Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo người theo dõi

Phiên bản Dịch · 3789 chữ

Lăng Bắc Diệp nghe chuông điện thoại di động vang lên lập tức buông cô ra, đi lấy điện thoại di động. Lục Khải Lâm cười bất đắc dĩ trong lòng, ra khỏi phòng ngủ, để không gian lại cho anh. Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp cầm áo khoác ra ngoài lòng của Lục Khải Lâm lại trầm xuống.

"Có nhiệm vụ sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, trong lòng đã chuẩn bị tốt là anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

"Không phải, hôm nay Lam Khả xuất viện vốn gọi A Tam đi đón nhưng A Tam tạm thời có chuyện!" Lăng Bắc Diệp nhìn cô, thẳng thắn nói.

Hai chữ Lam Khả vẫn làm lòng cô run sợ, cảm giác cây gai kia giật giật “Cô ấy không có người nhà sao?" Nhất định anh phải đi đón....Lục Khải Lâm nhìn anh hỏi.

Con ngươi Lăng Bắc Diệp trầm xuống “Người nhà của cô ấy đều qua đời rồi." Anh trầm giọng nói.

Lục Khải Lâm vừa nghe Lăng Bắc Diệp nói như thế, trong lòng sụp xuống thì ra Lam Khả là cô nhi....

"A....Vậy em đi chung với anh!” Lục Khải Lâm nói xong, liền muốn đi lấy quần áo.

"Trở lại!" Lăng Bắc Diệp đưa tay bắt được cô “Trời lạnh như thế này một phụ nữ có thai như em chạy ra ngoài làm gì? Xảy ra chuyện thì làm sao? Anh đưa cô ấy về ký túc xá rồi sẽ trở lại!" Lăng Bắc Diệp liếc nhìn cô, trầm giọng quát lên. Trong lòng có chút không thoải mái cũng cảm giác cô giống như không tin anh.

Anh nói rất có lý, nhưng trong lòng cô vẫn muốn đi cùng có lẽ là thật sự không nỡ, không yên lòng.

"Em…"

"Đàng hoàng ở nhà, anh sẽ về ăn tối, ngoan...." In một nụ hôn lên trán cô anh nói. Lục Khải Lâm sợ anh tức giận, không kiên trì nữa trơ mắt nhìn anh mặc áo khoác rồi ra cửa.

Lục Khải Lâm sao mày lại không tự tin như vậy? Mày cũng nên tin tưởng anh! Cô tự nhủ trong lòng. Cảm giác mình hơi lo lắng quá mức, điều này cũng đại biểu cô không tin tưởng vào tình cảm Lăng Bắc Diệp đối với cô.

Lam Khả cũng không ngờ Lăng Bắc Diệp tới đón cô, đè nén kích động biểu hiện của cô lạnh nhạt, xa cách. Giờ phút này, ngồi ở sau xe cặp mắt nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, âm thầm hít sâu một hơi lại nhìn về phía Lăng Bắc Diệp “Lão Đại."

"Hả? Chuyện gì?" Lăng Bắc Diệp liếc nhìn kính chiếu hậu trả lời.

"Lão Đại, đồn công an bên Tây Thành đang thiếu nhân viên phải không? Em cảm thấy làm cảnh sát hình sự quá nguy hiểm, muốn điều qua bên đó làm dân sự." Lam Khả cười nói, khi nói chuyện tim giống như bị người ta xé rách đau đến khó chịu.

Nhưng cũng chỉ có rời xa anh mới có thể từ từ quên đi. Mặc dù cô vô cùng muốn làm một cảnh sát hình sự.

Lời Lam Khả nói làm chân mày Lăng Bắc Diệp nhíu chặt, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên đưa ra quyết định này! Trước kia cô hết sức hăng hái, hết sức nhiệt tình làm một cảnh sát hình sự!

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Bắc Diệp trầm giọng hỏi.

"Chính là lần trước bị đâm một dao, thiếu chút nữa bỏ mạng." Nói láo, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ.

