Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần áo học sinh

Phiên bản Dịch · 3010 chữ

Nghe vấn đề của em gái Lục Khải Chính nhíu mày, thầm nghĩ vợ chồng hai đứa không xảy ra chuyện gì đó chứ?

"Lúc làm nằm vùng dĩ nhiên không thể xảy ra quan hệ với đối phương! Đây là điều mỗi cảnh sát nằm vùng nên hạn chế, Lâm Lâm không phải em đang hoài nghi A Diệp chứ?" Lục Khải Chính cất giọng hỏi.

"Không, không có! Anh, em cho rằng cảnh sát các anh lúc nằm vùng thì làm việc gì , nên hỏi một chút, em và anh A Diệp bọn em rất tốt...." Giọng nói thẹn thùng, có lời của anh cả trong lòng cô thoải mái, làm một cảnh tẩu cô nên ủng hộ công việc của anh!

Nghe lời của em gái, Lục Khải Chính vui mừng cười cười “Làm một cảnh tẩu không dễ dàng, A Diệp là cảnh sát hình sự nhiều khi phải mặc thường phục âm thầm điều tra, em phải phối hợp công việc của cậu ấy!"Lục Khải Chính lại nói.

"Ừ, em biết rồi, anh sức khỏe của anh không tốt anh cũng phải chú ý nhiều hơn, bọn họ bên kia.... hi vọng bọn họ sớm nghĩ thông suốt!" Lục Khải Lâm nói với anh cả rõ ràng cảm thấy anh trầm mặc, cô hiểu trong lòng anh cũng không hơn gì.

"Được! Không có gì có thể làm khó anh em!Yên tâm đi!"Lục Khải Chính nhẹ nhàng nói, sau khi hai anh em nói chúc ngủ ngon lẫn nhau thì cúp điện thoại.

Cô nằm trên giường âm thầm thở phào một cái nhìn vị trí trống không bên cạnh, rõ ràng mấy năm nay đã thành thói quen ở một mình, nhưng sau khi cùng anh giảng hòa cô đã lệ thuộc vào bờ ngực của anh, có lúc thường gối đầu một mình khó ngủ....

Kéo gối của anh qua ôm vào trong ngực nhắm mắt lại hi vọng anh có thể trở về sớm một chút, sau khi trở lại cô vẫn tiểu nhân “Tra hỏi" anh một phen! Bảo anh ôm phụ nữ khác! Cho dù là nằm vùng cũng không thể được! Cô bá đạo nghĩ trong lòng.

Nửa đêm, trong lúc mơ màng cảm giác có người đang hôn cô, cô lầu bầu “Tránh ra....Không cần....Ưmh...." Muốn tỉnh lại nhưng buồn ngủ quá căn bản không muốn tỉnh, Lăng Bắc Diệp cực kỳ yêu dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê như vậy của cô, cô lúc này không có bất kỳ phòng bị nào, tùy anh hôn, thân thể dần dần trở nên mềm đi vì bị tình dục dụ mê hoặc ăn mòn. Cũng để cô bày ra một mặt chân thật nhất, kiều mỵ nhất.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Con ngươi sâu thẳm tràn đầy dục vọng nhìn cô, anh nhếch môi cười hỏi, âm thanh mang theo sự quyến rũ của tình dục

"Ưmh...." Trong mơ hồ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại của anh, nhìn ảnh ngược trong con ngươi anh, bộ dạng lười biếng của mình làm tim cô đập nhanh, đầu óc dần tỉnh táo cũng từ từ nhớ lại chuyện buổi tối. Giờ phút này môi của anh lại rơi xuống “Không cần.... thối.... ngủ!"Cô bĩu môi, khước từ lồng ngực của anh, tức giận nói.

"Thối?" Lúc đi làm anh đã dổi thường phục, ngửi thử mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ làm anh cau mày anh vội vã cởi hết quần áo “Không thúi rồi, không thúi rồi, không tin em ngửi đi?" Lồng ngực to lớn đè lên cô, anh cười nói.

