Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 3473 chữ

Cậu ta…

Cậu ta ngày mai mới phải đến lớp cơ mà…

Sao bây giờ lại ở đây...?

_Sao?Xúc động quá rồi à?Sao nhìn anh chằm chằm thế?

Sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc này chứ?Lại còn nghe được chúng tôi đang nói chuyện về chiều ngày hôm qua nữa,mà…mà sao cậu ta biết?Hay là trong lúc tôi không để ý đã đứng sau tôi lúc nào rồi cũng nên.

_Anh…anh là ai thế ạ?-Ngân ngơ ngẩn hỏi câu hỏi mà cả ba đứa bạn tôi cùng đang thắc mắc

_Là nhân vật nam chính.-Tuấn Anh lấy ghế và…ngồi cạnh tôi >.

Bỏ chiếc mũ lưỡi trai đang đội sụp xuống tận mắt.Cả 4 chúng tôi đều phải ngỡ ngàng vì…hắn cực cực cực kì đẹp trai.Mái tóc đã được cắt ngắn hơn so với hôm qua,chiếc áo sơ mi trắng càng làm tôn lên…hình thể của hắn.Tôi phải nói là…quá ư là manly.Tên này hôm qua nhìn cũng bình thường thôi,thậm chí tôi còn thấy hắn hôm qua nhìn như một tên…lôm côm,hư hỏng.Mà sao hôm nay…hơ hơ hơ…lại hiền lành đáng yêu thế?

Hờ hờ hờ…cái tên này cũng được đấy chứ!

Chẹp chẹp!...

Không được!Tôi không được nhìn thấy trai đẹp là tớn mắt lên giống mấy con bạn thân của tôi.Phải biết giữ hình tượng chứ,hừ!

Tôi chỉ thích Nguyên Khang thôi…chỉ Nguyên Khang thôi…..!!!!!!!

_Nhân…nhân vật chính,aaaaa….-Cái Ngân nhớ ra cái gì đó rồi thốt lên-Cậu chính là người đánh người yêu Nguyên Khang và cũng là…học sinh mới lớp mình sao?

_Cái…cái gì?Bà nói gì hả Ngân,học sinh mới là sao,là người Châu gặp hôm qua ở con ngõ đó cơ mà…sao bây giờ lại là học sinh mới ?

_Trời…trời ơi!Cậu…cậu là….là….là….Hoàng…Tuấn…Anh sao?Hơ….

Nhìn buồn cười chết mất thôi,con ranh này bệnh cũ khó chữa rồi.

Trong khi cả 3 đứa đang xôn xao thì tôi thuỷ chung vẫn ngồi im không nói.Hic,biết nói gì chứ,hắn ta ngồi ngay sát cạnh tôi,tay phải cầm sữa của tôi còn đang hơi run run đây này,miệng cũng không hút lên được chút sữa nào.Hu hu,tên này cút đi,cút đi mau lên!Tôi ngại lắm,tôi rất ngại…rất rất ngại ý!Huhu…TT^TT

_Trời ơi…là sao thế?Chúng tôi chả hiểu gì hết cả…-Hoa và Trinh đang vò đầu giựt tóc chưa xác định được “chàng thanh niên” này là ai.

_Chào mọi người!Tôi là Tuấn Anh,mong được giúp đỡ.

Tên này còn có một nụ cười vô cùng “chết chóc” không kém cạnh gì Nguyên Khang.Tuy ngồi im nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn len lén liếc mắt sang bên cạnh nhìn cậu ta mà.Hơ hơ,nhưng đừng hòng được bằng Nguyên Khang của tôi nhé,nụ cười của anh mới là đệ nhất thiên hạ,không gì sánh bằng.Hờ hờ hờ hờ!

_Aaaaaaaaaaaaa…

Tiếng hét long trời lở đất làm cho những học sinh đang ăn gần đó ngoảnh đầu lại nhìn vào bàn chúng tôi.Hơ,tôi nghĩ may là chúng tôi ngồi trong góc,tên Tuấn Anh này lại ngồi quay mặt vào trong cùng với tôi,nên mọi người mới không chiêm ngưỡng được dung nhan “nghiêng thùng đổ nước” của cậu ta.Chứ không thì…tôi nghĩ một vài con mắt sẽ phải nhìn chăm chú vào bàn của chúng tôi mất.He he!