"Nói bậy! Năm ngoái vụ án 218 em bị trúng đạn, cũng không thấy em muốn rút lui!" Lăng Bắc Diệp quát lên, lúc đó cũng đến ký túc xá của cô, là phòng trong cục sắp xếp cho. Lăng Bắc Diệp dừng xe lại, nhảy xuống xe cầm hành lý cho cô, Lam Khả cẩn thận xuống xe, nghĩ thầm nên che lấp như thế nào cho tốt.

Hai người một trước một sau lên lầu “Em đi rót nước cho anh!" Mới vừa vào cửa, Lam Khả đã nói.

"Không cần! Anh nói xong sẽ đi, chị dâu em còn đang chờ anh ăn cơm tối! Lam Khả, hi vọng suy nghĩ này của em không phải là xúc động nhất thời hoặc bởi vì lời của chị dâu em! Chính trực không sợ gian tà!" Lăng Bắc Diệp liếc cô trầm giọng nói.

Trong lòng Lam khả căng thẳng, cô thật đúng là chột dạ “Lão Đại, sao em có thể vì chuyện này! Được rồi, là em nhất thời xúc động được chưa? Coi như em chưa từng nói, anh vẫn nên về nhà ở cùng chị dâu đi phụ nữ có thai lớn nhất!" Vẻ mặt Lam Khả sảng khoái cười nói tranh thủ đẩy anh ra cửa.

"Nha đầu thối! Anh cảnh cáo em, không cần rút lui bỏ cuộc giữa đường rất nhiều vụ án đang chờ em đấy!" Lăng Bắc Diệp nhếch môi cười nói.

"Yes, sir!" Nghe lời của anh, Lam Khả làm tư thế hành lễ chuẩn mực lớn tiếng nói. Lăng Bắc Diệp cười mở cửa đi ra ngoài. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại lòng của cô nặng nề trầm xuống.

Không thể yêu, không thể!

Có âm thanh trong đáy long đang khuyên cô.

Lăng Bắc Diệp ra khỏi khu ký túc xá, lúc lái xe rõ ràng cảm giác có người đang theo dõi anh, anh đề cao cảnh giác mặc kệ đối phương đi theo, nhưng chỉ chốc lát sau chiếc xe hơi màu đen theo dõi anh không hề đi theo nữa, anh quay đầu xe ngược lại theo dõi đối phương .

Người nào gan to như vậy, dám theo dõi anh? !

Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, gia tăng tốc độ đeo mắt kính lên khi tiếp cận đối phương gần nhất thì ghi nhớ kỹ biển số xe của đối phương. Lập tức gọi điện thoại cho viện quản lý xe, tra biển số xe thuộc về ai, biết được xe đó là của ông chủ một công ty tư vấn thông tin, nói trắng ra chính là "Thám tử tư”

Anh ảo não cười cười, ai lại mời "Thám tử tư" điều tra anh? Có cái gì để tra?

Trong đầu Lăng Bắc Diệp hiện lên gương mặt của Lục Khải Lâm, thoáng cái đã bị anh bỏ rơi đi, sao cô có thể tìm người theo dõi điều tra anh chứ? Anh không tin cô là người như vậy! Lắc đầu một cái, tiếp tục lái xe chạy thẳng về nhà.

Nhìn Lăng Bắc Diệp trở lại nhanh như vậy, trong lòng Lục Khải Lâm kiên định hơn rất nhiều “Em với dì Tôn cùng nhau cuốn vằn thắn, có bánh cải trắng nhân thịt, có đồ chay, anh muốn ăn bánh nhân gì?" Ôm cánh tay của anh ngọt ngào hỏi.

"Đương nhiên là bánh nhân thịt , không biết chồng em thích ăn thịt sao?” Lăng Bắc Diệp vuốt ve mặt của cô cười hỏi ngược lại.

"Còn tưởng rằng tật xấu của anh đã được cải thiện rồi." Lục Khải Lâm trừng mắt liếc anh một cái rồi nói, buông anh ra đi vào phòng bếp Lăng Bắc Diệp cũng đi theo, giúp một tay cùng nhau nấu hoành thánh.