Cô xoay mặt không chịu nhìn anh “Tức giận?" Xoay mặt cô lại, anh nhìn cô cau mày hỏi.

"Không có." Quật cường nói nhưng trong lòng rõ ràng cực kì chua. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Lăng Bắc Diệp sao có thể không nhìn ra “Giận dỗi cái gì....Buổi chiều có hành động đặc biệt...." Anh tưởng rằng cô tức giận là vì buổi tối anh không tham gia liên hoan cùng các đồng nghiệp trong Sở Sự Vụ của cô nên vừa hôn khóe miệng của cô vừa giải thích.

"Hành động đặc biệt là quyến rũ phụ nữ à?" Lục Khải Lâm không nhịn được chất vấn, nhìn anh chằm chằm nói.

Hoá ra là như vậy ....

Con ngươi Lăng Bắc Diệp nghiêm túc nhìn cô cười khẽ “Sao có thể gọi là quyến rũ? Chỉ là tiếp cận mục tiêu...." Nằm ở trên người cô ngón tay điểm nhẹ mũi cô, anh cười nhạt nói.

"Đều như nhau! Anh ở cùng với những người phụ nữ kia không tránh được ôm ôm ấp ấp? Đừng có dùng bàn tay từng chạm vào người phụ nữ khác rồi sau đó lại đụng vào em!" Cô nói xong đẩy tay của anh ra.

Phụ nữ ghen hậu quả rất nghiêm trọng! Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ nhưng cô bây giờ so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia đáng yêu hơn nhiều ! Anh thích!

"Được anh đi tắm, tắm sạch bóng!" Anh lật người xuống giường, vừa cởi quần vừa nhìn cô nói, Lục Khải Lâm trừng mắt liếc anh một cái xoay người đưa lưng về phía anh, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm.

"A...." Chỉ chốc lát sau, sói xám lớn đã tắm rửa sạch sẽ vọt ra, trực tiếp nhào tới giường đè tiểu bạch thỏ ở phía dưới, Lục Khải Lâm hét lên một tiếng, sau đó cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, anh chui vào trong chăn đè trên người cô, mười ngón tay nắm chặt mười ngón tay của cô, lồng ngực dán chặt vào ngực cô, một cuộc kích tình sau nửa đêm bị đốt lên, hai người kịch liệt trên giường đè lên nhau, thân thể tương liên cô uyển chuyển dưới thân anh, hưởng thụ vui vẻ đến tận xương cốt....

Sau đó cô vô lực nằm lỳ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, sợi tóc bên má ướt mồ hôi dính vào mặt, Lăng Bắc dịu dàng cầm khăn lông ấm áp lau giúp cô, theo động tác của an, thân thể của cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.

"Ưmh...." Cảm giác dinh dính biến mất rất thoải mái, nằm sấp động cũng không muốn động, chờ anh lên giường ôm cô vào lòng.

Lăng Bắc Diệp nhìn chằm chằm nơi yếu ớt cô hồi lâu, lần này rõ ràng cảm giác cô không bài xích anh chút nào mà hết sức phối hợp, thậm chí có thể nói là biểu hiện rất nhiệt tình. Nghĩ tới dáng vẻ mị hoặc uyển chuyển của cô lúc ở dưới thân anh thì bụng dưới của anh lại bành trướng, không nhịn được lật người phủ lên lưng của cô.

Cô hét lên một tiếng, không ngờ anh lần nữa....

Người đàn ông không tiết chế đòi hỏi vô độ hành hạ cô hết lần này đến lần khác, cô không biết tại sao thể lực của anh lại tốt như vậy, làm việc cả ngày lại làm thêm giờ đến đêm khuya, thế nhưng....

Cuối cùng cô giả bộ ngất đi, anh mới chịu thả cô.