Vừa đứng dậy sau cú hét,Hoa và Trinh đã lấy lại được hơi thở và ngồi lại vào ghế.Riêng bạn Ngân thân mến của tôi thì vẫn đang nhìn Tuấn Anh không rời,ôi ôi,đừng có dại mà trúng mũi tên của thần Cupid nhé,tên này nhìn thế thôi nhưng cực kì nguy hiểm.Tôi đã được chứng kiến rất nhiều cảm xúc của cậu ta rồi,phải nói là không thể tin được,tôi không thể biết cậu ta thuộc loại người gì nữa.

_Cậu…cậu là Tuấn Anh sẽ chuyển vào lớp mình à?

_Ừ!

_Cậu cũng là người Châu chấu gặp chiều qua sao?

_Ừ!

Mấy con này không biết giữ hình tượng cho bạn bè gì cả.Sao lại đi gọi tôi là Châu chấu chứ.Ngại chết đi được!Mà tên này có nhất thiết phải lạnh lùng như thế không,cứ ừ ừ làm tôi khó chịu thật.

_A ha!Thật sao?Cậu là Tuấn Anh,ha ha,thế thì lớp ta có hotboy rồi.YEEEEEEEEEE!!!

_Yes!Để rồi xem lúc cậu ấy lên lớp,mấy tên con trai lớp mình có nổ mắt ra mà ghen tỵ không.Đeo kính cận,xấu trai,đầu tóc thập niên 80 à,ha ha,mơ đi nhé các chàng trai.Thể nào các ông ấy cũng tức đến chết mất,ha ha ha ha.

Tôi lén nhìn biểu hiện của hắn,chỉ thấy hắn cười nhẹ nhàng sau lời nói của mấy con bạn tôi.Sau đó,đột nhiên hắn vừa cười vừa…quay lại nhìn tôi.

Thôi chết!Bị bắt gặp tôi đang nhìn hắn rồi.Làm sao đây làm sao đây?Sao tôi lại vô ý thế chứ,bị thấy rồi thì làm thế nào.Tôi lại còn nhìn hắn với vẻ mặt lén lút nữa chứ,hic,nhỡ đâu hắn lại tưởng là tôi thích hắn thì làm thế nào đây?Không không,tôi xin cậu đấy,cậu đừng nói gì hết nhé,tôi ngại lắm,ngại lắm,nhỡ bị bọn bạn trêu thì chết tôi mất.

Tên này rất trơ trẽn,cẩn thận hắn nói luyên thuyên để trêu chọc tôi thì tôi tu mấy đời cũng không hết xấu hổ.

_Hơ…cậu…cậu là…Tuấn Anh thật à.-Ngân hỏi với đôi mắt mơ màng.

_Ừ!

_Aaaaaaa,vậy cậu kể nốt chuyện hôm qua xem nào.Lúc Nguyên Khang và Nhi dời đi,trong ngõ chỉ còn lại cậu và Châu ý.-Trinh và Hoa lại nhanh nhảu bon chen

_Tôi thấy nhân vật chính đang ngồi im từ nãy đến giờ vì xấu hổ,nên không nỡ kể lung tung.Kể xong lại có người giận dỗi thì mệt lắm.

Hừ!Các tên này lại còn dám chọc ngoáy tôi thế cơ à,trong giọng nói của cậu ta còn có ý cười cợt nữa.Điên mất thôi!Xem ra quãng thời gian học cùng tên này không thanh thản chút nào rồi.

_Châu chấu!,bà làm sao mà cứ ngồi đực mặt như mất sổ gạo thế?

Mấy con bạn tự nhiên hỏi tôi làm tôi giật cả mình

_Ơ…tôi…tôi có sao đâu?

_Lại còn không sao,hay tại nhìn thấy Tuấn Anh đẹp trai ngất ngây nên cứng họng rồi.

_Bà…bà nói linh tinh gì thế?

_Úi dời ơi…có người đỏ mặt kìa,he he hé.

_Ôi,Chấu ơi,soi gương đi,mặt bà đủ nóng để nướng bánh rồi đấy,ha ha ha

Bọn hâm này sao lại cứ như thế chứ,làm tôi ngại không biết chui vào đâu đây.Hu hu,tôi còn không dám quay sang nhìn tên Tuấn Anh dở hơi kia nữa,chắc chắn cậu ta đang nhăn nhở cười như khỉ đột đây mà.Nhưng có điều làm tôi ngạc nhiên là chỉ có Ngân đang bị tên này hút mất hồn,còn hai con bạn kia của tôi thì dường như không bị ảnh hưởng lắm,nói chuyện với hắn như bạn thân.May mà cả ba đứa không bị bùa mê,nếu không thì tôi phải cầu chúc cho chúng nó may mắn vượt qua sự nguy hiểm chết người của Tuấn Anh.Đến tôi “tu hành” lâu năm như thế mà bỗng chốc bị rung động bởi mấy hành động “hâm hâm” của tên này,hỏi làm sao mà không lo lắng cho mấy con bạn chết mê chết mệt vì trai đẹp chứ.