Ăn cơm tối rất vui vẻ, sau khi ăn cơm tối xong Lục Khải Lâm muốn đi thư phòng xem bảng báo cáo của Sở Sự Vụ một chút, nhưng lại bị Lăng Bắc Diệp ngăn cản “Không cho phép động vào máy tính!" Lăng Bắc Diệp bá đạo nói.

"Anh quá khẩn trương! Chỉ cần không ngồi quá lâu thì không sao hết!" Lục Khải Lâm nhìn anh chằm chằm nói.

"Vậy cũng không được! Xem ti vi đi"Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, ôm cô đi đến phòng khách xem ti vi.

"Có gì để xem chứ!" Bị anh ấn ngồi trên ghế sa lon, chỉ thấy anh đang bật đĩa, sau đó trở lại bên người cô, ôm cô vào trong ngực cầm hộp điều khiển ti vi bấm mấy cái.

Thì ra là phim về những việc phụ nữ cần chú ý trong thời kỳ mang thai “Anh lấy nó từ đâu vậy."

"Nhà Lão Đại, có cả một hòm!"

"Không khoa trương như vậy chứ?"

"Đều là lúc trước kia Úc Tử Duyệt mang thai thu thập được."

"Trời ạ, chị ấy còn kích động hơn cả em." Hai người tán gẫu, Lục Khải Lâm tươi cười “Đúng rồi, vết thương của Lam Khả khỏi rồi chứ?”

Nhắc tới Lam Khả Lăng Bắc Diệp liền nhớ lại chuyện mình bị theo dõi, trong lòng có chút buồn bực “Khỏi rồi, nghỉ ngơi 2 ngày là có thể phục chức rồi. Nha đầu kia dẻo dai lắm, không có việc gì." Lăng Bắc Diệp nhìn cô thản nhiên nói.

"Vậy thì tốt, một cô gái làm cảnh sát hình sự thật không dễ dàng gì. Này, anh làm gì mà nhìn em ghê vậy?" Lục Khải Lâm nói lúc quay đầu chỉ thấy Lăng Bắc Diệp đang nhìn cô, cô trầm giọng hỏi. Lăng Bắc Diệp hồi hồn, hôn cô một cái, không lên tiếng.

Hai người xem đến tận chín giờ, mới tắm rửa đi ngủ, Lục Khải Lâm tưởng Lăng Bắc Diệp vào phòng tắm để tắm rửa, hơn nửa ngày không ra, kết quả, mới vừa vào phòng tắm, chỉ thấy anh đang trải thảm chống trơn. Tấm thảm chống trơn kia đã mua từ sớm đang chờ thứ hai công nhân mới đến nhà trải, ai ngờ anh….

"Sao đã trải hết rồi? Trải thiếu mấy tấm, em quẹo sang là được rồi." Trong lòng cảm động nhưng bắt anh trải thảm chống trơn hết phòng tắm, cô cảm thấy anh quá mức chuyện bé xé ra to rồi.

"Như vậy an toàn hơn!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, đứng dậy rửa tay, sau đó xoay người muốn cởi áo ngủ trên người cô “Anh…" Trong tiếng kinh hô của cô thì dây áo ngủ đã bị anh cởi ra, lộ ra cảnh mê người bên trong.

Con ngươi Lăng Bắc Diệp tĩnh mịch, hầu kết chuyển động, nuốt một ngụm nước bọt, bụng dưới nhanh chóng bành trướng “Tự em tắm, tránh cho anh lửa dục đốt người rồi lại khó chịu!" Xoay người lại cô lớn tiếng nói, mở van nước.

Anh ho nhẹ mấy tiếng, kìm nén cảm giác khô nóng ở cổ họng vẫn không rời đi mà cởi dây áo ngủ sau lưng cô ra, lưng tuyết trắng trơn mịn bày ra, con ngươi anh như sắp phun ra lửa cộng thêm nhiệt độ tăng cao trong phòng tắm sương mù đang bốc hơi, anh càng cảm thấy lửa dục đốt người.

Nhẫn nại gạt quần lót của cô xuống, bởi vì động tác thô lỗ của anh mà tim cô đập nhanh, bước vào trong bồn tắm anh cởi quần áo ra thật nhanh, cũng đi vào.