Buổi sáng trước khi anh tỉnh lại, mặt anh tuấn tàn khốc đập vào tầm mắt, gương mặt tuấn tú mê hoặc lòng người làm cô không nhịn được đưa tay sờ mặt của anh nhẹ nhàng vuốt ve, Lăng Bắc Diệp không biết đã tỉnh lại từ lúc nào,bắt được bàn tay trắng nõn của cô, mở mắt ra cười xấu xa nhìn cô.

Lật người đè cô dưới thân “Ông xã rất tuấn tú có phải không?" Anh mập mờ hỏi, lời nói mập mờ như vậy làm cô đỏ mặt, quay mặt “Rời giường nấu cơm!”

"Không cho phép! Bà xã kêu một tiếng ông xã cho anh nghe!" Lăng Bắc Diệp dịu dàng ra lệnh, đầu lưỡi liếm liếm trên cần cổ của cô rất hài lòng nhìn dấu vết kích tình anh lưu lại.

"Không đứng đắn!" Cô liếc mắt nói với anh, nào không biết xấu hổ gọi anh như vậy, mặc dù tối hôm qua bị anh đầu độc không ngừng gọi anh "Ông xã.”

"Không đứng đắn? Tối hôm qua người nào ở dưới thân anh không ngừng kêu, ông xã, ông xã, nhanh lên một chút, mạnh một chút?" Lăng Bắc Diệp ác ý nói, nói xong cắn môi của cô lời nói tà ác cùng động tác của anh làm tim cô đập nhanh “Không cần nói! Anh xấu lắm....!" Còn không phải là xấu bình thường!

Thật đúng là càng tiếp xúc thì mới càng hiểu anh hơn. Trước kia trong lòng cô, anh chỉ là một một người anh trai dịu dàng như ánh mặt trời. Trải qua mấy tháng chung đụng này cô biết được, anh dịu dàng cũng bá đạo. Chính trực nhưng cũng tà ác. Dĩ nhiên đều là đối với cô.

Anh như vậy làm cô càng động lòng, cô cũng bị anh ăn sạch sành sanh.

"Anh chính là hư, Lâm Lâm hiện tại mới phát hiện, đã muộn!" Anh cười tà ác nói.

"Rời giường, hôm nay em nghỉ nhưng anh phải đi làm!" Bắt tay đang sờ loạn của anh lại, cô liếc mắt nói.

"Không khéo, hôm nay anh cũng nghỉ!" Anh cười đểu giả nói, cúi đầu hôn lên môi cô. Sáng sớm tốt đẹp hai người lại tiếp tục cho đến khi cô sức cùng lực kiệt.

Lục Khải Lâm cảm giác mình nhất định sẽ bị anh hành hạ đến phóng túng quá độ, kéo thân thể mệt mỏi đau nhức đi tới cạnh bàn ăn nhìn anh tràn đầy tinh lực, cô hung tợn trừng mắt xem thường anh “Trừng anh làm cái gì?" Gian ác biết rõ còn hỏi rõ ràng biết cô bị anh hành hạ sức cùng lực kiệt mới tức giận.

Cô không nói vẫn nhìn anh chằm chằm, cầm bánh mì Thổ Tư lên, dùng sức nhét vào trong miệng, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm dáng vẻ thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ giận dỗi.

Nhìn bộ dạng oán hận của cô làm anh càng cảm thấy buồn cười, ngồi đối diện với cô “Đừng ăn đến nghẹn, đây uống chút sữa, bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn!" Ăn no mới có sức lực để yêu! Câu này, anh đang xấu xa nói trong lòng.

"Khụ khụ.... ọe...." Bị anh nói như thế cô thật sự nghẹn, khó chịu cúi thấp đầu ghé vào thùng rác, Lăng Bắc Diệp liền vội vàng tiến lên, vỗ phía sau lưng của cô, sau một trận ho khan rốt cuộc cô cũng trở lại bình thường. Nhận lấy sữa anh đưa tới, uống vài ngụm mới hoàn toàn khôi phục.

