Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải độc

Phiên bản Dịch · 5542 chữ

Hiên Viên Hạo suốt một đêm phát cuồng, đập bể tất cả đồ vật trong phòng, người hầu ai cũng không dám chạy vào xem hay thu dọn, sợ chủ nhân sẽ trút giận lên đầu mình.

Hiên Viên Hạo ngồi lại chiếc giường duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, bởi vì trên giường là phong thư và tro cốt của ái thê, hắn không dám động vào gây ra một vết xước dù là nhỏ nhất.

Sau một đêm trút hết những hối hận, nuối tiếc và phẫn nộ trong lòng, ruốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Hiên Viên Hạo cẩn thận duy xét: nếu như Kỳ Nhi của hắn đã chết không lí nào Mãn Nguyệt Lâu không làm tang gia cho nàng, dựa theo tính tình ngày hôm đó Độc Cô cô nương kia, nàng nhất định rất thương Kỳ Nhi như vậy không thể nào hỏa táng nàng được, Lục Minh cũng không thể tùy tiện xâm nhập vào Mãn Nguyệt Lâu trộm đi tro cốt trước mặt các cao thủ trong lâu.

Sau một hồi suy nghĩ Hiên Viên Hạo kết luận rằng: có người cố tình cho Lục Minh mang đi tro cốt, còn phong thư này hắn cũng không nhất định là thê tử hắn viết, là có người cố ý giở trò, làm cho hắn chết tâm cùng thê tử.

“Người đâu.” Hiên Viên Hạo lớn tiếng gọi.

“Gia có gì phân phó.” Một nha đinh từ ngoài lo sợ chạy vào.

“Kêu Lục Minh đến thư phòng gặp ta, bảo thêm vài người đến dọn phòng.” Hiên Viên Hạo phân phó, hắn bước ra sau bình phong thay y phục khác đi đến thư phòng.

Nha định tuân mệnh chạy đi, không tới nửa canh giờ phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lục Minh đẩy cửa bước vào thư phòng đi đến trước mặt Hiên Viên Hạo chấp tay nói: “Gia cho gọi ta.”

“Lục Minh ngươi đi Mãn Nguyệt Lâu một chuyến, điều tra xem trong lâu có người nào tên Kỳ Nhi vừa mới qua đời hay không.” Hiên Viên Hạo nói, tay bắt đầu tính sổ sách, phải như vậy hắn mới có thể giữ bình tĩnh cho mình lúc này.

“Vâng.” Lục Minh không hỏi nguyên nhân chỉ nhận lệnh bước ra ngoài, không dẫn theo tùy tùng một mình đi đến Mãn Nguyệt Lâu.

Trong Phòng Hiên Viên Hạo bỏ bút xuống nhìn ngoài cửa sổ: Kỳ Nhi, nàng hiện tại thế nào? ta nhớ nàng sắp phát điên rồi,tha thứ cho ta, tha thứ…cho ta, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt Hiên Viên Hạo hắn đưa tay lên lau xuống dòng lệ đó, rồi lại nhớ đến ngày hôm đó, nước mắt nàng chảy rồi lại chảy thấm ướt cả mảng áo trước ngực…

“Gia, Nhàn Vương cho người đưa thư.” Quản gia bên ngoài cửa nhỏ giọng nói.

“Đưa vào.” Hiên Viên Hạo lạnh giọng nói, mắt lạnh nhìn người đang vào nhưng dòng lệ mờ mờ còn trên mắt thật bất đồng.

Quản gia tiến vào cũng không dám ngẩn đầu, hai tay trình thư lên sau đó đứng qua một bên chờ nghe lệnh.

Khóe miệng Hiên Viên Hạo nhếch lên nụ cười lạnh lùng, hắn bỏ lá thư đã đọc xuống bàn phân phó: “Đi nói với người đưa thư ba ngày sau ta sẽ có mặt.” Quản gia nhận lệnh lui xuống.

Nhàn Vương là tham quan trong triều ai ai đều biết, hắn có hai người con gái vừa tròn mười bảy mười tám tuổi, luôn tìm cách kết thông gia cùng những người có tiền và địa vị để cũng cố thế lực cho hắn, vừa háo sắc lại tham tiền nhưng hắn chính là một lão cáo già.

Hơn nữa hoàng thượng vì mấy năm trước mất đi ái phi mà thương tâm tột độ, không còn chăm lo triều chính như trước, mắt nhắm mắt mở tùy ý hắn lộng quyền, bất qua từ lúc Bạch Vân Phi lên cầm quyền cũng hạn chế và chặt đi không ít vây cánh của lão.

