Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá ngon mà lòng đắng

Tiểu thuyết gốc · 1668 chữ

Quạ Bạch Tạng : Các huynh ăn cá không, cá nướng ngon lắm.

Lê Nhật : Đệ còn có tâm trạng ăn uống à…[trầm tư]

Quạ Bạch Tạng : Tâm trạng vẫn vui vẻ mà?

Thánh Linh : Ý của lão Nhật là.. Ngươi không sợ Cổ Thần quay xe tìm lại ngươi sao?

Quạ Bạch Tạng : À, chuyện này thì…[cười mỉm]

Quạ Bạch Tạng : [Đã gửi một ảnh]

Trong tấm ảnh là một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú có nét nhợt nhạt, đôi mắt không có tròng đen, và một người đàn ông tuổi cỡ 30, khuôn mặt khôi ngô, cơ thể lực lưỡng, ánh mắt tỏa ra thần thái uy nghi, cả hai đang ngồi trước đống lửa, trên đống lửa có vài con cá vàng óng.

Khỏi nói, mọi người trong nhóm cũng nhìn ra đó là Quạ Bạch Tạng và Cổ Thần đang ở cùng nhau.

Nhưng điều lạ là, Cổ Thần vẻ mặt không hề gì có vẻ muốn tác động vật lý với Quạ Bạch Tạng dù hắn mới bị tên thiếu niên này đùa giỡn một hồi.

Cả hai đều tập trung ánh mắt về phía ba con cá đang được nướng trên đống lửa đỏ rực.

Thánh Linh : Ta tự hỏi, con cá này là nguyên nhân lão Cổ Thần buông bỏ thù hận sao [khó hiểu]

Lê Nhật : Hừm… sao ta cứ cảm thấy hình dáng nó quen quen thế nhể…

Ngưu Đầu Đất : Quen là phải, chẳng phải hình dáng nó giống mấy con Kim Long Ngư huynh đang nuôi sao?

Mọi người : …

Lê Nhật : Cái đậu móa !!!

Tiêu Dao : Hiểu vấn đề rồi nha [thở dài]

Thánh Linh : Nếu là ta, ta cũng bỏ qua được vì một con cá này thôi, huống chi là lão Cổ [cười khổ]

Dược Yêu : Thật là phung phí…

Dược Yêu : Quạ đệ không nghĩa khí, có ba con mà không rủ ai, ăn mảnh…[Thèm thuồng]

Mọi người trừ Lê Nhật : Đúng Đúng.

Ngưu Đầu Đất : Nhưng mà...ăn xong có thọ thêm không?

Một tin nhắn, làm mọi người tỉnh giấc, đúng vậy nha, đây là hàng ăn trộm của Lê Nhật, ăn xong thọ không còn không chắc, chứ bị đè xuống đất ma sát là không thể tránh khỏi.

Cổ Thần sau khi lướt mắt qua điện thoại, đọc được tin nhắn của mọi người, miếng thịt cá trong miệng đang dư vị vô cùng trở nên khó nuốt hơn ăn phải phân chim.

Cổ Thần quay mặt qua nhìn Quạ Bạch Tạng, biểu cảm cười còn khó coi hơn khóc nói : "Quạ à, huynh có làm gì lỗi lầm với đệ sao?"

Quạ Bạch Tạng biểu cảm ngây thơ : "Có sao, nếu có sao đệ lại mời huynh ăn Kim Long Ngư quý hiếm như thế được."

Kim Long Ngư vốn đã là bảo vật vô giá từ lâu, sau trận đại chiến khiến chúng cũng bị ảnh hưởng mà số lượng giảm đi đáng kể, hiện giờ chỉ còn một số người đủ tài nguyên cũng như hiểu biết nuôi dưỡng một ít, cũng như đó là số Kim Long Ngư cuối cùng còn tồn tại lại sau ngần ấy năm.