_Châu chấu,tôi hỏi bà lần cuối,rốt cục thì cuối cùng có chuyện gì xảy ra không?

_Ơ…không…không có mà!

_Thế chẳng lẽ hai người ở trong ngõ rồi “bái bai” nhau về luôn à,không nói chuyện gì nữa sao?

_Không có mà,tôi chạy về luôn,có nói gì nữa đâu.

_NGÂN!Có đúng là chỉ có thế thôi không?-Hai con bạn tôi vẫn tiếp tục hỏi

_.....

_NGÂN!

_NGÂN!

_Ờ…gì cơ?

Ôi trời ơi,đây có phải là bạn tôi không vậy,trần đời tôi chưa nhìn thấy ai bị mê mẩn bởi trai đẹp nặng như thế này cả.Cái này làm tôi nhớ đến tiếng sét ái tình trong phim Titanic,hơ hơ hơ…

_Bà làm gì mà ngồi thẫn thờ thế kia?

_Ơ…tại vì lớp ta sắp có hotboy mà,hơ hơ.Tuấn Anh ơi,bạn rất đẹp trai,hì hì.

Trơ trẽn…hết sức trơ trẽn,không thể tin là Ngân lại nói thẳng toẹt suy nghĩ của mình như thế.Hắn đẹp trai thế nào thì cũng phải ngậm ngùi mà giữ trong lòng chứ.Nói vậy đúng là làm mất đi hình tượng “nữ sinh thanh cao” mà.Tôi đến bái lậy con bạn này >_<

_Cám ơn!

_Hì hì!

Một nụ cười ngớ ngẩn nữa xuất hiện trên gương mặt con bạn tôi.Chẳng hiểu sao hắn trả lời một cách kiêu ngạo như thế mà nó vẫn thích chứ.Tôi thì chỉ muốn vả vào miệng tên này một phát cho hắn bớt tự kiêu đi.Hừ!

Tên đó đột nhiên nói tiếp :

_Thực ra cũng chẳng còn chuyện gì nữa,tôi chỉ xin số điện thoại của…tên gì ý nhỉ?

_Nó là Châu chấu bạn ạ!

Hừ!Mấy con này chán sống rồi đây,sao cứ gọi tôi là Châu chấu chứ,chả thích chút nào.

_Ừ!Tôi chỉ xin số của Châu thôi,xong rồi đường ai nấy đi.Hết chuyện!

_Woa!Châu chấu cũng ngoan ngoãn cho cậu số sao?Hừ!Bà cũng thích những anh chàng đẹp trai mà còn dám nói bọn tôi.

_Ơ…đâu có!

Dám nói tôi mê trai đẹp à…ừ thì tôi cũng thích,con gái mà,nhưng đâu có công khai bộc bạch như mấy bà chứ.Hình tượng thục nữ vẫn là quan trọng nhất.He he!

_Thôi đừng giả nai nữa,he he he.-Mấy con này lại trêu chọc tôi rồi,ghét quá đi mất!

Mấy đứa đang định nói chuyện tiếp thì trống vào học lại vang lên.Mấy con bây giờ mới nhìn lại bát mì của mình trong trạng thái luyến tiếc.Hơ hơ,buổi sáng chưa ăn gì,lao xuống đây mất công chen chúc trong cái căng tin bé tẹo,bây giờ vì mải nói chuyện mà quên luôn cả ăn,không tiếc mới là lạ!

_Bực cả mình!Lại để bụng đói đến trưa rồi,OMG!

Ánh mắt luyến tiếc nhìn bát mì chưa ăn được bao nhiêu,ba đứa bạn tôi vẫn phải đứng lên để vào học cho kịp giờ.

Tôi hỏi nhỏ Tuấn Anh :

_Này…cậu…cậu cũng lên lớp à?

_Tất nhiên!

_Sao không để mai đến?

_Thích đến luôn để gặp Châu chấu mà.

