Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23: Bị giội nước lạnh

Phiên bản Dịch · 2367 chữ

Ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, Ôn Uyển cau mày, chỉ thấy máu đỏ sẫm chảy ra từ ngón tay. Ôn Uyển khẽ hít một hơi khí lạnh, đưa ngón tay vào trong miệng, mút máu. Bởi vì cô đừng quay lưng lại với Tôn Đại Phi, cho nên anh không nhìn thấy được cảnh này.

"Ôn Uyển, lúc ấy anh đã vô cùng hối hận." Tôn Đại Phi mềm giọng nói, nhớ lại lúc nhìn thấy tấm vé máy bay cô vứt lại, cảm giác hối hận kia lại tràn về, cảm thấy mình rất có lỗi với cô, đã phụ cô.

Nghe thấy anh ở bên ngoài không ngừng nói, cô buông ngón tay trong miệng ra, máu đã không còn chảy nữa, lại tiếp tục cắt cà chua, ngón trỏ tay phải cong lên, "Anh đừng nói nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!" Cô tharn nhiên nói, vẫn cắt cà chua bỏ vào trong đĩa.

Bưng cái đĩa tới bên bếp, vẫn không thèm nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa sổ lấy một cái.

"Ôn Uyển! Em chính là người anh yêu! Là tại anh ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra, tha thứ cho anh đi, có được không?" Tôn Đại Phi thấy cô xoay người, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, nói. Mái tóc dài của cô buộc lỏng phía sau, một lọn tóc rủ xuống tự nhiên.

Cô vẫn làm như không thấy gì, mở bếp lên, chuẩn bị nấu súp. Tôn Đại Phi lại không ngừng nói: "Ôn Uyển! Anh biết em vẫn còn tình cảm với anh, cho nên không thể dễ dàng mất hết hi vọng như vậy được. Tha thứ cho anh đi, anh đảm bảo sau này sẽ đối xử với em thật tốt, mang lại cho em một cuộc sống thật hạnh phúc." Anh vẫn không chùn bước, hạ quyết tâm, tiếp tục nói.

Ôn Uyển bị anh làm cho trong lòng khó chịu, đang định đổ bát nước vào nồi, cô chợt dừng lại, "Ôn Uyển, em chính là người anh yêu!" Tôn Đại Phi thấy cô xoay người lại, đi tới chỗ mình, liền rống lớn, Lời nói còn chưa dứt, một bát nước kia đã bị hất thẳng vào mặt.

Cả khuôn mặt tuấn tú bị hất nước lên, toàn bộ đều bị ướt, nước chảy xuống cằm rồi nhỏ xuống áo.

Tôn Đại Phi ướt sũng đứng ở đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ôn uyển, chỉ thấy nét mặt cô vẫn bình tĩnh xoay người lại, tiếp tục nấu ăn bên bếp. Tôn Đại Phi rốt cuộc cũng có phản ứng trở lại, "Đáng chết!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, giơ tay lên vuốt nước trên mặt.

"Được, anh hất nước vào mặt anh, anh không so đo với em, em có đánh anh, mắng anh, anh cũng không để ý, nhưng em đừng không để ý đến anh, lạnh nhạt với anh!" Tôn Đại Phi mặt dày lại tiếp tục nói, không ngừng dỗ dành cô. Ôn Uyển nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng giận dữ, cũng rất chua xót, hối hận vì hành động vừa rồi của mình.

Trái tim cô đã chết rồi, không phải nên phớt lờ anh ta đi, không thương không hận sao? Sao cô còn tức giận hất nước lên mặt anh ta làm gì?

Canh cà chua trứng trên bếp đã sôi trào, cô vội mở vung ra, mùi thơm ngào ngạt bay ra ngoài, bụng Tôn Đại Phi sôi lên òng ọc, anh đưa tay xoa bụng, "Uyển Uyển, anh đói quá. Sáng sớm đã chạy vội tới đây, chưa được ăn cơm." Anh ra vẻ đáng thương nói.

