Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh mệnh nhỏ (4)

Phiên bản Dịch · 1189 chữ

"Nếu không phải tôi, Lãnh Phong có đến nỗi mất đi kim cương sao? Vân Phi có đến nỗi bị thương thành như vậy sao?" Lâm Tử Hàn cực lực hạ giọng nói, tận lực không cho người ngoài nghe được lời của cô.

Lâm Trúc bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ta thừa nhận là ta hiểu lầm Lãnh Phong, nhưng Đỗ Vân Phi kia bị thương là hắn tự tìm, là hắn quá mức cực đoan. Nhìn ra được, hắn đã coi Lãnh Phong như là kẻ thù cuối cùng phải đối phó của mình, vì lấy tính mệnh của cậu ta mà không từ thủ đoạn!"

"Tóm lại chuyện này chính là lỗi của ông, là ông khơi đầu!" Nếu không phải ông ta lợi dụng cô dẫn Lãnh Phong đi ra, sao lại có chuyện xảy ra sau đó?

Cô biết Đỗ Vân Phi vẫn rất hận Lãnh Phong, nhưng là Tiêu Ký Phàm đã rất ít lấy thân phận Lãnh Phong lộ diện, Đỗ Vân Phi muốn tìm anh gây phiền toái cũng tìm không thấy nha.

"Ta..."

"Tôi không muốn nghe ông nói chuyện, tôi muốn đi về" Lâm Tử Hàn cắt ngang lời ông ta, lướt qua ông ta tiếp tục đi đến trạm xe. Lâm Trúc sửng sốt, xoay người đuổi theo: "Tử Hàn, ta đưa con về"

"Không cần, cám ơn" Sau khi lạnh lùng từ chối, Lâm Tử Hàn đi vào một chiếc xe taxi vừa vặn dừng lại, xe rất nhanh lách vào giữa dòng xe cộ.

Lâm Trúc đứng giữa đám người, trơ mắt nhìn xe bị bao phủ ở dòng xe cộ, biểu tình trên mặt trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, Lâm Tử Hàn không lượng thứ, sắp làm cho ông ta thương tâm đầy đầu.

Lâm Tử Hàn trở về Tạ gia, vừa vặn gặp Tạ Vân Triết đi ra từ gara, Tạ Vân Triết nhìn cô khẽ động khóe môi, khuôn mặt đẹp trai u buồn lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Tiến lên quan sát cô nói: "Tử Hàn, em sao lại chạy ra ngoài một mình"

"Em... Vừa mới đi bệnh viện" Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn anh một cái sau đó gục đầu xuống, thấp giọng nói.

Tạ Vân Triết cười cười chua xót, ôn nhu hỏi nói: "Em bé khỏe mạnh không?"

Lâm Tử Hàn gật đầu, không đành lòng nói thêm chuyện em bé ở trước mặt anh, cùng bước vào trong nhà với anh. Vừa mới tiến vào nhà, Tạ phu nhân liền cười tủm tỉm đón, thoải mái nói: "Vân Triết, Tử Hàn, các con đã về rồi?" Khi nói chuyện còn vươn tay bắt lấy tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn, đi đến nhà ăn: "Mẹ bảo chị Vương làm đồ ăn bổ dưỡng cho con ăn, con nhất định phải ăn nhiều một chút"

Lâm Tử Hàn bị bà kéo đi đến nhà ăn, có chút đoán không được ý nghĩ của bà ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Vân Triết cũng đồng dạng khó hiểu. Tạ phu nhân tuy rằng bình thường cũng khách khí với cô, nhưng chưa từng nhiệt tâm quá như vậy.

Tạ phu nhân thấy Lâm Tử Hàn có vẻ mặt hồ nghi, cười hì hì nói: "Tử Hàn, mang thai sao lại không nói cho mẹ biết, để cho nhà dinh dưỡng tìm chất bổ dưỡng cho con chứ"

Lâm Tử Hàn ngây ngẩn, lướt nhanh qua nhìn Tạ Vân Triết, cả người không được tự nhiên đứng tại chỗ. Tạ phu nhân sao lại biết cô mang thai? Nhìn bộ dáng bà vui mừng như vậy, nhất định nghĩ đến cô mang thai đứa nhỏ của Tạ Vân Triết rồi, ông trời! Cô nên giải thích như thế nào với bà đây!

