như Thiên rồi!-Michio nhìn 3 con người đang bước đi ở ngoài bằng cửa sổ mà nói

-Em nghe nói là có khế ước gì đó!-Miko không hiểu Michio muốn nói gì, nhưng cũng trả lời lại anh

-Đó chỉ là phần phụ thôi. Phần chính là cô nàng tên Thiên ấy rất khác biệt, cô gái ấy là con của Trời đấy!-Michio cười mĩm bảo

-À, còn nữa, đừng đụng vào bọn họ nữa! - Michio tiếp lời

Miko sửng sốt khi nghe câu lệnh của Michio, vì vốn từ trước đến giờ. Một khi chưa đạt được mục tiêu, thì anh không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng, càng khó khăn, anh càng thích thú. Không những thế, anh lại khen 1 cô gái như Thiên! Ấy vậy mà bây giờ, mọi chuyện có vẻ đã thay đổi rồi! bởi " ai đó "?

.........

Trên đường đi về nhà, Ngọc tách 2 vợ chồng Quân ra, vì trái đường về nhà. Và hiện giờ, chỉ còn lại Quân và Thiên. Vì hành động của Quân lúc nảy khiến Thiên hơi ngại nên nảy giờ cô không nói lời nào. Lâu lâu cô lại liếc Quân 1 cái rồi lại nhìn xuống đất. Không khí im lặng cho đến khi....

-Sao cậu im lặng thế? cậu làm tớ sợ đấy! chẳng giống cậu chút nào!-Quân luôn luôn là người mở miệng trước tiên

-Hay nhỉ! nói được cũng hay lắm đấy! tớ phải dặn cậu bao nhiêu lần đây? có hôn hay hít gì thì nói với tớ 1 tiếng để tớ chuẩn bị. Cậu cứ phang thẳng vào như thế cứ làm tớ ngộp thở hoài! Lần này tớ sém chết đấy, còn cậu lại hôn môi tớ chứ? cậu bảo cậu không rành về chuyện hôn môi mà, đúng mà nói dối!-Thiên chửi xối xả vào Quân

Quân ngơ người nghe Thiên mắng, anh cũng không thua phản pháo lại

-Tớ có nói là tớ không biết hôn môi " kiểu Pháp " mà! cái kiểu mà thường thấy trong phim ấy! tớ THẬT SỰ không biết hôn kiểu ấy! chứ hôn môi nhẹ thì con trai nào lại không biết! Còn nữa, cứ mỗi lần muốn hôn cậu là tớ phải xin phép à? tớ không thích! làm như thế giống như " chủ nhân " với " đầy tớ " ấy!

-Sao cậu ngang như cua thế? vậy cậu muốn tớ đau tim hằng ngày à? cậu thích hôn hít người khác như vậy à?

-Đúng là vậy, tớ thường hay thích hôn người mà tớ " yêu ", nên hôn cậu là điều đường nhiên!

Đúng là lấy ông chồng dẻo miệng thật khó xử mà, cứ mỗi lần Quân nói chuyện là Thiên lại nóng bừng cả khuôn mặt, cô cố uống nhiều nước lạnh, đắp đá lên mặt nhưng cũng chẳng hiệu quả chút nào. Chồng ơi là chồng!

Cả hai cứ thế đấu khẩu với nhau cho đến lúc về nhà. Vừa về đến nhà thì trời cũng đã khuya! cha mẹ của cả hai hôm nay có họp trên công ty nên về trễ. Quân và Thiên xuống bếp lục cái gì đó ăn đại rồi lên phòng ngủ, ngày hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá! nên cả hai đều đuối như con cá chuối rồi!

Vừa mở cửa phòng ra Quân đã ngã lên giường ngay lập tức, anh vươn cẳng mình ra tỏ vẻ mình mỏi.

-Ơ? này! không phải cậu cho tớ nằm trên giường sao, sao bây giờ cậu lại nằm trên giường, vậy cậu bắt tớ ngủ ở dưới à?-Thiên phàn nàn vì bị mất đi chỗ ngủ của mình.

Quân xoay người rồi nhìn Thiên bằng ánh mắt vô cùng " chết người " cộng thêm cái khuôn mặt đang mệt mỏi của chàng, ôi anh khiến Thiên xịt máu mũi nhiều như sông Hồng Hà.