Nếu đủ vận khí, vào lúc thích hợp, Kim Long Ngư sẽ tiến hóa thành Long, mang trong mình một tia huyết mạch Chân Long, từ đó vươn mình bay lượn trên trời.

Không như Xà và Giao, chúng cũng có thể vươn mình thành Long, nhưng vì bản chất chúng vốn không thể bị nuôi nhốt như Ngư, cho nên hầu hết tu sĩ đều làm thịt hai con này, hoặc là lấy nguyên liệu như thú hạch, hoặc là lấy xương cốt về luyện chế vũ khí.

Tổng số Kim Long Ngư trong ao Lê Nhật nuôi cũng không quá mười con, vậy mà lại bị Quạ Bạch Tạng trộm mất ba con, hỏi hắn có muốn giết người không cơ chứ.

Còn vì sao Cổ Thần không sợ Lê Nhật mà ngồi đây ăn cá nướng chung với Quạ Bạch Tạng thì…

Mời thì ăn thôi, với lại đâu phải chỉ có mình Lê Nhật mới có Kim Long Ngư, cho nên Cổ Thần nghĩ là con quạ đi trộm của tên nào đó, chứ có ngờ trộm người nhà.

Lê Nhật : Không biết có ai hứng thú với Tuyết Linh Thảo vạn năm không nhỉ [cười]

Tiêu Dao : Có [sáng mắt]

Thánh Linh : Có !

Ngưu Đầu Đất : Có, cây cỏ vạn năm ăn chắc chắc ngon [liếm môi]

Dược Yêu : Có, đưa ta, đừng đưa tên Ngưu Đầu Đất, lãng phí thiên tài địa bảo.

Cổ Thần : Ta cũng muốn…

Lê Nhật : Cổ Thần ngươi cút ra !!!

Cổ Thần : …

Cổ Thần : Ta cũng chỉ là người bị hại thôi mà [bất lực]

Lê Nhật : Nhưng người đã ăn chúng !!! Đã ăn chúng [lật bàn]

Quạ Bạch Tạng : Lầu trên nói đúng !

Cổ Thần, Lê Nhật : Cmn.. Vô sỉ

………..

Thiên Vũ về tới nhà, cũng vô cùng muốn mở điện thoại lên xem các vị trong nhóm nhắn gì mà nó kêu từ lúc hắn ra khỏi cty tới lúc hắn về nhà vẫn còn kêu.

"Mấy người này… có còn là nhân loại không thế, nhắn từ tối tới sáng, từ sáng tới chiều không thấy ngơi tay."

Thiên Vũ cảm thấy hơi sợ mấy người trong nhóm.

Sau khi mở cửa vào nhà, Thiên Vũ liền mở điện thoại lên dò lại tin nhắn từ lúc ra khỏi cty.

Đọc đoạn đầu, Thiên Vũ bỡ ngỡ và hoang mang, trong đầu hắn nghĩ "Mấy người này có phải lậm quá rồi không…"

Nhưng tới đoạn sau, Thiên Vũ liền cười như được mùa, không cần biết thứ gọi là Kim Long Ngư là gì, chỉ biết nội dung chính là người có tên Cổ Thần lần nữa bị Quạ Bạch Tạng hãm hại.

Sau đó Thiên Vũ mở tấm ảnh mà Quạ Bạch Tạng gửi lên nhóm, phóng to ra nhìn cho kỹ thì cũng không có điểm gì đặc biệt, hình dạng cũng tương tự cá chép bình thường.

"Đúng là mấy người trong nhóm này nặng lắm rồi…" Thiên Vũ nghĩ là do thành viên trong nhóm quá nghiện truyện tiên hiệp, đâm ra bị ảo tưởng.

Kim Long Ngư đặc biệt ở bộ vảy vàng của nó, như chỉ là bị Quạ Bạch Tạng cạo sạch sẽ rồi mới đem lên nướng, chứ để nguyên con thì có dùng Tam Muội Chân Hỏa của Thái Thượng Lão Quân mới may ra chính được.