Nhìn đến bộ dáng vui mừng khôn xiết của bà, Lâm Tử Hàn không nhẫn tâm nói cho bà đứa nhỏ là con của Tiêu Ký Phàm, bị bà biết, nhất định sẽ tức chết, thương tâm chết đi!

"Mẹ, chúng con sợ bác sĩ chuẩn nhầm, tính xác định mới nói cho mẹ" Tạ Vân Triết thấy bộ dáng không biết như thế nào cho phải của Lâm Tử Hàn, đành phải thay cô giải vây.

"Ừ, vậy hiện tại xác định sao?" Tạ phu nhân lại cười nói, nếu không phải phát hiện thuốc dưỡng thai trong phòng ngủ của Lâm Tử Hàn, bà đến nay còn không biết đâu.

"Xác định" Lâm Tử Hàn khó có thể mở miệng nói, ngẩng đầu cảm kích nhìn phía Tạ Vân Triết, may mắn có anh ở đây, bằng không cô thật sự không biết nên trả lời Tạ phu nhân như thế nào.

"Thật sự? Thật tốt quá, đến đây, mau ngồi xuống" Tạ phu nhân hưng phấn nói, lôi kéo cô ngồi xuống ghế. Tạ Vân Triết thở sâu, cố nén trụ sự suy sụp dưới đáy lòng, ngồi bên cạnh Lâm Tử Hàn.

Bữa tiệc này, chỉ có Tạ phu nhân vô cùng cao hứng, cười đến toe toét. Tạ Vân Triết cùng Lâm Tử Hàn chỉ vùi đầu ăn cơm, một câu cũng không đáp lại Tạ phu nhân.

Bộ dạng đều mang tâm sự của hai người rốt cục làm cho Tạ phu nhân an tĩnh lại, ánh mắt nghi hoặc qua lại tuần tra hai người, hỏi: "Vân Triết, con sắp làm ba ba, sao một chút cũng không vui vẻ? Còn có Tử Hàn cũng thế"

Tạ Vân Triết liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn một cái, khẽ động khóe môi cười khổ nói: "Mẹ, chúng con đều chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho nên..."

"Đứa con ngốc nghếch..." Tạ phu nhân cười cắt lời anh: "Con suy nghĩ nhiều quá, các con không cần quản sinh đẻ, không sao, không phải có mẹ ở đây sao"

"..."

"Phu nhân, con ăn no, hai người cứ từ từ ăn" Lâm Tử Hàn rốt cuộc chịu không nổi, nghe không nổi nữa, hai mắt rát đau đến như đao xoáy, không thể không đứng lên trốn.

Tạ phu nhân hiền lành nở nụ cười: "Tử Hàn, con sao lại còn gọi mẹ là phu nhân chứ? Nên gọi mẹ như Vân Triết mới đúng"

"Đúng vậy, mẹ, hai người từ từ ăn" Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn gọi lại, xoay người, bước đi hỗn độn chạy lên lầu. Nước mắt chảy xuống từng giọt một, vọt vào phòng ngủ, cô đau lòng ngã ngồi xuống giường, thất thanh khóc rống lên.

Chuyện sao lại biến thành như vậy, cô không cần! Nhưng, cô lại không có dũng khí nói thật với Tạ phu nhân. Cô sợ Tạ phu nhân lại ép cô bỏ đứa nhỏ, Tạ phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Cô nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ!?

Sẽ làm nhanh qua đoạn ngớ ngẩn này, cơ mà.... khửa khửa khửa, đến đoạn cao trào nhất truyện bạn Yu sẽ...... hắc hắc hắc càng ngày càng thấy mình man rợ

Bạn đang đọc Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài của Thiên Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.