-Nếu muốn! cậu ngủ với tớ đi! giường này rộng đủ cho 2 vợ chồng ta đấy! tớ cũng nản ngủ dưới nền nhà rồi. Lạnh ngắt, còn cứng nhắc nữa chứ! đau lưng gần chết!-Quân vừa nói vừa vỗ vỗ xuống giường ra dấu rồi trề môi.

Ôi trời! sao đôi lúc Thiên nghĩ Quân lại là 1 playboy nhỉ? sao đôi lúc cậu ấy lại trở thành " ác quỷ đội lốt thiên thần " thế nhỉ? Quân " bé bỏng " của Thiên đâu rồi chứ? nhưng đôi lúc cô cũng thật sự thích một Quân " ác quỷ " hơn là Quân " thiên thần ".

-Cậu...cậu rảnh hả? tớ ngủ dưới đất cũng được! nam nữ thọ thọ bất tương thân! Thiên nói rồi làm thật, cô xách gối, mền xuống phía dưới mà ngủ. Nhưng đời đâu ai biết trước được chữ " ngờ ". Đang bước đi, thì cô lại bị Quân bế lên rồi tiến thẳng đến giường. Lúc đầu cô vùng vẫy kinh khủng, nhưng quá mệt nên cũng không còn sức.

Quân đặt cô nằm xuống giường rồi ôm cô mà ngủ như chiếc gối ôm to vậy!

-Thả tớ ra! cậu làm tớ nghẹt thở quá! - Thiên cố tách mình ra khỏi người Quân nhưng không được

-Không phải cậu thích ôm tớ lắm sao! vậy thì ôm đi, đây là " mền da " cao cấp đấy! không có gì mua được đâu, nó là của cậu!-Quân nói rồi bắt đầu nhắm mắt mà ngủ

Thiên cũng không nói gì thêm, Quân là " chiếc chăn " vô giá mà ông Trời ban cho cô!

Chương 24: Chuyến du lịch 2 người bất đắc dĩ!‏

Sưu tầm

Hai vợ chồng " đin đin khìn khìn " nhà ta đang mơ màng trong giấc ngủ. Không biết nên tả cái tướng ngủ của hai người này như thế nào? nhưng chỉ muốn nói 1 điều rằng " tình tứ " cực kì!

Tối hôm qua không biết trời có lạnh không? mà sáng nay thấy Thiên ôm Quân cứng ngắc mà ngủ! Quân thì vẫn bình thản nhắm mắt như thể " chuyện bình thường như cơm bữa ". Đang " lang thang " đâu đó trong giấc mơ hạnh phúc của Thiên, thì bên tai cô tự dưng nghe tiếng nói của ai đó?

-Ôi trời đất ơi! cái gì đây? tình tứ quá nhỉ? hèn gì quên luôn đứa em gái này rồi! ông anh chết tiệt, bỏ Mẫn này ở xó nào rồi chứ?

Tiếng nói lảnh lót như chim khiến cả hai người Quân và Thiên nhức tai kinh khủng. Họ muốn mở mắt ra và đấm " tên " nào đó đang phá giấc ngủ của mình.

Thiên lim dim mắt mở ra thì thấy khuôn mặt của đứa nhóc nào đó đang nhìn cô chừng chừng như thấy con mồi! Thiên hét lên như thể gặp ma!

-Cái gì thế? sao mới sáng sớm mà cậu ồn thế?-Quân dụi dụi mắt ngồi dậy nhìn sang Thiên đang chùm kín mền mà hỏi

-Ở...ở đó! - Thiên run run chỉ tay về phía trước.

Quân gãi đầu rồi nhìn về hướng tay của Thiên. Anh nhìn quanh rồi " đậu bến " ánh nhìn của mình ngay trước mắt 1 đứa nhóc đang chống nạnh với bộ đồ khá bụi và cái tai nghe quấn quanh cổ, mái tóc vàng khè cột cao lên thành đuôi ngựa. Đó, chính là ĐỖ THANH MẪN!!

-Mẫn!!! em làm cái gì ở đây? trong phòng này? - Quân giật bắn mình nhìn Mẫn rồi hỏi tới tấp

Mẫn quẹt mũi mình rồi nhìn hai người bảo

-Tất nhiên là đến đây thăm chị dâu! với lại có chuyện muốn thông báo!