Dù không muốn hắn cũng phải đi qua bên phủ Nhàn Vương một lát, nếu hắn đoán không sai thì chình là Nhàn Vương kia muốn gả con gái cho hắn, hiện tại ở Thùy Thiên Quốc nam nhân vừa có tiền vừa có quyền lực không đến ba người: một là Bạch Vân Phi tam hoàng tử Thùy Thiên Quốc, hai là hắn Tuyết Chủ Tuyết Vũ lâu, ba là trấn quốc đại tướng quân năm nay hai sáu tuổi vừa mới về kinh.

“Kỳ Nhi…..” Hiên Viên Hạo gương mặt đau thương khẽ than.

.

.

.

Hai canh giờ sau, Lục Minh mặt vui vẻ chạy vào thư phòng không kịp rõ cửa đã xông thẳng vào trong.

“Lục Minh người càng ngày càng vô phép tắc.” Hiên Viên Hạo trách cứ.

“Gia, có tin tốt và tin xấu cho ngày đây, ngài muốn biết cái nào trước.” Lục Minh vui vẻ phe phẩy cây quạt, thừa nước đục thả câu.

“Nói.” Hiên Viên Hạo trầm giọng.

Lục Minh đánh cái liếc mắt, bĩu môi, Gia thật là đùa một chút cũng giận, xem ra cái thứ hôm qua hắn vô tình đem về đã đả kích tin thần của Gia không ít, Lục Mình Cười bồi tội nói: ” Vậy ta nói tin tốt cho ngài biết trước, cô nương…không là chủ mẫu vẫn còn sống, hiện tại ở Tử Dương Uyển trong mãn Nguyệt Lâu.”

“Thật sự.” Hiên Viên Hạo kích động đứng lên, vọt đến trước mặt Lục Minh túm lấy cổ áo hắn.

“Gia, là sự thật ta đâu dám gạt ngài, hôm qua có người còn nhìn thấy nàng múa.” Lục Minh hai má đỏ bừng vì thiếu khí hướng Hiên Viên Hạo khẳng định.

“Nàng có khỏe không, bây giờ thế nào?” Hiên Viên Hạo buông ra Lục Minh, khóe miệng cười tươi thần thái mừng như điên hiện rõ ràng.

“Gia, còn một tin xấu.” Lục Mình e dè hỏi, hắn thực sự không muốn phá hoại không khí nhưng mà cũng không thể không nói.

“Chính là….ta cũng không biết người tên Kỳ Nhi kia có phải người gia cần tìm hay không…bởi vì….nàng ta….” Lục Minh muốn nói lại thôi làm Hiên Viên Hạo bạo phát, quát: “Nói.”

“Bởi vì người đó hai mắt bị mù, tóc bạc trắng, thân mình gầy gò xanh xao, không giống với người mà Gia đã tả.” Lục Minh cũng chỉ là nghe người nói lại hắn cũng không dám chắc.

Lời vừa nói Lục Minh phát hiện Hiên Viên Hạo vẻ mặt trắng xanh đôi mắt mở to nhìn hình, sau đó tự lẩm bẩm: “Không thể nào…Kỳ Nhi…Kỳ Nhi…sao có thể như vậy.” Kỳ Nhi của hắn sao lại đến nông nổi này.

“Gia…” Lục Minh vừa mở miệng thì một trân gió thổi qua, bên trong phòng còn đâu bóng dáng Hiên Viên Hạo.

Tại Tử Dương Uyển trong Mãn Nguyệt Lâu.

“Kỳ Nhi người mà Minh Châu phái đi lấy dược về rồi.” Tử Dương mặt mày hớn hở chạy vào sân.

“Thật sao?” Kỳ Nhi kinh hỉ, nàng còn tưởng lâu lắm không ngờ mau như vậy đã có.

“Thật! do thiên lí mã cấp tốc vận chuyển đến, đi theo ta.” Tử Dương kéo tay Kỳ Nhi đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh mọi người đều đã có mặt, giờ khác mà các nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu chờ đại cuối cùng cũng đến, thành công hay không là nhờ vào một lần này không thể có sơ suất.

“Kỳ Nhi tỷ.” Minh Châu lên tiếng.

“Ân, các tỷ muội cũng ở đây sao.” Kỳ Nhi miệng cười hạnh phúc, dù nàng bây giờ quỷ không ra quỷ người không ra người các tỷ muội vẫn là yêu thương nàng, quan tâm nàng hết mực.

“Đương nhiên, muội chuẩn bị chưa.” Dương Liệt Hỏa ôn nhu nắm tay nàng.

“Ân.”

“Tử Dương.” Độc Cô Thảo gọi.

“Ừ, đi thôi.” Tử Dương dẫn đầu đoàn người đi đến Hàn Băng Viện trong lâu, đây là nơi cất trữ băng của lâu, trong đây cũng có hàn băng thạch ngàn năm do đại tú bà năm nhờ người lấy từ nam hải về.

Đứng trước cửa đại tú bà bắt đầu phân phó: “Ảnh Nhất dẫn theo các ảnh vệ khác canh gác trong lâu đừng để xảy ra chuyện.”