"Bảo em ăn từ từ rồi mà, lần này thật sự nghẹn chứ?" Lăng Bắc Diệp lại ngồi đối diện cô lần nữa, nhìn cô trầm giọng nói.

"Anh.... Chỉ tại anh!" Cô tức giận phản bác, nhìn khóe miệng anh hiện lên nụ cười xấu xa hận không thể xé nát gương mặt tuấn tú của anh. Lăng Bắc Diệp bất đắc dĩ nhún nhún vai “Anh sai rồi, không nên trêu chọc em, ăn nhanh đi ăn xong tiếp tục....Làm...."

"Phốc...." Lần này cô trực tiếp bất nhã phun ra “Lăng Bắc Diệp anh.... lát nữa em muốn đi dạo phố đấy!" Lục Khải Lâm tức giận quát, tên khốn kiếp này! Lại chọc cô bất nhã phun ra, nhìn sữa trên vạt áo mà cô càng giận.

Lăng Bắc Diệp vội vàng tiến lên rút khăn giấy không ngừng lau trước ngực cô, còn cố ý dùng bàn tay ma sát khối đầy đặn của cô nhân cơ hội sỗ sàng.

"Ưm....Không...không cần anh lau!" Lau nữa cô sẽ bị anh chọc cho dục hỏa đốt người mất, cô buồn bực đẩy tay anh ra vọt vào phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp cười xấu xa liếc nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt tĩnh mịch mang theo cưng chiều.

Lúc này điện thoại di động kêu lên, anh cau mày, nhìn người gọi tới sắc mặt lập tức nghiêm túc đi tới ban công “Các cậu chia nhau theo dõi cho tôi! Hôm nay tôi cũng sẽ chú ý! Có bất kỳ tình huống gì thì lập tức báo cáo cho tôi! Tất cả các nhóm nhỏ phối hợp thật tốt cho tôi!" Đứng ở trên ban công anh nghiêm túc phân phó, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Lục Khải Lâm mặc váy dài kiểu dáng mùa thu đi ra, nhìn anh đang ở ngoài ban công sắc mặt có chút nghiêm túc, trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm chẳng lẽ anh lại có hành động gì ....

Nhìn thấy cô sắc mặt của anh hòa hoãn, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng “Đi dạo phố đi? Anh đi cùng em!" Đi tới trước mặt cô, anh ôm eo cô dịu dàng nói. Lời của anh làm cô rất vui vẻ.

Dù sao từ sau khi hòa thuận hầu như anh chưa từng đi dạo phố cùng cô một lần nào cả, hai người tay trong tay đi trong cửa hàng, Lục Khải Lâm giống như nằm mơ, khóe miệng vẫn giương lên nụ cười hạnh phúc.

Hai mắt Lăng Bắc Diệp băn khoăn nhìn chung quanh, thỉnh thoảng sẽ thấy đồng nghiệp ngồi trên ghế trong cửa hàng đọc báo. Mọi người làm việc vẫn rất nghiêm túc, anh yên tâm cũng hết sức chuyên tâm đi dạo phố với Lục Khải Lâm.

Cô lôi kéo anh đến khu trang phục nam, mua cho anh vài bộ quần áo mùa thu, Lăng Bắc Diệp cũng không từ chối chỉ lo giúp cô cà thẻ, con ngươi vẫn lo lắng nhìn chung quanh. Trong lúc vô tình Lục Khải Lâm phát hiện anh mất hồn cô tức giận “Có phải anh không thích những bộ quần áo này không?" Cô giận dữ hỏi.

"Không phải không thích, chỉ là anh thích nhìn em mặc quần áo mới, dẫn em đi mua áo lót...." Sắc mặt anh cực kỳ tự nhiên, dán vào bên tai của cô mập mờ nói. Dắt tay của cô ra khỏi khu trang phục nam.

