Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BỊ THIÊN SỨ HÔN QUA

Phiên bản Dịch · 1134 chữ

CHƯƠNG 65: BỊ THIÊN SỨ HÔN QUA.

Mn ai có kim phiếu cho mình xin vài kim phiếu để truyện lên top cám ơn mn ạ

Tỉnh lại.

Tiêu Ngự nhìn Mộc Thanh Vũ đang cuộn tròn trong lòng anh, có chút xao động.

Khuôn mặt nàng trắng nõn như pha lê không tì vết, sống mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi môi căng mọng.

Lông mà dày như tơ.

Anh trước kia đã từng mơ về người bạn đời của mình.

Anh nghĩ anh nên tìm một cô gái thích làm nũng?

Hay là tìm một người ngốc ngốc bạch ngọt dễ thương…

Không nghĩ đến lại là một chị gái xinh đẹp như trái mật chín mộng, có lúc độc đoán, có lúc lạnh lùng, có lúc dịu dàng, có lúc ưu nhã…

Như bây giờ, ngươi nhìn kỹ.

Từ gương mặt nàng, ngươi nhìn thấy sự ngây thơ đáng yêu pha lẫn với nét quyễn rũ vô ngần.

Cúi đầu hôn vào gương mặt ngọc của nàng, anh rón rén xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Rửa mặt xong đi xuống bếp.

Khi anh đang làm bữa sáng, một đôi tay ngọc ngà từ đường sau ôm lấy hông anh.

“Đã nói về sau để em làm?”

Giọng Mộc Thanh Vũ mềm nhũn pha chút cáu kỉnh truyền từ phía sau tới.

Đúng rồi, anh đã nói cả đời sau sẽ ăn cơm nàng nấu.

“Tôi có thời gian thì nấu, em có thời gian thì nấu”.

Quay đầu lại, anh hôn nhẹ xuống đôi môi nàng “Tôi khát nước rồi, chị lấy nước cho tôi đi”.

Mộc Thanh Vũ đi đến máy làm nước sạch, rót cho anh một cốc.

Thấy em trai hai tay đều bận, nàng liền đem ly nước tới tận miệng anh.

Kết quả…

“Không muốn uống nước này, tôi muốn uống nước từ trong miệng em”.

Tiêu Ngự quay người cười xấu xa.

Mộc Thanh Vũ liếc mắt quyến rũ nhìn anh, uống một ngụm nước, hôn lên môi Tiêu Ngự…

………..

Phải đi tỉnh rồi.

Hôm nay, là ngày đi nhận huân chương.

Sân bay.

Mộc Thanh Vũ đang sửa sang lại trang phục cho Tiêu Ngự.

Đi tỉnh nhận huân chương cần mặc cảnh phục.

Triệu Trường Sơn đứng bên cạnh, vẻ mặt như bị táo bón.

Đồ ăn cho chó, đây là đòn trí mạng nhất.

Có thể nhìn ra đôi chim cu trước mặt đang trong tình yêu nồng nhiệt.

Cấp dưới được thưởng, thân là lãnh đạo Triệu Trường Sơn cũng cần đi cùng.

Nhìn hai vợ chồng trai tài gái sắc này anh ta rất buồn bực.

Cả nhà này nhan sắc đều bị thiên sứ hôn qua?

Vô cùng đẹp!

Một khoảnh khắc, Triệu Trường Sơn nhìn thấy một cảnh đáng kinh ngạc.

Mộc Thanh Vũ sửa sang quần áo cho Tiêu Ngự xong.

Nàng nhìn thấy dây giày của hắn bị lỏng.

Nàng ăn mặc quý phái vậy mà lại cúi người xuống, giúp Tiêu Ngự buộc lại dây giày.

Giờ phút này Mộc Thanh Vũ đâu còn là tổng tài gia sản trăm tỉ.

Nàng chỉ là một chị gái đang chăm sóc em trai.

Tiêu Ngự trong lòng mềm nhũn “Buổi tối tôi muốn ăn cơm em nấu”.