“Vâng, chủ nhân.” Ảnh Nhất đáp, bóng dáng biến mất trong góc tối.

“Sở Lam, Tiểu Liễu hai người đi lo chuyện trong lâu, tránh có người hỏi đến chúng ta thì tìm lí do cho hợp lí.” Độc Cô Thảo nói.

“Vâng, chủ nhân.” Hai người nắm tay nhau rời đi.

“Tiểu Tuyết và Hỏa Lang, các ngươi canh chừng ngoài cửa viện không được cho ai vào trong này.” Minh Châu ra lệnh.

“Ngao, grừ.” Hai con vật lên tiếng đáp lại, cũng đi ra ngoài.

“Nhất, chàng cùng tú ông, Phong ca, Hàn ca, Dạ ca, Phi ca, Hoa đệ canh chừng bên ngoài này.” Tử Dương liếc mắt về phía các nam nhân trong lâu.

“Yên tâm đi muội muội, chúng ta sẽ không cho ai vào đây.” Lãnh Ngân Phong nói.

“Vì sao lại cần nhiều người đứng ngoài như vậy.” Bạch Vân Phi nhíu mày nói.

“Hiên Viên Hạo sẽ đến đây.” Tử Như bình thản nói.

“Nàng lại nhận được tin vì rồi.” Độc Cô Thảo cười ngọt.

“Không có, bất quá trò trẻ con nhỏ xíu kia mà hắn cũng bị lừa, thì không xứng đáng đưa bảo bối của nàng đi rồi.” Tử Như bĩu môi.

“Vậy tại sao tỷ lại biết hắn sẽ đến.” Minh châu mở to đôi mắt vốn dĩ đã to như trân châu.

“Kỳ Nhi ở đây.” Lệ Phong ngắn gọn nói.

“Ý của nàng là, khi biết mấy thư kia là giả, và biết Kỳ Nhi đang ở đây thì hắn sẽ chạy đến sao.” Tiểu Miêu cũng khó hiểu.

“Nhưng theo lời tam tỷ và Tử Dương thì hắn nào có yêu thương vì Kỳ Nhi đâu.” Dương Liệt Hỏa cũng khó hiểu.

“Nhưng một mình Hiên Viên Hạo có cần tất cả chúng ta phải canh bên ngoài này sao.” Phong Khiếu hoa tức giận, không lẽ một trong số bọn họ đánh không lại tên kia, tú bà là đề cao người kia quá rồi.

“Hiên Viên Hạo là cổ vương.” Lãnh Ngân Phong hảo tâm nhắc nhở.

“Cái gì.” Lời này là của Nguyệt Tĩnh Dạ.

“Dạ Dạ, chàng quen hắn sao.” Liệt Hỏa nheo mắt nhìn Phu quân.

Tĩnh Dạ thoáng liếc qua muội muội nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng kia, cũng lựa chọn im lặng không đáp, mọi người nhìn ra là có khúc mắc trong này nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Ân, Kỳ Nhi, Zổ tỷ, Cua tỷ, Lệ tỷ, Miêu tỷ, Liệt Hỏa tỷ, Minh châu, theo vào trong đi.”

Đoàn nữ nhân theo vào trong, xung quanh toàn là băng cứng tỏa ra hơi lạnh thấu xương, Kỳ Nhi được Độc Cô Thảo dắt vào trong, để nàng nằm lên giường hàn băng, Tử Dương bắt đầu lấy ra kim châm và dược cụ vừa nói: “Kỳ Nhi, uống cái này đi.”

Độc Cô Thảo tiếp nhận cái bình màu xanh đưa cho Kỳ Nhi.

Nàng nhận lấy và uống hết cũng không hỏi nó là cái gì.

“Đó là thuốc ngủ ta mới đều chế, trong lúc đưa độc ra ngoài sẽ rất đau, nàng còn phải nằm trên giường này để bào vệ tâm mạch, nên cứ ngủ đi là tốt nhất, nhiều nhất là hai ngày sẽ tỉnh thôi.” Tử Dương vừa nói xong trên giường liền vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.

“Zổ tỷ, Cua tỷ, Lệ tỷ mau lên, bảo vệ tâm mạch cho nàng ta.” Tử Dương bỏ đi thái độ bình thản khi nãy, bắt đầu thi châm.

Độc Cô Thảo, Tử Như, Lệ Phong nhanh như chớp nhảy lên giường đưa tay truyền nội lực vào người Kỳ Nhi, hai tay được Lệ Phong và Tử Như bắt lấy, Kỳ Nhi được Độc Cô Thảo đỡ ngồi dậy dựa vào mình, tay áp lên lưng đưa nội lực vào.

“Khụ…Khụ…nôn..” Kỳ Nhi trong vô thức cũng không thể ngăn chính mình nôn ra máu.