"Không cần…. ưmh...." Anh thiết tha hôn cô,từ khi biết cô mang thai tới nay đây là lần đầu tiên anh hôn kịch liệt như vậy. Cô không chống đỡ được mà hôn trả anh, tay của anh vuốt ve phần trên của của cô, tay của cô cũng săn sóc quét qua cơ ngực to lớn mà rắn chắc của anh, chậm rãi dời xuống....

Cô săn sóc làm anh cảm động, càng cuồng dã hôn trả lại hơn ôm cô chặt hơn, nhiệt độ phòng tắm càng ngày càng cao, cuối cùng,người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, nằm ở đầu vai của cô co quắp kịch liệt....

"Lăng Bắc Diệp, em cho anh biết mặc dù em mang thai nhưng trong khoảng thời gian này anh không thể ăn vụng!" Được anh ôm lên giường, Lục Khải Lâm vòng qua cổ của anh bá đạo nói. Lăng Bắc Diệp cười xấu xa “Có đôi tay nhỏ bé thành thạo kỹ thuật này của em, còn có cái miệng nhỏ bé mất hồn này nữa, người phụ nữ khác đâu quyến rũ được anh."

"A… sắc Lang! Bại hoại!" Lời nói xấu xa như vậy mà anh cũng có thể nói ra! Lục Khải Lâm che mặt....

"Hơn nữa người phụ nữ khác bị người ta dùng rồi, anh còn ngại bẩn." Lăng Bắc Diệp lại ác ý nói, biết cô nói đùa nhưng anh nói cũng là lời thật lòng, chung sống với cô cấm dục nhiều năm như vậy cũng không quá trớn, vậy làm sao có thể không nhịn nổi mấy tháng hày?

"Ngoài miệng thì nói như vậy, ai biết trong lòng anh nghĩ như thế nào? Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới." Lục Khải Lâm lại thầm nói.

"Vậy em móc tim anh ra nhìn thử đi?" Đặt cô xuống ôm vào trong ngực, bắt tay của cô xoa ngực của mình anh lại nói.

Sờ lên tim anh đập mạnh mẽ vững vàng, cô cười nhắm hai mắt “Em tin anh, nói đùa mà thôi, đàn ông tốt phải chịu đựng được cám dỗ em tin anh là người đàn ông tốt." Lục Khải Lâm nghiêm túc nói.

Lăng Bắc Diệp cũng cười, kéo cô vào trong ngực “Em vất vả rồi." Trầm giọng nghiêm túc nói, cô mới mang thai hơn một tháng còn phải chịu đựng bảy tám tháng nữa, trong khoảng thời gian này khẳng định rất vất vả, anh lại bận rộn như vậy....

"Sai rồi, em rất hạnh phúc, đối với phụ nữ mà nói sinh con và nuôi dưỡng con cái là chuyện vui vẻ hạnh phúc!" Lục Khải Lâm ôm anh cười nói.

*

Thoáng cái tết âm lịch cũng đến, Lăng Bắc Diệp rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn là Lục Khải Chính cố ý cho anh nghỉ. Lục Khải Lâm mang thai hơn hai tháng, nôn nghén vẫn rất nghiêm trọng,cũng rất khổ cực, Lăng Bắc Diệp nghỉ ngơi mấy ngày, coi chừng một tấc cũng không rời, còn đi khám thai lần thứ hai với cô.

Lúc khám thai thì bác sĩ phát hiện bên cạnh phôi thai còn có một bóng mờ, không thấy rõ là cái gì, Lăng Bắc Diệp có chút lo lắng, bác sĩ nói qua một thời gian nữa lại tới siêu âm.

Bọn họ chỉ sợ có cái gì xấu, bác sĩ nói cũng có thể là sinh đôi.

Lời của bác sĩ làm trong lòng hai người bình tĩnh lại, nhưng trong nháy mắt lại thấy mong đợi. Chỉ là tin tức này bọn họ tạm thời không nói với người trong nhà tránh cho đến lúc đó lại ầm ĩ thành một trận Ô Long, mọi người vui mừng vô ích.