Thiên dần dần mở mền ra khỏi đầu mình

-Chị dâu? .... vậy....cô nhóc này là.....?-Thiên vừa nói vừa chỉ vào Mẫn rồi chỉ sang Quân

Anh chàng chỉ thở dài rồi gật đầu

-Xin lỗi! chồng đây chưa nói cho vợ biết! chồng có đứa em gái, nó cũng bằng tuổi con bé Lam đấy! chỉ có điều hôm đám cưới, nó bận quá nên phải về lại Luân Đôn sớm, nên chưa có dịp nói chuyện với vợ!

-Này này này này này! xưng bằng " chồng " với " vợ " rồi à? sao tiến triển nhanh thế? em còn tưởng hai người " đánh " nhau nữa chứ! vì có câu tục ngữ dân dan Việt Nam! " đánh nhau càng nhiều " thì " thương nhau nhiều hơn " đúng chứ?-Mẫn " dạy đời " hai người như thể cô nhóc này rành đời lắm vậy.

Quân lấy gối rồi phan cho Mẫn 1 cú thật mạnh, ai dè cô tránh được! Còn Thiên thì nheo mày thầm nghĩ

-Con bé này với con Lam nhà mình mà trộn chung thì không biết cái gì xảy ra nhỉ?

.......

Sau 1 trận " chơi đùa " với Đỗ Thanh Mẫn, cả hai hiện đang ngồi đối diện với Mẫn dưới phòng khách. Mặt Mẫn thì toe toét như ánh mặt trời, còn hai người thì ũ sụ như cành hoa tàn.

-Ba mẹ đâu rồi? còn em tới đây làm gì? việc học thì sao? em sang đây có ai biết không? bla...bla - Quân dùng hết hơi mình để hỏi cô em gái đang bình thản ngồi trước mặt

-Ba mẹ sang Đức có chuyện, em tới đây để thông báo cho hai người 1 chuyện, việc học thì ok, chị Dung đã xin phép dùm em, có cả nhà đều biết em tới đây!-Mẫn vẫn khuôn mặt " lạnh " như tiền mà trả lời câu hỏi của Quân theo thứ tự.

-Thông báo cái gì?

Nghe xong câu hỏi mà Mẫn mong chờ muốn nghe nhất, cô lục lục trong túi cái gì đó, rồi móc ra hai tấm vé bự bằng bàn tay, rồi bảo

-Đây là món quà của chị Dung và em tặng 2 người, cũng không có đắt lắm đâu, 2 tấm vé này cỡ 3 ngàn 2 đô thôi hà! =-=. Ở " sin-ga-pò " có tổ chức chuyến du lịch cho cặp tình nhân mới cưới. Thấy hay hay nên mua tặng 2 người tấm vé!-Mẫn nói rồi đưa hai tấm vé nhét vào tay của 2 người

Quân và Thiên có vẻ hơi nản vì " đi chơi " quá nhiều! giờ đi nữa thì xem như chết! nhưng tấm lòng của Dung và con bé này sao " lớn lao " quá!

-À..mà...Mẫn này! thật ra thì.....-Đang tính từ chối thì Quân lại bị cái ánh mắt " tóe sáng " đầy ranh mãnh của Mẫn làm đến nổi da " heo "

-Được rồi! chị sẽ đi với Quân, cảm ơn em với gửi lời cảm ơn chị Dung nữa dùm chị!-Thiên cầm hai tấm vé rồi nhìn Mẫn nói

Mẫn cười nhìn chị dâu mình rồi gật đầu. Dù gì đi nữa chị dâu vẫn tốt nhất, dù không nói chuyện nhiều với Thiên. Vì biết Thiên còn rất ngại, nhưng có 1 điều khiến Mẫn tin rằng Thiên là 1 chị dâu, 1 cô vợ, 1 đứa con dâu hoàn hảo nhất đất nước Việt Nam này! vì người đã chọn cô làm con dâu nhà này chính là đôi mắt sắc bén của Đỗ Hiền Minh. Trụ cột của gia đình, người đã tạo ra gia tộc nhà họ Đỗ lừng danh trên thế giới như thế này!