Đã nôn như vậy đến năm lần rồi, Độc Cô Thảo cũng bắt đầu lo lắng, quay mặt nhìn Tử Dương trán đã thấm ướt mồ hôi đang chuyên chú thi châm.

“Kỳ Nhi, tỷ phải cố gắng lên.” Minh châu lo lắng nhìn người trên giường, Nàng và Liệt Hỏa Tỷ và Tiểu Miêu tỷ phụ trách phần nghiền dược, và phụ tá.

Lấy khăn lau đi máu nơi khóe miệng Kỳ Nhi, Tiểu Miêu cũng lo lắng nhìn ba người trên giường gương mắt đã bắt đầu hơi tái đi, bàn tay phải của Kỳ Nhi đang được ngâm trong nước băng, tay trái nàng do Tử Dương bức độc từ đó mà đã trở thành màu đen, nhìn sơ qua rất kinh tởm.

“Không ổn.” Tử Dương mở to mắt hét lên.

“Có chuyện gì vậy?” Độc Cô Thảo hỏi.

“Kỳ Nhi nàng ta có thai rồi.” Tử Dương nhíu chặt mi tâm.

“Cái gì?” tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng thốt lên, chỉ riêng lệ phong là hơi kinh ngạc.

“Chỉ khoảng chừng một tháng thôi, mạch đứa trẻ rất yếu có lẽ do độc tính áp chế, nếu không phải muội bắt mạch lại cho nàng ta cũng không biết.” Tử Dương tiếp tục thi châm, đây là giai đoạn quan trọng không thể gián đoạn nếu không mạng Kỳ Nhi khó bảo toàn.

“Có nguy hiểm không?” Tử Như hỏi.

“Tạm thời sẽ không sao?” Tử Dương nói.

“Bên ngoài tựa hồ rất ồn không biết có việc gì.” Minh châu nhìn ra cửa.

“Mặc kệ, bên ngoài có bọn họ lo rồi cứ chuyên tâm đi.” Tiểu Miêu nói.

….

Hiên Viên Hạo ban đầu chỉ định vào lâu tìm thử xem có manh mối hay không, nhưng hắn bắt một nha hoàn ép cung mới biết thì ra Kỳ Nhi còn sống thật. Hắn kích động chạy đến Tử Dương Uyển nhưng không thấy ai ngoài hai ba nha hoàn.

Dùng khinh công truy tìm một lượt phát hiện có một nơi được canh phong cẩn mật, hắn vừa đáp xuống liền thấy có người nhìn về phía hắn nói: “Ai?”

Từ Trường Tuyết lạnh lùng nói, Lãnh Ngân Phong nhanh như chớp bay đến trước mắt Hiên Viên Hạo rút kiếm chém tới, Hiên Viên Hạo rút kiếm ra đánh trả, hai người giao thủ kiếm kiếm giao nhau tạo ra tiếng vang thật lớn, nội lực kình phong mạnh mẽ va chạm.

Người bên dưới đều võ công cao cường nếu không đã bị nội lực của hai người này chấn đến hộc máu, Hiên Viên Hạo tránh ra một kiếm của Lãnh Ngân Phong đáp xuống đất.

“Ngươi là Hiên Viên Hạo.” Nguyệt Tĩnh Dạ lạnh giọng.

“Phải.” Hiên Viên Hạo khẳng khái thừa nhận.

“ngươi đến đây làm gì.” Phong Khiếu hoa nói.

“Kỳ Nhi đâu.” Hiên Viên Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói pha thêm chút tức giận.

Các nam nhân không ai trả lời chỉ đưa mắt nhìn nhau, chuyện tình thù giữa hai phu thê bọn họ, trong số bọn hắn ai cũng không tiện xen vào nên không ai nói gì, đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng từ trong vang ra.

“Ngươi không xứng gọi tên Kỳ Nhi tỷ.”

“Minh Châu, nàng….” Phong Khiếu Hoa nhìn nàng định hỏi bên trong thế nào, nhưng bị động tác của Minh châu cản lại.

“Ta,…ta muốn gặp nàng.” Hiên Viên Hạo giọng nói có phần dịu lại

“Kỳ Nhi tỷ không có ở đây.” Minh Châu rút ra Hoa Cốt Tiên.

“Ta muốn vào trong xem thử.” Hiên Viên Hạo gặp người ngăn cản càng khẳng định người kia ở bên trong.

“Mãn Nguyệt Lâu là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn vào thì vào sao.” Minh Châu lạnh giọng động thủ đánh hoa cốt tiên về phía Hiên Viên Hạo.

Hiên Viên Hạo cũng không vì nàng là muội muội của Kỳ Nhi mà nương tay, ai cản hắn gặp Kỳ Nhi đều không thể tha, Minh Châu chiêu chiêu hung hiểm đánh vào nơi chí mạng, Hiên Viên Hạo cũng vung kiếm đánh vào điểm hiểm yếu của nàng, giống như phải một mất một còn mới thôi.