Ngày trước, mỗi khi anh đói bụng, cô đều nấu đồ ăn cho cô. Chỉ cần cô có ở nhà, bữa sáng đều có rất nhiều thứ, mỗi lần gọi điện thoại, cũng đều nhắc nhở anh đừng quên ăn. Khi đó, anh lại không chịu chấp nhận, cảm thấy cô đang xen vào việc của người khác.

Vì lúc đó anh chỉ nghĩ chơi đùa một chút thôi, cho nên không chịu tiếp nhận, bây giờ thì.....

Cô nghe thấy anh nói đói bụng, một chút phản ứng cũng không có.

Ôn Uyển nấu canh cà chua trứng xong, liền bưng sang phòng ăn bên cạnh, đổ canh vào bát. Tôn Đại Phi lập tức chạy sang cửa sổ phòng ăn, thấy cô đã ngồi xuống, yên lặng ăn cơm với canh cà chua trứng.

"Bữa tối em chỉ ăn thế này thôi sao? Chẳng có tí dinh dưỡng nào cả! Xem em gầy đến thế nào rồi!" Tôn Đại Phi tức giận nói, nhìn thân hình thon gầy của cô, đau lòng. Trái tim quặn đau, cảm giác mình thật có lỗi với cô. Lúc cô mang thai không hề chăm sóc cô, lúc sinh con, cô suýt chút nữa đã mất mạng, lúc ở cữ anh cũng không thể chăm sóc...

Nhìn cô chẳng giống phụ nữ mới sinh chút nào, còn không được đầy đặn như ngày trước.

Ôn Uyển vẫn không trả lời, từ trước đến giờ bữa tối cô đều ăn chay, sau khi sinh con thì ăn thêm chút trứng gà. Cô cảm thấy như vậy rất tốt, cũng hiểu được là Tôn Đại Phi cố tình.

Thật buồn cười, trước khi lúc cô cần quan tâm, anh chưa từng quan tâm đến cô dù chỉ một chút, bây giờ lại giả mù sa mưa.

"Uyển Uyển, anh thật sự rất đói. Á, ở đây còn có muỗi." Tôn Đại Phi đang nói, chợt bị muỗi cắn, tức giận nói. Ôn Uyển vẫn không để ý đến anh, thổi thổi canh, uống vài ngụm, rất nhanh đã ăn xong, đứng dậy đi sang phòng bếp rửa bát. Tôn Đại Phi lại sang cùng.

Muỗi ở nông thôn quả thật rất độc, chỉ nghe anh một lát vỗ lên cánh tay, lát sau lại vỗ lên mặt.

"Tôn Đại Phi, nếu đói bụng thì anh mau về đi, tôi sẽ không cho anh vào đâu." Ôn Uyển trầm giọng nói. Lần này, cô quyết không cho anh bất cứ một cơ hội nào, Nói xong, liền tắt đèn phòng bếp, đi ra ngoài.

Đèn bên ngoài sân chợt sáng lên, chiếu sáng từng mảng thịt tươi trên đất, hai mắt Đại Hắc đầy vẻ thèm thuồng nhìn, nhưng vẫn không dám ăn. Ôn Uyển thầm nghĩ, con chó này còn trung thành hơn cả con người nữa, "Đại Hắc, ăn đi. Nhưng không được cho anh ta vào đâu nhé!" Ôn Uyển nói với Đại Hắc.

Đại Hắc nhận được lệnh, lập tức tiến lại, ăn hết sạch chỗ thịt tươi kia. Ôn Uyển cười cười, lại nhìn thấy Tôn Đại Phi ở trước cổng, cô liền đi vào nhà.

"Ôn Uyển! Cho anh vào đi! Nếu em không mở cửa, dù muộn anh cũng không đi!" Tôn Đại Phi mặt dày nói, đập đập lên cửa. Đại Hắc lúc này không thèm để ý đến anh nữa, ăn hết chỗ thịt, sau đó ngồi trước cửa, hai mắt nhìn anh chằm chằm.