Đúng như lời cha Mẫn nói, Thiên quả thật " đặc biệt "

-À! đúng rồi, chị cũng có đứa em gái bằng tuổi em! nếu em muốn, chị sẽ dẫn em tới chơi nhà chị. Nhưng con bé này có tính hơi quái, em thông cảm!-Thiên búng tay rồi bảo

Mẫn như mừng thầm, vốn cô đã rất mong về Việt Nam sẽ có ai đó cùng tuổi làm bạn, mà còn 1 người quái quái! cô càng vui. Vì cô có cái " kế hoạch ", 1 bí mật không thể bật mí!

Chương 25: Mẫn & Lam, những đứa nhóc của " Thiên Nhiên "!?‏

Sưu tầm

Hiện giờ Thiên đang có nhiệm vụ rất " quan trọng " và " cao quý " đó là dẫn Mẫn đến nhà cô để gặp mặt Lam. Còn Quân thì ở nhà để thu dọn quần áo cho chuyến đi chơi Singapo bất đắc dĩ vè tấm lòng "cao cả " của Mẫn và Dung.

-Chị Thiên, Lam có thân với người lạ không?-Trên đường đi, Mẫn hỏi chuyện

Thiên nhéo mày suy nghĩ 1 lát rồi trả lời lại.

-Không! con bé đó rất hòa đồng, chỉ có điều nó rất hay biết sốc họng và làm tức người khác. Ai mà không hiểu tính nó, có nước nằm dài ở đường mà tức ói máu!

Mẫn nghe câu trả lời rồi cười thầm, vì cô gặp được " đồng loại "

Sau chuyến đi bộ dài, cuối cùng cả hai cũng đang đứng trước nhà của Thiên. Mẫn hơi ngạc nhiên vì nhà chị dâu mình hơi bị....nhỏ theo đúng suy nghĩ của đứa trẻ từ khi sinh ra cho đến lớn đều ở trong căn nhà rộng bằng cái sân đua xe.

Thiên mời Mẫn vào nhà. Cha mẹ cô đều đi làm cả, Ân thì đi học, còn nếu không lầm thì Lam vẫn đang ở trên phòng chơi máy tính. Thiên bảo Mẫn lên phòng gõ cửa để Lam ngạc nhiên, Mẫn cũng quá tò mò về người tên Lam này, nên cũng liều mạng lên gõ cửa phòng.

Cốc...cốc....cốc

-Ai đó? - Lam ở bên trong nói vọng ra

Nhưng Mẫn vẫn không trả lời, cô chỉ cười thầm

-Bị điếc hả? ai đó? - Lam bực bội hét ra lần nữa.

Nhưng lần này Mẫn vẫn không trả lời, cô chỉ thầm nghĩ

" Người gì dễ bực thế? "

Và tính kiên nhẫn của con người có hạn, Lam hỏi hai lần, hai lần đều không có ai trả lời. Lam bực bội đứng dậy khỏi ghế của mình rồi ra mở cửa.

Khi mở cửa ra, đứng trước mặt cô là 1 cô nhóc cao bằng cô, tuổi thì cũng bằng Lam theo cô đoán, vẫn còn rất " trẻ con ", mái tóc dài đến lưng vàng khè như nắng cột cao lên trong rất thanh tú và thông minh, mặc đồ y chang con trai, bụi bụi như dân đường phố. Lam có hơi ngạc nhiên vì cô nhóc này ở đâu chui ra thế? Lam nhớ mình có bao giờ quen đứa bạn nào giống người nước ngoài thế này đâu, bạn của cha mẹ Lam cũng đâu có con như thế này!

-Cậu là....ai thế?- Lam chỉ tay vào cô mà hỏi

Lúc đầu, Mẫn nhìn từ đầu đến chân của Lam. Lam không có mái tóc vàng như cô, nhóc hưởng mái tóc chính gốc của Châu Á và Việt Nam, 1 mái tóc đen huyền. Tóc Lam cũng không dài bằng cô mà cụt ngủn như con trai. Áo quần không hàng hiệu như cô nhưng cũng trông rất bụi, chiều cao cũng ngang tầm cô. Nhan sắc của Lam cũng thuộc hạng " bình thường " nhưng trông rất là thông minh với trái trán " dồ " cao và rộng như thế! Lam có vẻ như hơi cận 1 chút vì ánh mắt nhóc không được long lanh lắm!