Phong Khiếu Hoa đứng xem mồ hôi túa ra toàn thân, tay hắn nắm chặt kiếm đến thành màu trắng, hai người so chiêu quá nhanh hắn không thể tùy tay giúp đỡ nếu không còn nguy hại đến thê tử của hắn, mà các nam nhân cũng là đang chăm chú nhìn tìm ra sơ hở ra tay giúp muội muội kia.

Nhưng Minh Châu dù sao nội lực và kinh nghiệm chiến đấu cũng ít hơn Hiên Viên Hạo, qua nửa canh giờ đã rơi xuống thế hạ phong, Hiên Viên Hạo xẹt qua một kiếm ngay yết hầu Minh Châu kiếm chiêu nhanh như thiểm điện.

Minh Châu kinh hãi nhưng là thế tới quá nhanh không thể đỡ được, ba thanh kiếm khác xen vào đánh văng kiếm của Hiên Viên Hạo ra, Phong Khiếu Hoa kéo phu nhân ra sau bảo hộ, Lãnh Ngân Phong lãnh diện chĩa kiếm vào Hiên Viên Hạo, Bạch Vân Phi cũng giơ kiếm về phía trước đứng che phía trước Minh Châu.

“Kỳ Nhi không ổn rồi, nàng ta xuất hiện triệu chứng kháng thuốc.” Tử Dương gương mặt đột nhiên trắng bệch.

“Sao lại như vậy?” Độc Cô Thảo trên tay đẩy mạnh truyền nội lực vào gấp gáp hỏi.

“Muội không rõ, có lẽ phải cần thêm chất dẫn thuốc nữa mới được.” Tử Dương thu lại thảo dược lại tiếp tục dùng kim châm lên cơ thể Kỳ Nhi, lúc này Kỳ Nhi đã gần như khỏa thân nằm trong lòng Độc Cô Thảo, trên người là vô số kim châm dài ngắn, lớn nhỏ khác nhau.

“Có thể là do đứa trẻ.” Lệ Phong nói, đưa tay lau đi vệt máu trên miệng Kỳ Nhi.

“Tử Dương thuốc dẫn là gì? mau cho người đi lấy.” Tử Như nhìn thảm trạng của muội muội cũng suốt ruột không kém.

“Muội cũng chưa xác định, cần có thời gian mới được.” Tử Dương nghiến răng nói, uổng cho nàng là thần y mà bây giờ lại để sơ suất thế này.

“Vậy làm sao bây giờ? Kỳ Nhi…muội ấy?” Tiểu Miêu hai mắt đã hồng hồng, nhưng cố gắng bức mình không thể khóc.

“Chết tiệt, không lẽ để muội ấy….” Dương Liệt Hỏa mắng một câu, quay đầu đi chỗ khác không dám tiếp tục nhìn muội muội cứ liên tục nôn ra máu kia.

“Cứ để muội ấy nôn máu ra như vậy không ổn đâu.” Độc Cô Thảo trừng mắt nhìn Tử Dương.

“Tử Dương, mau nghĩ ra cách gì đi.” Tử Như bình thường trầm tĩnh, bây giờ mất khống chế hết lên.

“Muội biết rối đứng nói nữa, tuy không muốn nhưng phải dùng đến cách đó thôi.” Tử Dương cắn răng, lôi từ trong ngực ra một bình thuốc màu đỏ, đổ ra một viên thuốc đưa vào trong miệng Kỳ Nhi.

“Miêu tỷ mau kêu người đem quan tài thủy tinh đến đây đi.” Tử Dương quay đầu nói với Tiểu Miêu.

“Được, ta đi liền.” Tiểu Miêu gật đầu chạy nhanh ra bên ngoài, bên trong ba người trên giường không ngừng đem nội lực truyền vào thân thể như đèn trước gió kia, Tử Dương bắt đầu rút châm ra.

Tiểu Miêu định là chạy ra ngoài nhờ mấy nam nhân dùng khinh công đem quan tài đến cho lẹ, nhưng vừa mở cửa ra hiện ra trước mắt nàng chính là cảnh Minh Châu muội muội được phu quân ôm vào lòng, các nam nhân đang bao vây một người, ba người đứng đối diện đang chĩa kiếm vào người đó.

“Tiểu Miêu” Bạch Vân Phi chạy lại bên cạnh phu nhân tương lai đưa tay lau đi nước mắt tích trên mặt nàng.

“Mau đem quan tài thủy tinh đến đây.” Tiểu Miêu thu hồi tầm mắt nói với các nam nhân.