Lục Khải Lâm nghe lời mập mờ của anh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, theo anh đi tới khu đồ lót. Ánh mắt Lăng Bắc Diệp vẫn nhìn chằm chằm một người phụ nữ, thấy người phụ nữ kia đi vào một cửa hàng, anh cũng lôi kéo Lục Khải Lâm đi vào.

"A...." Trời ơi! Cửa hàng này là cửa hàng gì vậy? ! Nhìn trong tiệm treo các loại quần áo kỳ quái, cô cái hiểu cái không. Trên người mỗi một ma nơ canh mặc đủ loại quần áo, váy ngắn phong cách hải quân, quần áo học sinh, đồng phục y tá, còn có nội y tơ tằm, voan mỏng ....

Một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng cầm bộ quần áo học sinh đi vào phòng thử quần áo.

"Đi ra ngoài.... Em không muốn mua những thứ này...." Nửa ngày mới phản ứng cửa hàng nội y này bán không phải là đồ lót bình thường, Lục Khải Lâm kéo ống tay áo Lăng Bắc Diệp, nhỏ giọng nói, Lăng Bắc Diệp không biến sắc cười cười cúi đầu “Nhưng anh rất muốn nhìn em mặc...." Ái muội nói bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phun vào tai cô làm toàn thân cô ngẩn ra, tim đập lợi hại bị anh lôi kéo đi tới một cái giá, Lăng Bắc Diệp đưa cho cô một bộ đồng phục học sinh “Đi vào bên trong thử một chút...."

"Không cần, mua là được tại sao phải thử...."

"Không thử làm sao biết cỡ? Anh đi cùng em...."

Lời nói ám muội làm tai cô đỏ lên, liếc anh một cái cầm đồng phục học sinh kia vào phòng thử quần áo. Lăng Bắc Diệp đứng ở đó, mắt nhìn cái rèm trang nhã kia một lát sau “Tôi có thể đi vào tìm bà xã của tôi không?" Lăng Bắc Diệp nhìn nhân viên phục vụ nhàn nhạt hỏi.

Người phụ nữ viên phục vụ ưu nhã cười gật đầu. Lăng Bắc Diệp lập tức mở bước chân kéo rèm ngoài phòng thử đồ ra đi vào, tổng cộng có hai phòng thử quần áo, trên cửa cũng ghi rõ có người.

Anh ở phòng thử đồ bên trái nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng “Em giống như bị người ta theo dõi ...." Loáng thoáng nghe thấy giọng nữ, ngay sau đó cắt đứt, cảm giác có người đến gần, anh vội vã bước đến phòng bên phải kia, kéo cửa ra đi vào.

"A.... ưmh...." Lục Khải Lâm không ngờ Lăng Bắc Diệp lại đột nhiên xông tới cô kêu lên, ngay sau đó môi bị anh chặn lại cơ thể bị anh chống đỡ trên vách tường trong phòng thử đồ, cách một tấm ván gỗ sát vách có thể nghe được động tĩnh bên này.

Người phụ nữ cau mày lắc đầu một cái “Mới vừa rồi nghe lầm, em sẽ cẩn thận!" Hướng về phía ống nói nhẹ giọng nói ra, bên kia đồng phục học sinh trên người Lục Khải Lâm gần như sắp bị Lăng Bắc Diệp cởi ra, cô chống trên ván cửa thừa nhận kích tình của anh, cho đến khi trên ván cửa truyền đến âm thanh "Thùng thùng.” anh mới buông cô ra!

"Phù...." Cô thở dốc ngực phập phồng, con ngươi Lăng Bắc Diệp tĩnh mịch khóa cô lại, hầu kết gợi cảm rung động “Nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng...." Giọng của phụ nữ truyền đến, Lăng Bắc Diệp xác định không phải là nhân viên phục vụ.

Bạn đang đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của Ức Tích Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.