Mang thai hơn ba tháng thì Lục Khải Lâm không thể chờ đợi được đi siêu âm, lần này không có Lăng Bắc Diệp đi cùng, anh đã đi công tác ở vùng khác, là anh cả Lục Khải Chính đi cùng lúc biết mang thai sinh đôi thì cô kích động đến nỗi thiếu chút nữa khóc toáng lên.

"Anh, em thật may mắn"Lục Khải Lâm nằm ở trong ngực anh cả, kích động nói cúi đầu nức nở.

Lục Khải Chính cưng chiều vuốt ve ót cô, mừng rỡ đồng thời cũng nhớ tới Nhan Tịch, cô ấy mang thai song sinh sao? Thoáng qua, cái ý niệm này bị anh phất nhẹ đỡ em gái ra khỏi phòng siêu âm.

Về đến nhà, vội vàng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp, lúc trước anh nói với cô, siêu âm xong, vô luận kết quả như thế nào, nhất định phải nói cho anh biết tình hình thật. Bọn họ cũng lo lắng cái bóng mờ đó là thứ không tốt, lần này có thể hoàn toàn yên tâm.

"Anh A Diệp"

"Chị dâu, em là Lam Khả!" Cô kích động nói, không ngờ nghe điện thoại lại chính là Lam Khả, trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm điện thoại di động của anh tại sao lại ở chỗ Lam Khả.

"Lam Tử, A Diệp đâu?" Cô kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh cười nhạt hỏi.

"Chị dâu, Lão Đại cùng mấy người ra ngoài điều tra ngầm rồi, điện thoại di động giao cho em giữ, nếu chị có chuyện gì thì chờ anh ấy trở về em báo cáo lại cho!" Lam Khả thẳng thắn nói.

"A....Em đợi anh ấy trở lại, nói cho anh biết chị thật sự mang thai song sinh! Bảo anh đừng lo lắng!" Lục Khải Lâm khó nén nổi mừng rỡ nói “Còn nữa, chờ anh trở về thì bảo anh ấy gọi điện thoại cho chị! Làm phiền em!" Cô lại nói.

Sinh đôi....

Trong lòng Lam Khả cũng mừng rỡ, vui mừng thay Lăng Bắc Diệp, lúc anh nghe được tin này nhất định sẽ rất kích động “Chị dâu chị yên tâm, em nhất định sẽ nói cho anh ấy biết!" Lam Khả cười nói.

Nhưng cả một ngày hôm đó, Lục Khải Lâm cũng không đợi được điện thoại của Lăng Bắc Diệp, buổi tối gọi lại thì đã tắt máy, trong lòng cô mất mác suốt đêm cũng không ngủ ngon, trằn trọc trở mình ....

Ngày thứ hai Chu Tú Lan hẹn cô, mới vừa vào cửa nhà mẹ đẻ, đã thấy sắc mặt của bà cưc kỳ nghiêm túc “Mẹ sao vậy?"

"Con xem tấm hình trong túi văn kiện này đi!" Mặt Chu Tú Lan đen lại lạnh lùng nói, Lục Khải Lâm cau mày mở ram từng tấm hình đập vào mi mắt, có Lăng Bắc Diệp còn có Lam Khả....

Về sau càng nhìn, trong lòng càng khó chịu không thở nổi, hai gò má nóng lên, chóp mũi chua xót.

"Con làm gì vậy? Chồng của mình cũng không quản được, con còn có tác dụng gì?!” Chu Tú Lan hướng về phía Lục Khải Lâm đang cúi đầu xem hình lạnh lùng nói.

Lục Khải Lâm cố gắng để cho bản thân giữ bình tĩnh, tự nói với mình, trong hình anh và Lam Khả ôm ôm ấp ấp đều bởi vì việc công, bọn họ đang ở nơi khác phá án.

Cô để hình xuống chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mẹ “Mẹ, không phải người đang hiểu lầm anh A Diệp chứ?" Cô cười nhạt nói, giống như cái gì cũng không thấy.

"Hiểu lầm? Những hình này đều là chứng cớ, sao lại là hiểu lầm?!” Chu Tú Lan cất giọng nói “Khải Lâm con cho rằng mẹ đang khích bác quan hệ vợ chồng của các con sao? Mẹ con là vì muốn tốt cho con! Nhắc nhở con phải trông chừng chồng của mình!”