Triệu Minh Hàn và Từ Trường Tuyết liếc mắt nhìn nhau, hai người phi thân đi về phía Tử Dương Uyển, Hiên Viên Hạo nghe nữ nhân vừa ra nhắc đến quan tài, ý niệm đầu tiên của hắn là Kỳ Nhi có chuyện rồi.

“Tránh ra, ta phải gặp nàng.” Hiên Viên Hạo đỏ mắt tấn công về phía trước.

“Ngươi muốn gặp ai?” Tiểu Miêu hỏi.

“Miêu tỷ, hắn là Hiên Viên Hạo.” Minh châu hồi phục chạy về phía Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu gật đầu như đã hiểu, thản nhìn qua Hiên Viên Hạo phán một câu như trời giáng vào hắn: “Kỳ Nhi chết rồi.”

Kiếm trong tay Hiên Viên Hạo run lên, cao thủ so chiêu sơ hở là buông bỏ tánh mạng, nhưng Lãnh Ngân Phong không đã thương yếu hại trên người hắn mà chỉ xẹt kiếm qua vai trái để lại một đường dài, máu theo đó chảy ra.

“Không thể nào, các ngươi gạt người ta biết nàng còn sống.” Hiên Viên Hạo không thể tin nhìn Tiểu Miêu.

“Đúng vậy, nếu là nửa canh giờ trước thì nàng còn sống, nhưng bây giờ quá muộn.” Tiểu Miêu lại nghĩ đến tình cảnh của Kỳ Nhi bên trong mà không kiềm được nước mắt, quay mặt đi.

Hành động đó vô tình khẳng định lời nói của nàng, Hiên Viên Hạo lùi về sau mấy bước tự ổn định thân thể đang sắp lung lay của mình, ôm lấy ngực trái mà không phải vai trái bị Ngân Phong chém chúng, tự mình lẩm bẩm: “Không thể nào…không thể nào….”

Minh Châu còn tưởng là thiệt nàng khóc rống lên, hét với Hiên Viên Hạo: “Không thể nào là sao, ngươi có tư cách vì mà nói, Kỳ Nhi tỷ vì ngươi ngay cả tính mạng cũng không cần, đến cuối thì thế nào chính mình ôm hận mà ra đi.”

“Không…Không đúng..” Hiên Viên Hạo như hóa điên đỏ mắt phản bác Minh Châu.

“Không đúng….haha.” Minh châu rơi lệ lại cười đến thống khoái lặp lại lời Hiên Viên Hạo, Phong Khiếu Hoa đem nàng ôm lại, phu nhân của hắn là làm sao bị đả kích quá rồi chăng.

Cười đủ Minh Châu nhìn Hiên Viên Hạo nói tiếp: “Như thế nào không đúng, Hiên Viên Hạo Kỳ Nhi tỷ vì tình với ngươi bảo quản huyền cầm như trân bảo, vì ngươi lặn xuống Hàn Đàm lạnh thấu xương lấy dược chữa mắt cho ngươi, lại vì ngươi cầu đại tỷ xuất ra lương thảo đem đến Miêu Cương cứu trợ, tỷ ấy yêu ngươi vì ngươi làm thật nhiều chuyện nhưng ngươi báo đáp tỷ ấy thế nào..” Minh Châu ngừng lại một lát nhìn sắc mặt Hiên Viên Hạo từ từ chuyển xanh rồi lại trắng bệch mới nói tiếp.

“Ngươi chình là phụ lòng tỷ ấy, phản bội tỷ ấy, thậm chí còn dùng kiếm đâm tỷ ấy.” Từng chữ nói ra lạnh lùng tàn nhẫn.

Theo từng chữ của Minh Châu nói ra gương mặt Hiên Viên Hạo nhuốm một vẻ thông khổ chua chát, thê lương, tim như vỡ ra từng mảnh, đúng vậy hắn không tin nàng, còn dùng kiếm đâm nàng, nàng có thể tha thứ cho hắn sao…nhưng là hắn muốn gặp nàng một lần duy nhất nữa cũng được, cho hắn được xin lỗi nàng.

Hiên Viên Hạo còn chìm trong thống khổ, Từ Trường Tuyết và Triệu Minh Hàn đã đem quan tài thủy tinh đến, Tiểu Miêu gật đầu cùng hai người rồi mở cửa dẫn hai người vào trong.

Bên Trong Kỳ Nhi đã được sửa lại sang lại quần áo chình tề, nàng mặc thanh y trang nhã, tóc vân gọn cài châm như thường lệ hai trắng một đỏ, gương mặt trắng bệch và đôi môi khô nức, đôi má hõm sâu tiều tụy khiến người đau lòng không nỡ nhìn.

Kỳ Nhi đã được Tử Dương cho uống dược hiện tại rơi vào trạng thái chết giả để bảo trì cơ thể ngày càng hư nhược kia, gương mặt nàng bây giờ rất an tĩnh như một đứa trẻ thơ đang ngủ.