"Người anh em, thịt của tao mày cũng ăn hết rồi, vẫn không chịu cho tao vào sao?" Tôn Đại Phi tức giận nói, thừa dịp Đại Hắc không để ý, liền trèo lên cổng.

"Gâu gâu gâu" Đại Hắc lập tức xông tới, thân thể to lớn nhảy chồm lên cổng, mặt đối mặt với Tôn Đại Phi ở phía ngoài, lưỡi suýt chút nữa đã liếm lên mặt của anh. Tôn Đại Phi vừa ngửi thấy mùi, đã chịu không được mà nhảy xuống.

"Shit!" Tôn Đại Phi nhảy xuống đất, tức giận mắng. Con chó chết tiệt này đúng là không phải trung thành bình thường. Tôn Đại Phi thật muốn một phát bắn chết nó.

Bụng đói đến mức da bụng dán vào da lưng, dạ dày không ngừng kêu, muỗi cũng không ngừng vo ve xung quanh, anh tức giận cởi ống tay áo sơ mi xuống, cảm giác hôm nay mình thật không còn mặt mũi về nhà, càng khiến anh thất bại chính là, dường như Ôn Uyển đã thực sự không còn tình cảm với anh nữa rồi.

Anh đã cầu xin cô như vậy, cô còn làm như không nghe thấy.

Anh ảo não lên xe, khởi động động cơ, mở điều hòa, hút thuốc, hai mắt chăm chú nhìn lên tầng hai.

Đồng Đồng rất ngoan, là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không quấy khóc, cũng không ồn ào. Lúc này, thằng bé đã tỉnh giấc, ngoan ngoãn chờ cô cho bú.

Dạo này vú của Ôn Uyển bị căng lên, sợ vú bị bẩn, cô liền nặn sữa ra bình, cất trong tủ lạnh.

Cô lấy sữa trong tủ ra lắc lắc, thử nhiệt độ, rồi mới đặt bên miệng Đồng Đồng. Tiểu Đồng Đồng dường như mất hứng, Ôn Uyển cau mày, "Đồng Đồng muốn bú mẹ, đúng không?" Cô dịu dàng hỏi, vừa nói vừa thử nếm sữa trên vú mình, thấy không bị chua, mới để cho Đồng Đồng bú.

Quả nhiên được bú mẹ, Đồng Đồng vô cùng thích thú, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy mút để, một tay còn sờ sang vú bên kia của cô. Nhìn con như vậy, Ôn Uyển không nhịn được cười: "Quỷ nhỏ háo sắc, cha...". Chữ 'cha' kia vừa ra khỏi miệng, cô liền ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

"Không nhắc tới nữa, một mình mẹ cũng có thể nuôi con khôn lớn." Ôn Uyển có chút kích động nói, trong lòng co rút, nhìn ảnh treo trên tường, cha cô đang mỉm cười hiền lành, càng khiến lòng cô thêm đau xót.

Lúc đầu, chính vì cảm thấy cha rất quan trọng với đứa nhỏ, cho nên cô mới chịu đựng mà ở lại bên Tôn Đại Phi.

Sau khi Tiểu Đồng Đồng ăn no, cô đưa thằng bé đi tắm. Một mình chăm sóc một đứa trẻ rất vất vả, nhất là lúc nửa đêm. Trong khi cô đang ngủ ngon giấc lại bị chuông báo thức đánh thức, vội dậy cho thằng bé bú, rồi thay tã.

Sau khi ru con ngủ, Ôn Uyển đi ra ngoài phòng khách, tiếng xe hơi dưới nhà chợt vọng lên, cô cau mày, đi tới cửa sổ, phát hiện ra anh không hề rời đi, chỉ lái xe vòng quanh, đèn xe mở lớn.

Tên khốn này, vô lại như một gã lưu manh vậy.

Ngày trước cô quá ngu ngốc mới bị anh ta dụ dỗ.