-Chào! tớ là Mẫn! em gái của anh Quân và là em chồng của chị bạn! Hai chúng ta có quan hệ đấy!- Mẫn đưa tay ra tính bắt tay Lam nhưng....

-Cậu bị " khìn " đấy à? cậu là cái gì của chị tôi hay là cái gì của Quân hay Quyết gì đó thì cũng có liên quan gì đến tôi! tôi chỉ muốn hỏi cậu 1 điều là lý do gì tôi hỏi cậu lại không trả lời? - Lam tự dưng quát mắng vào mặt Mẫn

Mẫn tỏ vẻ không có gì, vì cô biết chuyện này sẽ xảy ra. Vì trước kia, cô cũng đã từng làm như Lam làm bây giờ.

-Bị " khìn "? xin lỗi tớ không sinh ra ở Việt Nam nên không biết cái đó là gì? còn xin lỗi thêm 1 lần nữa là cậu hỏi mà không trả lời, vì tôi muốn làm cậu ngạc nhiên!

Lam khi nghe đến câu " tớ không sinh ra ở Việt Nam " thì ánh mắt cô chuyển từ trên xuống dưới của Mẫn. Có vẻ như Lam có chút hứng thú với cô nhóc này!

-Thì ra cậu là " gái nước ngoài " à? việt kiều mới về à! còn nhỏ như vậy mà đã làm việt kiều rồi! vậy cậu đến đây có chuyện gì không? nếu không có thì về dùm!

-Khoan đã! tôi có chuyện muốn nói với cậu, thật ra.....

Chưa kịp nói hết câu thì tự dưng điện thoại phòng Lam reo lên, cô nói xin lỗi với Mẫn rồi đi đến bắt máy

-Alo? Lam đây! đứa nào thế?

" Ơ? con khỉ không hồn này! mày ăn nói như thế với anh mày đấy à? bắt phone lên ít nhất cũng ăn nói cho đàng hoàng chút chứ! lỡ như là người nào thì sao? " Và đó không ai khác là anh chàng Ân nhà Thiên.

-Gọi vào cái giờ cò ho khỉ gáy này thì chỉ có mấy thằng cà tưng cà tửng như anh mới gọi thôi! cần gì phải lịch sự với không lịch sự!-Lam lại " tẩm độc " anh hai mình

" Mày...mày....hứ! tao không thèm cãi với mày nữa, khiến tao mỏi miệng. Tao chỉ muốn nhờ mày 1 việc thôi, tao để quên quyển tập ở nhà, ở phòng của này đó, mày đem đến cho tao đi! nhờ mày đó! " Nói rồi Ân cúp máy vì không muốn nghe thêm 1 câu sốc họng vào từ miệng của Lam nữa.

Lam cũng đập cái máy 1 cái rầm rồi cầm quyển tập lên bước ra ngoài. Cô quay sang nhìn Mẫn hỏi

-Muốn đi cùng không? cậu nói có chuyện muốn nói với tôi mà, ra ngoài nói chuyện cho tiện!

Nói rồi cả hai cùng bước xuống lầu thì thấy Thiên đã đi, cô chỉ để lại tin nhắn ở trên tờ giấy rằng:

" Xin lỗi Mẫn! mới nảy chồng chị gọi bảo thiếu đồ, Quân muốn chị đến siêu thị cùng với cậu ấy! nên chị phải đi! em chơi xong với Lam rồi tự mình về nhà nhé! xin lỗi em nhiều! "

-Haizzz....xa chồng mới có 1 tiếng chứ nhiều nhặn gì mà nhớ hung thế cơ chứ?-Mẫn thầm thở dài

-Cậu biết đạp xe đạp chứ? nhà tôi có 2 chiếc, nếu không biết đi thì ở nhà! tôi không rãnh chở cậu trên chiếc xe đạp đâu! mắc công họ nhìn vào bảo tôi với cậu " ô môi " thì khổ!-Lam nhìn Mẫn nhăn mày hỏi

Mẫn gật đầu

-Cậu giỡn mặt với tôi đấy à? nghĩ cái gì lại bảo tôi đây không biết đi xe đạp! tôi đây là số 1 đấy!

Bạn đang đọc Con Dâu Nhà Quý Tộc của Yankumi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.