Cái tên này cũng lại gọi tôi là Châu chấu rồi,tức quá tức quá!

_Đừng nói linh tinh!

_Linh tinh gì!Sao không trả lời tin nhắn?

_Ơ…tin nhắn nào?

Coi như không biết gì là tốt nhất.

_Hơ…tin nhắn anh gửi cho em chứ còn tin nhắn nào.

Oẹ!Tôi muốn tìm cái gốc cây để nôn quá.Chẳng lẽ học cùng nhau mà hắn vẫn cứ anh anh em em với tôi à?Không thể được,nếu cứ để hắn phát ngôn tự do,chắc chắn tôi sẽ bị bạn bè soi mói cho mà xem.Hu hu…

_Đừng có anh anh em em nữa,tôi không thích!

_Không thích thì sao đây?Hay là vợ chồng nhé?

Tên này vừa nói vừa cúi xuống cười nhăn nhở nhìn tôi.

_Cậu…

Thẹn quá hoá giận,tôi lao luôn lên lớp,không thèm nhìn tên hâm đó nữa.Không biết ba con bạn có nghe thấy chúng tôi nói gì không nữa,dù đã cố gắng nói thật nhỏ với hắn,nhưng tôi vẫn sợ chúng nó nghe thấy,thể nào lên lớp cũng bị ba đứa này trêu cho thối mũi mất thôi T_T.Cầu mong là không nghe thấy gì,không thì tôi chết mất,hu hu…

Tuấn Anh đáng ghét…

Dám trêu chọc ta à…

Ta sẽ giết ngươi…

Giết chết ngươi…

Thượng đế ơi,ngài bay xuống quẳng tên này lên trời cho con với,con không muốn nhìn thấy mặt hắn đâu…

Hu hu hu hu……

Từ khi tên Tuấn Anh nói sẽ chuyển vào lớp tôi,tôi đã tưởng tượng ra những ngày tháng mà mình sẽ phải trải qua trong những năm tháng cuối cùng của đời học sinh.Có khi tôi sẽ không còn là một Châu chấu hiền lành và vô cảm nữa,mà sẽ suốt ngày phải gào thét đối phó với những trò lố mà tên Tuấn Anh sẽ gây ra để trêu chọc mình.

Mà tại sao hắn lại chuyển đến đây học cơ chứ,lại còn làm như là muốn chuyển đến đây để “gần gũi” tôi vậy…

Hay là…

Tên đó thích mình nhỉ ??? …

E hèm!!!Minh Châu,xin mày hãy nhìn lại bản thân hộ cái,mặt mũi thì đâu phải là mỹ nhân,cơ thể thì cứ như chưa phát triển hết,hơn nữa cũng không phải con cái nhà giàu có.Tự nhiên lại có chuyện tên công tử đó thích mình á?Chắc tôi phải đọc ít tiểu thuyết tình yêu đi thôi,cứ suốt ngày mơ mộng về một mối tình một cô gái bình thường trên cả bình thường,lại lọt vào mắt xanh của một anh chàng phải nói là hoàn hảo,hai người suốt ngày cãi nhau để cuối cùng là yêu đương….Hừ hừ!Quên ngay,quên khẩn trương…

_Này!

Hừ!Gọi cái gì mà gọi,không biết tôi đang tức điên lên đây à,cậu còn dám chọc ghẹo tôi nữa,đừng hòng tôi nhìn mặt cậu.

Tôi tiếp tục đi thẳng lên lớp,vừa đi vừa chạy để tránh xa cái bản mặt đáng ghét kia.

_Giận thật à?

Chẳng lẽ bảo tôi giả vờ à?Tên điên này…

Tiếng bước chân đằng sau vang lên dồn dập hơn,tiếp theo là hình ảnh cao lớn của hắn chắn trước mặt tôi.

Ngẩng đầu lên,tôi trợn trắng mắt lườm Tuấn Anh.Cái tên này điên thật rồi hay sao ý,sao lúc nào hắn cũng có thể cười được nhỉ?Như lúc này đây,hắn có biết là tôi đang tức lắm không mà vẫn nhe nhởn cười thế kia,sợ không cười thì không ai biết mình có răng à?

_Cậu điên à?Tránh ra để tôi còn đi!

_Không cho đi!

_Tại sao?

Lại giở cái giọng hách dịch ra với tôi à,một khi mà tôi tức thì đừng ai động vào,không thì đừng trách!Hừ!