Tôn Đại Phi thấy đèn trong nhà đã tắt, ngay cả đèn cửa cũng tắt luôn, nghĩ rằng cô đã đi ngủ, nhưng vẫn còn Đại Hắc trung thành ngồi đó, không lơ là chút nào. Tôn Đại Phi hút vài điều thuốc, chịu không được mùi trong xe, liền mở cửa kính, hít không khí trong lành bên ngoài.

Bụng đói, dạ dày đau, anh tìm bánh bao trong xe, ăn vài miếng, rồi xuống xe.

Lén lút đi ra phía sau nhà cô, tìm cách đi vào. Có điều, lén lút vào như vậy có làm cô ghét anh hơn không?

Tôn Đại Phi nghĩ nghĩ rồi quyết định thôi, trở lại xe, ngồi xuống phía sau.

*

Anh ngủ thiếp đi trên xe, nửa đêm, vì thấy trong nhà cô có tiếng động nên giật mình tỉnh lại, "Đồng Đồng?" Ôn Uyển cảm giác hình như Tiểu Đồng Đồng bị bệnh rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé đỏ lên, tim đập nhanh, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé áp lên mặt mình, nóng đến dọa người.

Cô cố giữ bình tĩnh, vội vàng mặc quần áo cho thằng bé, bản thân cũng khoác thêm áo, lo lắng ôm thằng bé đi xuống lầu.

Tôn Đại Phi thấy Ôn Uyển ôm con đi ra ngoài, vội vàng xuống xe, "Có chuyện gì thế?" Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, anh vội hỏi.

"Đồng Đồng bị bệnh! Đi bệnh viện! Mau tới bệnh viện thôi!" Ôn Uyển kích động nói, trong lòng vô cùng sợ hãi, giọng nói mang theo tiếng nức nở. Tôn Đại Phi vội vàng mở cửa xe cho cô lên, "Lên xe đi! Anh đưa em đi!" Anh rống to.

Ôn Uyển được anh đỡ lên xe, cửa nhà cô còn chưa kịp khóa, nhưng có Đại Hắc ở lại trông coi, sẽ không có chuyện gì. Tôn Đại Phi lập tức lên xe, khởi động xe, "Bệnh viện gần nhất ở đâu?" Anh trầm giọng hỏi.

"Trên đường đến xã." Ôn Uyển lớn tiếng nói.

"Em đừng sốt ruột!" Tôn Đại Phi nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, trầm giọng nói, anh thắt dây an toàn vào cho cô, rồi mới xuất phát.

"Đồng Đồng sẽ không sao đâu. Con ngoan, có mẹ đây, đừng sợ!" Tiểu Đồng Đồng trong ngực đột nhiên khóc lên, Ôn Uyển vội dỗ. Tôn Đại Phi nghe tiếng hai mẹ con, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, vì an toàn của hai người họ cũng không dám tăng tốc, thận trọng lái xe, rất nhanh sau đó đã tới Bệnh viện xã như lời cô nói.

Xác định là thằng bé bị sốt nhẹ, hai người mới yên tâm. Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, ở lại bệnh viện theo dõi đến hừng sáng, thằng bé rốt cuộc cũng hạ sốt. Tôn Đại Phi định đưa hai mẹ con trở về, ai ngờ Ôn Uyển đã gọi người tới đón từ lúc nào.

"Anh không cần tiễn. Anh mau trở về Thủ Đô đi, đừng tới tìm mẹ con tôi nữa." Ôn Uyển lạnh lùng nói xong, liền bế đứa nhỏ lên một chiếc xe hơi màu đen. Tôn Đại Phi vội tiến lại, lại bị hai người đàn ông mặc đồ đen ngăn lại.

"Ôn Uyển!" Ôn Uyển ngồi trong xe, nhìn Tôn Đại Phi hét lên, cô cúi đầu, hôn lên trán đứa nhỏ.

Bạn đang đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của Ức Tích Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.