Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng lưng quen thuộc

Phiên bản Dịch · 2996 chữ

Cô cho rằng lòng mình đã sớm bình tĩnh, đã tiếp nhận sự thật anh đã ra đi nhưng....

Trong đầu hiện lên tất cả những thứ về anh. Cho dù là anh hồi trẻ như ánh mặt trời, hay là anh lúc trưởng thành anh tuấn, anh cười, anh cô đơn, giống như là từng thước phim quay chậm hiện lên trong đầu cô.

Cô đứng ở cửa, bàn tay nhỏ bé của Đóa Đóa nắm quần cô, ngón tay út còn chỉ vào anh trong hình. Cô nhớ buổi chụp hình ngày ấy, rất khuya anh mới thở phì phò chạy tới, lúc chụp hình động tác thô lỗ giữ hông của cô lại. Cô cho rằng khi đó anh không tình nguyện đến....

Nhưng thở hồng hộc chạy tới là do bận việc.

Cô từ từ đi tới tủ đầu giường, Tiểu Đóa Đóa cũng đi theo cô, ngồi xuống bên giường, cô mở ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, một hộp vải nhung màu đỏ yên lặng nằm ở đó. Cô lại nhẹ nhàng cầm lên mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương tinh sảo.

"Ma ma...." Tiểu Đóa Đóa nhìn cô, nhẹ giọng gọi, nghĩ thầm: thứ sáng lấp lánh trong tay ma ma là cái gì vậy? Đẹp quá.

Lục Khải Lâm nhìn Tiểu Đóa Đóa, chóp mũi ê ẩm, ôm bé lên, lấy nhẫn kim cương ra sau đó đeo vào ngón áp út bên tay trái. Trong đầu hiện lên lễ kết hôn ngày ấy, khoảnh khắc anh đeo nhẫn kim cương lên cho cô, sau này khi hai người hòa thuận, anh từng nói với cô, chiếc nhẫn này là anh tự mình lựa chọn.

Khi đó anh cho rằng người trong lòng cô là Hách Đồng, nên tình yêu dành cho cô vẫn luôn giấu trong lòng.

"Đóa Đóa, rất đẹp có đúng không? Là ba đưa cho mẹ đó, ba đã nói đeo lên chính là cả đời...." Ôm cơ thể nhỏ bé của con gái, Lục Khải Lâm thì thào nói, nhưng bây giờ anh nuốt lời rồi, bỏ lại cô và hai đứa bé....

Cô vẫn ôm Tiểu Đóa Đóa an tĩnh ngồi ở đó cả buổi chiều, cho đến khi sắc trời tối xuống cô mới hồi hồn, Tiểu Đóa Đóa không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cô cưng chiều cười khẽ, ôm bé lên đặt trên giường. Nhìn con gái lười biếng ngáp một cái, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. .

*

"Anh, thật sự không tìm được anh ấy sao?"

"Anh vẫn nói câu kia, ngày nào chưa tìm được, ngày đó không được nói lời xui xẻo!" Trên ban công, Lục Khải Chính quay đầu liếc nhìn Khải Lâm, kiên định nói. Từng thảo luận vị trí của Lăng Bắc Diệp với Lăng Bắc Hàn, cũng phân tích tình cảnh lúc ấy, bọn họ hết sức lừa mình dối người rằng Lăng Bắc Diệp còn sống.

Có lẽ vì vụ án này, ẩn núp vào trong quân doanh của địch mà thôi.

Bọn họ không tin Lăng Bắc Diệp dễ dàng rời đi như vậy....

"Vậy còn em ? Em nên làm gì? Anh, anh nói cho em biết phải làm thế nào đây?" Hốc mắt có chút ướt át, cổ họng nghẹn ngào, Lục Khải Lâm ngước đầu nhìn anh cả mặc đồng phục màu sẫm, trong lòng mờ mịt như đang trôi trên biển lớn, không có phương hướng, nước chảy bèo trôi.