_Ai lại bỏ người yêu đằng sau mà quay mặt đi thằng như thế?Phải đi cùng nhau chứ,he he!

Thằng cha này đúng là không biết phải trái gì mà.Ai là người yêu của cậu ta chứ,đúng là đồ không biết xấu hổ.Cái nụ cười nhăn nhở kia mà không mau tắt,có khi tôi phải giơ nắm đấm lên,độp thẳng vào miệng hắn mất.

Tôi chả thèm đứng đây nói ba lăng nhăng với tên khùng này làm gì,chỉ tổ tốn nước bọt,cái loại ăn nói cùn như hắn thì làm sao tôi đấu lại được.Im mồm là tốt nhất.

_Lên lớp thôi!

Buông một câu gọn lọn,tôi tiếp tục thẳng đường mà đi,lần này Tuấn Anh không cản đường tôi nữa mà cười hì hì như tên khỉ đột rồi đi bên cạnh tôi.

Đúng là đồ hâm!

Mà ba con kia đi đâu mà nhanh thế không biết,rõ ràng là tôi phăng phăng đi đầu mà,sao đã không thấy chúng nó đâu rồi?

_Nhìn cái gì mà nhìn,anh bảo 3 cô bạn đó lên lớp trước bằng phía cầu thang bên kia rồi.

Lại anh anh anh anh,bực mình quá đi mất,đến bao giờ hắn mới thôi nói với tôi bằng cái giọng giễu cợt đó chứ.

Khó chịu trong người,tôi tiếp tục im lặng đi bên cạnh hắn.

_Này,sao không chịu nói chuyện?Vẫn giận anh đấy à?

Không thể chịu nổi nữa rồi,thật sự muốn đánh cho hắn vêu mỏ lên quá.Nhưng tất nhiên tâm hồn trong sáng của tôi không cho phép làm điều đó,nhỡ chọc tức hắn,hắn lại lao lên đánh tôi như hôm gì đánh Nhi thì chết.

Chọn biện pháp mềm mỏng thì tốt nhất.

_Cậu…cậu có thể đừng nói thế được không?

_Nói gì cơ?

_Thì…cứ anh anh em em với tôi.Tôi không thích!

_Ai là người xưng hô như thế trước?Không phải em à?

Ừ thì là tôi,nhưng lúc đó mới gặp hắn lần đầu,làm sao mà biết được,chẳng lẽ lại xưng chị em à?Với lại,cái mặt tên này quá đỗi trưởng thành,tôi lại tưởng phải 25 tuổi.Lúc nghe thấy hắn vào lớp tôi,tôi đã không tin nổi,thực sự một tên ác ma lại đang học lớp 11.Nghĩ đến cảnh chiều hôm đó hắn đánh Nhi dã man tàn bạo như vậy,làm tôi sợ chết khiếp,không biết học cùng hắn sẽ phải dè chửng thế nào đây.Tốt nhất là không nên đắc tội với tên này,nếu không cuộc đời tôi sẽ rất bi thảm.

_Ừ thì…đúng là thế…nhưng mà…tôi không thích thế,cứ xưng hô như thế,chắc chắn sẽ bị cả lớp nghi ngờ…

_Nghi ngờ cái gì?

_Nghi ngờ…tôi với cậu có gì đó…

_Có gì đó là có cái gì?

Tên khỉ đột vô duyên này,biết thừa ý tôi là gì rồi mà còn làm ra vẻ ngây thơ.Lại còn cố ý cúi sát vào mặt tôi rồi nhe răng ra cười nữa chứ.

_Thì là người yêu chứ còn cái gì!Muốn trêu tức tôi đúng không,lần đầu gặp mặt đương nhiên là tôi không biết cậu là ai,bao nhiêu tuổi.Mà ai bảo cái mặt cậu lại “già” thế chứ hả?Cứ đứng ra đường xem có ai bảo cậu đang học lớp 11 không?

_Bây giờ mới chịu nổi loạn cơ đấy.Anh “ngon” như thế này mà dám bảo là già à?Muốn bị xử lý đúng không?

Xử…xử lý…Thôi chết!Vừa nãy vì điên quá nên tôi mới “nhỡ nhời”,ai bảo hắn cứ chọc tức tôi cơ chứ.Phải bình tĩnh!Thật bình tĩnh!Tôi không dám nếm mùi khổ đau dưới bàn tay của tên này đâu.Hu hu!!!

_Ơ…hơ hơ hơ hơ…tôi….hơ hơ….