“Uk”.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng, nở nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt dõi theo Tiêu Ngự qua cửa soát vé, cho đến khi không còn thấy bóng dáng hắn.

Khí chất nữ vương lạnh lùng cô độc lại trở về, nàng dời sân bay.

……..

Trên máy bay.

“Nhóc con, cậu là mệnh cứt chó gì?”

Triệu Trường Sơn ước ao “Cậu có biết, tôi và chị dâu cậu từ lúc kết hôn đến giờ, cô ấy chưa từng buộc dây giày cho tôi dù chỉ là 1 lần”.

“Mẹ tôi và cha tôi cũng vậy”.

Tiêu Ngự vui vẻ “Ngoại trừ nấu cơm, dọn dẹp nhà ra đều là cha tôi hầu hạ mẹ tôi. A, anh không phải cũng là sợ vợ đi?”

Bây giờ hắn đã thân thiết với Triệu Trường Sơn rồi.

Biết tính cách sếp như thế nào, trêu đùa chút.

“Trẻ người, đó gọi là sợ sao?”

Triệu Trường Sơn khinh thường nhìn Tiêu Ngự “Đó gọi là sợ hãi”.

Phốc.

Tiêu Ngự bật cười.

Tuy nhiên nghĩ lại địa vị của cha anh tại nhà, đúng là như thế thật.

May mắn Mộc Thanh Vũ vẻ bề ngoài là nữ vương, nhưng bên trong lại lại chị gái dịu dàng.

Nếu không anh cũng giống cha anh, có người bạn đời như mẹ anh.

Tiêu Ngự sợ run cả người.

Sợ rằng khi đến lân anh, chỉ cần hàng xóm không phải họ vương, họ nguyệt cũng tốt.

……….

Là thành phố trực thuộc tỉnh, so với thành phố Giáp, thành phố S thực tế cũng không có gì khác biệt.

Nhưng những tòa nhà cao ốc văn phòng của thành phố thuộc tỉnh, không phải là là loại mà thành phố thuộc huyện tiểu lão đệ có thể đứng cùng được.

Đến phòng họp lớn của tỉnh.

Liếc mắt nhìn qua, một mảnh thâm xanh, cảnh sát ngồi dày san sát.

Tiêu Ngự cùng Triệu Trường Sơn thành thật ngồi ngay ngắn, nghe lãnh đạo nói chuyện trên bục.

Kỳ thực cũng khéo, Tiêu Ngự nhân huân chương đúng lúc lễ trao huân chương hàng năm.

Cho nên huân chương hạng hai của anh mới có nhanh như vậy.

Nhớ rõ kiếp trước anh cũng được nhận huân chương hạng hai, phải đợi mấy tháng mới nhận được bằng khen và huân chương.

Sau hơn một giờ nói chuyện, nghi lễ trao huân chương bắt đầu.

Huân chương và huy hiệu, chính là phần thưởng.

Nghiêm ngặt nói,thì trong hệ thống cảnh sát để được trao huy chương,

Chỉ có 1 2 3 loại chiến công và các danh xưng huân chương danh dự.

Huân chương phản ánh tư chất và cống hiến của người nhận.

Huy hiệu là phần thưởng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Lúc này Tiêu Ngự được gọi tên trên lễ đài.

Trong nháy mắt khi Tiêu Ngự đứng lên có vô số ánh mắt nhìn vào anh.

Mọi người đều rất kinh ngạc,vì Tiêu Ngự là một cảnh sát quá trẻ.

Lúc Tiêu Ngự được trao huy chương hạng 2, làm kinh sợ tất cả mọi người.

Ngồi trong hội trường này, có ai không hiểu huy chương hạng 2 nghĩa là gì?

Sau đó, mọi trường càng kinh ngạc hơn.

Có một người đàn ông mặc thường phục bước lên lễ đài, đi về phía Tiêu Ngự.

Lấy ra một…huy hiệu hạng nhất.

Gắn lên trên túi ngực của Tiêu Ngự.

Toàn hội trường yên tĩnh, vô thanh.

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 499

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.