"Nếu em còn yêu A Diệp thì chờ. Không yêu thì đừng đợi." Lục Khải Chính rất thực tế nói.

Lục Khải Lâm không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt gật đầu sau đó rời đi....

Yêu thì chờ, không yêu thì đừng đợi.

Nhưng anh còn trở về được sao?

Tiếp tục lừa mình dối người như vậy sao? Nhưng không như vậy, còn có thể thế nào?

Thời gian dài, cô cảm giác tim của mình cũng mất rồi, chỉ lúc thỉnh thoảng nhớ tới anh mới đau. Cũng chỉ có lúc đối mặt với hai đứa bé mới vô cùng vui vẻ.

*

Tháp Minh Châu là tháp truyền hình cao nhất Thủ Đô, trên tầng cao nhất gió rất lớn, nhưng có thể trông thấy toàn bộ cảnh đêm của Thủ Đô. Cô đứng ở lầu chót, mất hồn nhìn trong lòng trống rỗng không nơi nương tựa.

"A" Cơ thể đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, sau lưng dán lên một lồng ngực ấm áp, hương thơm vọt vào mũi. Ngay sau đó một bó hoa hồng trắng đập vào mi mắt. Cô giãy giụa, hai cánh tay của người đàn ông kiềm chế cô, không để cho cô thoát ra “Khải Lâm, đừng cự tuyệt anh!" Âm thanh thuộc về Darren vang lên trên đỉnh đầu.

Trong lòng Lục Khải Lâm cả kinh “Không! Darren! Anh buông em ra!" Giống như bị người đánh một gậy vào đầu, hoàn toàn tỉnh táo lại. Tại sao có thể để Darren ôm như vậy, không thể! Cô xoay người, hai tay đẩy lồng ngực của anh ta, lạnh lùng nói.

"Khải Lâm! Anh thích em! Để cho anh tới chăm sóc mẹ con em!" Hơi thở nam tính vây quanh cô, giọng của Darren kiên định lạ thường.

"Không! Em đã có chồng! Anh buông em ra! Darren, em không thích anh!" Cô rống to, cảm giác cơ thể người đàn ông ngơ ngẩn, cô chợt đẩy anh ta ra, bó hoa hồng trắng rơi đầy đất, cô phòng bị chạy đi mấy bước.

"Chồng của em căn bản không về được, không phải sao?! Nếu em không thích anh, anh không ép em, để cho anh thích em chăm sóc em và các con là đủ rồi!" Darren lớn tiếng nói, người đàn ông đứng trong bóng tối thân hình cao lớn, lời nói chất phác mà động người.

"Coi như anh ấy không về được em cũng không có cách nào tiếp nhận anh! Darren, em cho rằng chúng ta là bạn hợp tác rất tốt." Cô nhìn anh ta lớn tiếng nói "Sau này nếu anh còn như thế, vậy thì ngay cả quan hệ hợp tác chúng ta cũng không có, em thà rằng vi phạm hợp đồng!”

Cô nói xong, nhanh chóng chạy tới cửa sân thượng.

Cô còn có năng lực gì, tư cách gì đi tiếp nhận một người đàn ông khác?

Nội tâm chua xót, một mình lái xe, tăng tốc chỉ muốn về nhà sớm một chút.

"Két…" Xe của cô bị cảnh sát giao thông ngăn lại, đi quá tốc độ bị viết giấy phạt. Qua nhiều năm cẩn thận tỉnh táo, đây là lần đầu tiên cô bị lĩnh giấy phạt. Về đến nhà, không đi nhìn con cũng không đi tắm, ôm chặt gối của anh vào trong ngực.

"Anh trở về đi, trở về để em yêu anh, quan tâm anh, có được hay không? Em vẫn chưa từng chăm sóc anh thật tốt...." Cô hối tiếc nói, âm thanh khàn khàn, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt gối. Trên gối thật ra đã sớm không còn mùi của anh, hình ảnh của anh cũng mơ hồ cực kì.