Có thể coi đó là bộ hoàng kim giáp vô cùng mạnh mẽ, còn vì sao Quạ Bạch Tạng có thể cạo được cái bộ giáp đó ra khỏi thân con cá thì...hắn nhờ Cổ Thần ra tay.

Cổ Thần lúc đầu cũng không muốn xuống tay, đấy là Kim Long Ngư nha, nếu nuôi dưỡng tốt có khi lại hóa Long, đó là một linh thú mạnh.

Nhưng mà có tiếc nuối đến mấy cũng vậy, vì Quạ Bạch Tạng đã hạ sát nó trước rồi, chỉ đợi cào vảy là đem lên nướng thôi, còn tiếc nữa là không có ăn chứ đừng nói tới đem về nuôi.

……..

Thiên Vũ lắc đầu, tắt điện thoại, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa sau một ngày đi làm về.

Dù nhà không có ai, nhưng vẫn có bụi bặm bám vào mỗi ngày, nên việc đầu tiên hắn làm là dọn dẹp, sau đó mới tắm rửa rồi cơm nước.

……

21h, TP.HCM

Ánh đèn lung linh từ các tòa nhà, tạo cho khung cảnh về đêm một cảm giác nhộn nhịp sôi động.

Tại một con hẻm vắng, không có đèn đường khiến nơi này càng trở nên tối tắm và đáng sợ, một bóng người từ trong đó bước ra.

Sau khi người đó bước ra khỏi con đường tối mịt kia, có chút ánh sáng đèn đường đã chiếu rọi vào người hắn, làm lộ gương mặt xơ xác với ánh mắt như một con rắn độc đang tìm kiếm con mồi.

"Đáng giận trận sư, hại ta bị giam cầm một trăm năm rồi…" Hắn nghiến răng.

"Nếu ta đã thoát ra được, thù hận này không báo, ta thề không phải là người của Lữ Gia !"

Nói rồi, hắn hóa hòa mình vào bóng tối, biến mất như chưa từng có ai ở đây.

Dòng người cứ vội vã qua lại, không một ai chú ý đến sự bất thường này.

….

Thiên Cấm Sơn, An Giang

Nơi đây còn được gọi là Thất Sơn, bao gồm bảy ngọn núi, Ngọa Long Sơn, Ngũ Hồ Sơn, Phụng Hoàng Sơn, Thủy Đài Sơn, Anh Vũ Sơn, Liên Hoa Sơn và Thiên Cấm Sơn.

Thiên Cấm Sơn cũng là ngọn núi cao nhất trong Thất Sơn, với độ cao lên đến bảy trăm mười sáu mét.

Thất Sơn được thiên địa tạo thành, vô tình tương ứng Thất Tinh Trận trận, hình thành một trận pháp do thiên địa làm chủ, linh khí tự điều động, trấn áp hết thảy những thứ tà ác nơi này.

Tại một hang động ở Thiên Cấm Sơn, một người đàn ông trung niên, tướng mạo hiền hòa, trên người mặc một bộ đồ đạo gia cổ xưa.

Nhưng cảm ứng được điều gì đó, y mở mắt, đôi mắt khiến cho ai làm việc ác nhìn vào đều cảm thấy chột dạ, như bị xem thấu tận tim gan.

"Trận pháp đã mất hiệu lực, có lẽ hắn đã thoát ra ngoài" Y lẩm bẩm.

Cứ ngỡ Y sẽ làm gì đó, nhưng lại không có gì xảy ra, tiếp tục nhắm mắt tiến nhập trạng thái thiền định như mọi chuyện không có gì đáng lo.

Bạn đang đọc Cố sự của Cô Nhi Hội sáng tác bởi NRaven99

Truyện Cố sự của Cô Nhi Hội tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NRaven99
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.