Quan tài được đặt xuống, Độc Cô Thảo chính tay bế muội muội để vào trong, hai nam nhân đổ nước vào, nước thấm qua quần áo và tóc, trong đây toàn là băng rất nhanh nước đã lạnh ngắt làm cơ thể Kỳ Nhi trắng bệch.

“Bắt đầu thôi.” Tử Như giọng nói có phần nghẹn ngào.

Từ Trường Tuyết, Triệu Chính Dương, Lệ Phong, Tử Như, Độc Cô Thảo đưa tay áp lên trên quan tài, hàn khí thoát ra lạnh buốt như trong phòng đông lạnh, chưa đầy một khắc quan tài thủy tinh chứa đầy nước đã được đông cứng lại,

Nước trong suốt có thể nhìn rõ người bên trong đang an tường mà nằm ngủ, gương mặt thiên chân vô tà an tĩnh.

Làm sao thì tất cả cũng đã trắng bệch một màu, hơn 6 thành công lực của bọn họ đều dồn cả vào đây hết rồi.

Người bình thường đa số nội lực đều thuần dương, nội lực âm hàn vô cùng hiếm thấy, huống chi còn phải trong nháy mắt khiến cho nước đóng băng thì nội lực phải lớn biết chừng nào. Không thể tưởng tượng được 5 người này tuổi còn trẻ mà đã có tài nghệ cao cường.

Tiểu Miêu và Tử Dương trông đến, trong vô thức mà nhấp một ngụm nước bọt. mấy người này quả thật là võ học kỳ tài trăm năm hiếm gặp. Công lực thế này, chỉ e đến các bậc tiền bối bảy tám mươi tuổi trong võ lâm cũng không mấy người có được.

Làm xong và thu thập ổn thỏa, các nữ nhân luyến tiếc nhìn Kỳ Nhi thêm vài lân rồi bước ra ngoài.

Bên Ngoài Hiên Viên Hạo thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra rồi khép lại kia, nhưng không chờ được bóng dáng hắn cần tìm, Độc Cô Thảo vừa thấy Hiên Viên Hạo lại nhớ đến tình trạng của muội muội bên trong hỏa khí bốc cao huy kiếm đánh về phía Hiên Viên Hạo.

Độc Cô Thảo đã tốn hết ba thành công lực truyền vào trong người Kỳ Nhi, lại thêm năm thành làm băng đóng lại quan tài kia, nay chỉ còn tối đa hai thành công lực, nhưng hỏa khí bốc cao cần phát tiết không suy nghĩ nhiều liền vung kiếm đánh.

Thế tiến đến nữa chừng được người ngăn lại, nhìn qua chính là Lãnh Ngân Phong, Ngân Phong một tay ôm lấy eo phu nhân của mình lui về phía sau.

Độc Cô Thảo thoáng bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Hiên viên Hạo ta đã nói ngươi và Kỳ Nhi đã không còn quan hệ, ai cho ngươi đến đây.”

“Ta muốn gặp nàng lần cuối.” Hiên Viên Hạo cũng hoàn hồn lại nhìn những người đang đúng xung quanh hắn có nam có nữ, bọn họ là các tỷ muội mà Kỳ Nhi vẫn thường nhắc với hắn.

“Ngươi lấy tư cách gì gặp muội ấy?” Tử Như gương mặt cũng trắng, mỉa mai nói.

“Ta là phu quân của nàng.” Hiên Viên Hạo khẳng định.

“Ai làm chứng.” Lệ Phong lạnh giọng.

“Ngươi có hôn thú không, có người mai mối không, có trưởng bối của hai bên làm chứng không.” Minh Châu cợt nhã.

“Ngươi không chiếu theo tam thư lục lễ, đường đường chính chình rước muội ấy về nhà thì làm sao nói muội ấy là thê tử của ngươi, bất quá là lưỡng tình tương duyệt nay tình hết mỗi người một nơi.” Dương Liệt Hỏa cũng tham gia.

“Nàng ấy thực sự đã chết sao?” Hiên Viên Hạo mang theo vài phần hy vọng hỏi lại, hắn hy vọng đây chỉ lại là một trò đùa như trước.

“Ngươi cho là chúng ta đem sống chết của tỷ ấy ra đùa giỡn.” Minh Châu không biết chuyện xảy ra bên trong, nên cứ ngỡ rằng là Kỳ Nhi tỷ của nàng đã mất, nghe Hiên Viên Hạo nói như vậy ánh mắt bắn ra hỏa diễm trừng trừng nhìn.

“Ta muốn gặp nàng ấy” Hiên Viên Hạo nói, hắn không tin rằng ái thê đã chết, bọn người kia chỉ là gạt hắn thôi.

“Ngươi thấy rằng chúng ta sẽ cho ngươi gặp tỷ ấy.” Tử Dương nãy giờ vẫn yên lặng nay lại lên tiếng.