Cô là một người không biết yêu. Bất luận là những năm tính tình lạnh nhạt kia hay là sau này.

Không hiểu nên quan tâm anh như thế nào, chăm sóc anh như thế nào, duy nhất một lần mang cơm đến cho anh, còn bị anh chỉ trích một trận.

Hiện tại cô muốn yêu anh, chăm sóc anh, quan tâm anh thì anh đã không có ở đây.

Cánh tay người đàn ông trúng một phát đạn lăn xuống đồi, rơi vào trong nước đục ngầu, từng con cá sấu mở to miệng đỏ tươi, bơi về phía anh, chỉ chốc lát sau mặt nước vẩn đục biến thành màu đỏ tươi....

"Anh A Diệp, không… đừng…!" Cô giật mình tỉnh lại, hô to ngồi dậy. Lúc này mới nhận ra là mình đang nằm mơ, khắp người đổ mồ hôi lạnh, miệng đắng lưỡi khô, giấc mộng vừa rồi quá chân thực thậm chí cô có thể ngửi thấy được mùi máu tươi.

Anh bị cá sấu ăn sao?

Nhận thức như vậy làm cô đau lòng không chịu nổi, lảo đảo chạy vào toilet, mở nước không ngừng vỗ vào mặt mình, cho rằng có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, không nên tin giấc mộng kia, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi được.

"A" Giống như phát điên nắm lấy lưỡi dao lam, cắt xuống cổ tay trái của mình, lúc sắp đụng đến động mạch thì cô đột nhiên tỉnh táo lại “A" Lưỡi dao cắt lệch, không cắt vỡ động mạch, nhưng cũng làm rách thịt non.

Từng giọt máu tươi đỏ thắm chảy xuống, rơi xuống nền gạch màu trắng, nhìn thấy mà ghê người.

Đau rát từ vết thương truyền đến làm dịu lại nỗi đau trong lòng cô, cô lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chậm rãi ngã ngồi trên sàn nhà, nhìn bồn tắm cách đó không xa, cô nhìn thấy hình ảnh anh ngồi ở trong bồn tắm ôm cô vào lòng ....

Vòng chặt hai cánh tay ôm lấy thân thể mình, lại không cảm thấy ấm áp thực tế anh đã từng cho cô.

Máu tươi chảy đầy đất, tiểu cầu phát huy chức năng của nó, máu tươi ngừng chảy, sau nửa đêm cô vẫn ngồi trên đất trên sàn nhà.

"A…"

Dì Tôn phát hiện cô ngồi trên sàn ở cửa phòng vệ sinh, nhìn máu tươi đầy đất, hoảng hốt kêu to, Lục Khải Lâm tỉnh lại, đau đớn tê dại làm cô cau mày, cô nhìn Dì Tôn, lại nhìn vết máu trên sàn đã khô hơn nửa, nghĩ tới cơn ác mộng tối hôm qua rồi hành động của mình làm cô cau mày.

"Khải Lâm! Cô...cô đây là…."

"Dì Tôn, cháu không sao! Cháu không sao, nửa đêm bị trượt một phát...." Cô vội vã cười đứng dậy, khóe miệng cười suy yếu, gương mặt trắng bệch.

Trong lòng Dì Tôn run sợ đi tới gần đỡ cô lên, nhìn lưỡi dao trên đất là có thể hiểu chuyện gì xảy ra.

"Khải Lâm đừng nghĩ quẩn, Thiên Thiên và Đóa Đóa còn...." Dì Tôn có chút nức nở nói, vốn tưởng rằng Lục Khải Lâm đủ kiên cường, tim đủ cứng rắn không ngờ....