_Hơ cái gì mà hơ?

Mẹ ơi!Chẳng lẽ tên này muốn ra tay với con ngay giữa thanh thiên bạch nhật sao?Không không không,không thể nào…

_Hì hì,bạn Tuấn Anh,có gì thì cứ lên lớp trước đã không muộn mất…hì…

_Hơ…bây giờ lại còn biết nịnh nọt cơ đấy!

_Hì hì…đi lên lớp thôi…

Tên đó lại tiếp tục giở nụ cười nhăn nhở đó với tôi,điên chết mất.Bây giờ tôi đâu còn cách nào khác là phải giở chiêu mất ngọt chết ruồi với hắn.Để bảo vệ cho sinh mệnh nhỏ bé này,dù có phải dùng cách mất mặt nhất cũng phải làm thôi.

Hai chúng tôi cùng nhau đi lên lớp,đi cạnh tên này đúng là cực hình,hai chân run lẩy bẩy mà phải vất vả lắm tôi mới leo lên được cầu thang.Đi cạnh tên bạo lực này luôn khiến tôi sợ hãi và muốn tránh đi thật xa.

------------

Bước vào lớp,mọi con mắt đều đổ dồn vào chúng tôi.

Mà thật ra là....Mọi người đang dán mắt vào cái tên đang đứng bên cạnh tôi đây.

Xì!Ai cũng chỉ quan tâm đến cái lốt “thỏ non” mà tên này đang mang trên người thôi.Đảm bảo họ mà nhìn thấy cảnh hắn mắt trợn trừng,mặt đỏ ngầu,đánh đập dã man vào người một đứa con gái,chắc chắn sẽ hết thích cái tên ngạo mạn này cho mà xem.

_Xin giới thiệu với cả lớp,Hoàng Tuấn Anh,học sinh mới của lớp chúng ta.Hỡi các cô gái,hét lên nàoooooooooooooooooooooooo….-Giọng con Trinh the thé cất lên làm tôi điếc hết cả tai,có cần thiết phải hoành tráng hò hét lên thế không,con này đúng là….

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………………………………………

Ôi mẹ ơi!Lần…lần đầu tiên trong lịch sử 17 năm nay,tôi mới được nghe tiếng hét kinh hoàng như thế này.Loạn,loạn hết rồi,thật sự là loạn rồi,tên khỉ này có cái gì hay ho mà làm lũ con gái lớp tôi phát cuồng lên hết lên như thế cơ chứ.

_Trời ạ!Tôi đã tiên đoán được đó sẽ là hotboy mà,he he he…

_Lớp mình cuối cùng cũng có thể vểnh mặt với giời rồi…

_Chuẩn chuẩn,ngon thế kia cơ mà,lớp khác cứ phải gọi là ghen tỵ phát chết…

Mấy tiếng bàn tán đã bắt đầu xuất hiện một cách dồn dập

_Mấy bà ý,chỉ được cái thế là nhanh…-Hội con trai đã bắt đầu lên tiếng.

_Uí dời ơi!Không bằng người ta nên ghen tỵ chứ gì.

_Ghen cái gì mà ghen,bọn tôi tuy không có vẻ bề ngoài hoành tráng,nhưng bên trong tâm hồn thì lại rất lương thiện,tốt bụng,hơn đứt cậu ta rồi.

_Oẹ!Mấy ông làm sao chắc chắn là Tuấn Anh của chúng tôi không tốt bụng.Xì!

_Mấy bà đúng là…

Buồn cười chết đi mất,tôi nghe chúng nó đấu khẩu mà cứ cười sằng sặc như trúng tà.

_Làm gì mà nhốn nháo hết lên thế này,tôi mới vào lớp muộn một tí mà như cái chợ vỡ rồi.

Thôi chết!Hôm nay vì quá hỗn loạn vì tên Tuấn Anh này mà không có đứa nào thăm dò tình hình xung quanh cửa lớp cả,cho nên mới không đánh động từ xa “hành tung” của chủ nhiệm.

Cả lớp chạy toán loạn về chỗ ngồi của mình,chỉ còn tên Tuấn Anh vẫn đứng nhơn nhơn vì chưa được xếp chỗ.Nụ cười trên miệng hắn vẫn toe toét vì chứng kiến mọi hành động thú vị của lớp tôi từ nãy đến giờ.

Bạn đang đọc Cổ Tích Và Sự Thật của Ngân Kiwi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.