“Theo ta.” Tiểu Miêu lên tiếng, khiến vô số ánh mắt tập trung về phía nàng, có tức giận cũng có khó hiểu.

“Miêu tỷ.” Minh Châu bất mãn lên tiếng.

“Đau dài chi bằng đau ngắn, cứ cho hắn thấy một lần cuối sẵn đó chặt đứt luôn ý niệm trong đầu của hắn.” Tiểu Miêu vừa nói, những người bên trong lúc nãy đã hiểu.

Hiên Viên Hạo mừng rỡ, mặc kệ những chuyện khác điều quan trọng bây giờ là hắn muốn đi gặp Kỳ Nhi, hắn tăng tốc đi theo Tiểu Miêu, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Kỳ Nhi rồi, nhìn thấy Kỳ Nhi, thì mang nàng về Miêu Cương, sẽ không còn ai ngăn cản hắn và nàng nữa.

Nhưng Hiên Viên Hạo đã quên rằng ái thê vẫn chưa tha thứ cho hắn, hắn cũng không thể mang người đi Miêu Cương trước mặt các cao thủ trong lâu, chỉ là vui mừng nhất thời lấn át lí trí của hắn.

Hắn tiến vào bên trong, cảm thấy trong phòng có chút lạnh, bốn phía hàn băng vây tỏa.

Hiên Viên Hạo nhíu mày, mấy người này không biết thân thể Kỳ Nhi rất sợ lạnh hay sao? Dựng lên từng này băng, không phải muốn cho nàng lạnh chết?

Hắn chậm rãi bước đến bên giường, phát hiện nàng đang nằm ngủ bên trong quan tài đặt trên giường.

Hiên Viên Hạo cẩn thận quan sát, cảm thấy nàng giống như đang mơ một giấc mơ thật đẹp, nét mặt bình thản, khóe môi còn lộ ra nét cười nhè nhẹ.

“Kỳ Nhi…” Hiên Viên Hạo cúi đầu nhẹ giọng gọi “Kỳ Nhi…tỉnh dậy đi…tha thứ cho ta được không, ta biết sai rồi, ta đón nàng về nhà đây.”

Mà gọi đến mấy lần, Kỳ Nhi vẫn không hề mở mắt.

Hiên Viên Hạo không nhịn được nói: “Nàng có phải hay không vẫn còn giận ta? nàng đừng giận, trước tiên cứ dậy đi, chúng ta cùng quay về có được không? Ta về sau này sẽ không đối nàng như vậy nữa, sẽ không tổn thương thêm lần nào nữa, nàng tỉnh dậy được không? Mở mắt ra nhìn ta, đừng giận nữa, ta nhất định sau này sẽ đối xử với nàng thật tử tế, nàng muốn đi đâu ta sẽ bồi nàng, muốn về lúc nào thì cứ về lúc ấy, thật mà… thật mà… ta không lừa nàng….”

Kỳ Nhi vẫn không chịu mở mắt, chỉ im lặng nằm ngủ.

Hiên Viên Hạo lấy bàn tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo của Kỳ Nhi trên khối băng.

Hắn nhận ra chính mình không còn cảm thấy được hơi ấm trên thẩn thể người này mà trước nay vẫn có, nghe không thấy nhịp đập trước nay vẫn mạnh mẽ, hoảng hốt, hình ảnh phía sau núi Kỳ Nhi bị chính mình đâm một kiếm kia lại quay về trong ý thức, lồng ngực hắn thắt nghẹn lại đau đớn, ôm chặt lấy quan tài thủy tinh.

Thân thể băng lãnh nằm trong quan tài kia đã mất đi nhiệt độ khiến Hiên Viên Hạo từ trong cõi mộng đẹp đẽ tỉnh lại, hắn lúc này mới nhận ra nàng đã sớm bỏ hắn mà đi, vô luận hắn có kêu gọi thế nào… cũng không gọi được Kỳ Nhi quay lại nữa…

“Kỳ Nhi… nàng mau tỉnh dậy…nàng không thể bỏ ta mà đi như vậy được…mau tỉnh dậy…tỉnh dậy…tim ta đau lắm….nàng như vậy làm ta thống khổ…mau tỉnh dậy đi…”

Vô luận hắn có kêu gào đến mức nào, người đã mất sẽ không quay trở lại.

Nước mắt mất đi ngăn cản, lách tách rơi xuống, dính ướt gương mặt trên băng của Kỳ Nhi, dính ướt y phục Hiên Viên Hạo.

“Kỳ Nhi…ta xuống tìm nàng ngay đây.” Hiên Viên Hạo đột ngột rút kiếm, lặng nhìn Kỳ Nhi giây lát, sau đó mạnh mẽ cầm kiếm đâm vào ngực.

Bạn đang đọc Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi của Mạc Kỳ Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.