"Dì Tôn, dì thật sự hiểu lầm....Làm sao cháu có thể làm việc ngu ngốc đấy....Không thể nào!" Cô vội vã cười nói, tối hôm qua có lẽ là tẩu hỏa nhập ma nên mới như vậy. Tại sao cô có thể vì anh mà tìm đến cái chết, hai đứa bé chịu sao nổi.

Dì Tôn gật đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài.

Một mình cô thuê xe đi bệnh viện khâu miệng vết thương, rất nhanh lại về nhà, uống canh bổ máu hầm cách thủy của Dì Tôn lại chơi cùng hai đứa nhỏ.

*

Buổi tối khách hàng hẹn gặp ở bên cạnh Thành Giải Trí, cô có chút bài xích địa phương này, lại không thể không đi. Để an toàn cô dẫn theo một đồng nghiệp nam trong công ty đi cùng. Ở lầu dưới của Thành Giải Trí thì gặp anh cả Lục Khải Chính, nói là có việc ở gần đấy. Cô dĩ nhiên hiểu bọn họ đang làm gì, nghĩ thầm Thành Giải Trí quả nhiên không phải là nơi tốt đẹp gì. Nhìn tờ danh sách tên mấy khách hàng này, cô vẫn không muốn gặp.

Theo lễ phép nên đi vào trước. Trong thang máy Thành Giải Trí nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ, quần áo mặc trên người các cô gái, người này so với người kia còn hở hang hơn.

"Nghe nói anh A Tổ đó, trên mặt còn có một vết sẹo!"

"Cái gì? Có sẹo? Vậy không phải là xấu chết đi được!”

"Đi chết đi! Cô thì biết cái gì, đó gọi là thô lỗ! Gợi cảm! Tôi muốn ngủ một đêm với anh Tổ...."

"Đinh" Thang máy mở ra, cô gái ngậm miệng ra khỏi thang máy. Lục Khải Lâm cười lắc đầu, cũng đi ra khỏi thang máy, chỉ cảm thấy thế giới này thật điên cuồng.

Tầng tám của tòa nhà Thành Giải Trí này là khu vực phòng bao dành cho khách VIP trong truyền thuyết, Lục Khải Lâm cùng đồng nghiệp nam mang theo cặp công văn đi vào bên trong. Có nhân viên phục vụ đi tới, dẫn cô đi về phía phòng bao.

Lúc cô sắp đi vào trong thì một bóng dáng quen thuộc đi ở cuối hành lang cách đó không xa làm cô kinh hãi, cơ hồ là theo bản năng đẩy nhân viên phục vụ ra, chạy tới phòng cuối”Anh A Diệp" Cô rống to, vọt tới phòng cuối “A…"

Cô chạy quá nhanh nên đụng phải một người phụ nữ, chân của người phụ nữ bị cô dẫm lên, quát to một tiếng “Xin lỗi, xin lỗi!" Cô trả lời máy móc, con ngươi nhìn về phía sau lưng người phụ nữ, chỗ đó đã trống rỗng đâu có bóng dáng của anh.

"Bốp." Người phụ nữ giơ tay tát cô một bạt tai "Đi đường không mở to mắt à!" Âm thanh chói tai vang lên, Lục Khải Lâm bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta quăng cho một cái tát, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo. Đâu có bóng dáng của anh? Căn bản không có!

Cũng không thèm để ý đến đau rát trên mặt, chỉ để ý vừa rồi cô có nhìn nhầm người không!

"Sao vậy?" Giọng nam thô kệch vang lên, trong bóng tối một bóng dáng cao lớn rắn rỏi làm tim cô đập nhanh, người đàn ông dần dần đến gần, mặc áo khoác màu đen cổ áo dựng lên, đeo kính đen che hơn nửa gương mặt.

"Anh Tổ, người phụ nữ này thật vô lễ, lại có thể giẫm lên giầy của người ta!" Người phụ nữ khẽ dựa vào trong ngực của người đàn ông, kiều mị nói. Âm thanh thô kệch của người đàn ông làm lòng cô không khỏi mất mác, không phải anh căn bản không phải anh.