"Mẹ, ý tốt của người con xin nhận! Con tin tưởng anh A Diệp không làm chuyện có lỗi với con!” Ngoài miệng tuy nói thản nhiên như vậy nhưng trong lòng lại rất không thoải mái! Vẫn không thể nào làm được việc tin tưởng anh từ đáy lòng.

"Phải! Mẹ đương nhiên cũng hi vọng đó là giả, con hãy sáng mắt lên cho mẹ, nếu tiểu tiện nhân đó dám phá hoại hôn nhân của con, không được tha cho cô ta!" “Tiểu tiện nhân” nhân trong miệng bà đương nhiên là chỉ Lam Khả.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bắc Diệp và Lam Khả nói chuyện ở bệnh viện bà đã nhìn ra, còn tìm người theo dõi nhiều lần, đối với Chu Tú Lan mà nói hôn nhân của con gái không được phép tồn tại một chút nguy cơ nào, bà sẽ giúp nó trông chừng!

"Mẹ! Những thư này mẹ quá bận tâm rồi, về sau không cần làm loại chuyện theo dõi người khác này nữa, bị người ta phát hiện ảnh hưởng không tốt, mẹ nên nghĩ xem thân phận của mẹ là gì!" Lục Khải Lâm tiến lên, cười khuyên nhủ.

Chu Tú Lan nhất thời im lặng không phản bác, Lục Khải Lâm cất mấy tấm hình bỏ vào trong túi xách của mình “Mẹ, người hãy chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều vào, chuyện của anh cả người cũng không cần bận tâm nhiều! Bận tâm nhiều sẽ mệt mỏi, cũng ảnh hưởng tới sức khỏe." Trước khi đi, Lục Khải Lâm lại nói.

Chu Tú Lan uống trà không để ý tới cô, cô cười bất đắc dĩ rời đi

Về đến nhà, cô lại gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp, vẫn tắt máy như cũ, cô suy nghĩ một chút vội vàng gọi điện cho Lục Khải Chính, nghĩ thầm không phải anh xảy ra chuyện gì đó chứ?

"Lâm Lâm, A Diệp đang ở vùng khác làm việc công, anh xác định, cũng bảo đảm! Không được phép nghi ngờ vớ vẩn, em là cảnh tẩu là vợ của cậu ấy nên tin tưởng cậu ấy!" Mặc dù Lục Khải Lâm không nói gì, chỉ hỏi vị trí của Lăng Bắc Diệp nhưng trong điện thoại Lục Khải Chính lại lạnh lùng nói.

Cũng hi vọng bất luận xảy ra cái gì Lục Khải Lâm cũng phải bình tĩnh, đừng hoài nghi Lăng Bắc Diệp.

Anh cũng tin tưởng, trải qua vụ án buôn lậu vũ khí đạn dược trước kia của anh và Lăng Bắc Hàn, cô sẽ hiểu Lăng Bắc Diệp đang làm những gì, là một người phụ nữ thành thục chững chạc cô cũng có thể giữ kín bí mật.

"Anh, em không liên lạc được với anh ấy, lo lắng anh ấy sẽ xảy ra chuyện." Lục Khải Lâm lại nói.

"A Diệp sao nó có thể để cho mình gặp chuyện không may chứ? Chịu bỏ lại em cùng hai đứa bé sao? Rộng lòng một chút cho anh, lúc này đừng làm cho A Diệp ngột ngạt!" Lục Khải Chính trầm giọng nói.

"Em biết rồi." Cô lạnh nhạt nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, một số xa lạ gọi tới, lúc nghe thấy âm thanh thuộc về Lăng Bắc Diệp thì hoảng loạn trong lòng cô rốt cuộc cũng được đặt xuống “Tại sao anh lại tắt máy?" Lục Khải Lâm kích động hỏi, trong âm thanh mang theo chút chất vấn chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng có thể nghe được âm thanh của anh, tối thiểu chứng minh anh vẫn khỏe mạnh....

Bạn đang đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của Ức Tích Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.