Mất mác xoay người, đồng nghiệp nam ở chỗ không xa đang đợi cô.

"Này! Cô tính cứ định đi như vậy à?! Lau sạch sẽ giầy cho tôi!" người phụ nữ gọi cô lại, hướng về phía bóng lưng của cô phách lối quát.

"Cô đang bảo tôi sao?” Lục Khải Lâm xoay người, bị tát một cái vô duyên vô cớ cô cũng không so đo với cô ta, bây giờ điệu bộ như vậy là muốn thế nào? Nửa bên mặt vẫn rất đau, nhưng đau đớn như vậy không thể so sánh với mát mác trong lòng cô.

Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc thoáng qua rồi biến mất, dường như cô đã nhìn thấy anh, vậy mà….

Chỉ ảo giác nhất thời của cô.

"Nói nhảm! Tôi đương nhiên là gọi cô, người mắt mù! Nhanh chóng lau sạch sẽ giầy cho tôi!" Theo hướng chỉ của người phụ nữ, cô nhìn thấy trên giầy da của người phụ nữ dính đầy bụi bặm, cô ngước mắt khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh.

"Vừa rồi tôi đã nói nhún nhường rồi, còn bị cô đánh một bạt tai, muốn tôi lau giày, có thể, nhưng một cái tát này cô muốn trả lại cho tôi như thế nào?" Chưa từng gặp người phụ nữ nào ngang ngược như vậy, Lục Khải Lâm cười lạnh nói. Người đàn ông mặc áo khoác đen giống y như người máy, đứng đó không nhúc nhích.

"Cô, anh Tổ!" Người phụ nữ tức giận quát, Lục Khải Lâm không muốn để ý tới cô ta xoay người muốn đi, cánh tay của cô chợt bị một bàn tay to bắt được, bàn tay kia vừa vặn đặt ngay tại trên vết thương của cô, rõ ràng cảm giác miệng vết thương rách ra, chất lỏng nóng bỏng ấm áp còn chảy ra....

"Lau sạch giầy cho cô ấy!" Giọng nam thô kệch vang lên lần nữa, rất lạnh làm người ta lạnh sống lưng, Lục Khải Lâm chịu đựng cơn đau, ra sức thoát khỏi cánh tay "Buông ra! Nếu không tôi báo cảnh sát!" Cô dùng sức giãy giụa, người đàn ông nắm cánh tay của cô chặt hơn, lòng bàn tay cảm nhận được một cỗ dinh dính.

" Lau sạch giầy cho cô ấy!"

"Nghe thấy chưa? Anh Tổ bảo cô lau sạch giầy cho tôi đó!" Người phụ nữ ăn nói càng thêm phách lối, mấy tên đàn ông đeo kính đen trông giống hộ vệ cũng nhanh chóng đi đến.

"Vậy cô để cho tôi tát lại một cái!" Chưa bao giờ chịu vũ nhục như vậy, Lục Khải Lâm rống to, cánh tay đau đớn cực kỳ, muốn tát trả lại, nhưng đánh người phụ nữ như vậy chỉ cảm thấy làm bẩn tay mình!

Chỉ là người đàn ông kia chẳng biết đã buông lỏng cánh tay của cô từ lúc nào, vết thương kia càng đau rát, đau đến nỗi trên trán cô toát mồ hôi lạnh.

"Cảnh sát lục soát!"

Lúc này có âm thanh vang lên, trong lòng Lục Khải Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ chốc lát sau thấy anh cả Lục Khải Chính đi tới. Con ngươi Lục Khải Chính khóa chặt người đàn ông phía trước Lục Khải Lâm, con mắt sắc bén tĩnh mịch”Tất cả giao thẻ căn cước ra đây!" Lục Khải Chính lớn tiếng quát.

Bạn đang đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của Ức Tích Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.