Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Ma Vương Đại Đế

Tiểu thuyết gốc · 993 chữ

"Giết" Tiếng hét chói tai vang vọng cả khu rừng, nơi này thường ngày là một thôn nhỏ lượng người chỉ tầm khoảng một người tuy số lượng ít nhưng cuộc sống của người dân trong thôn cũng không tệ người làm việc, trẻ con thì nô đùa sau đó việc họ làm là về ăn cơm cùng gia đình, một thôn yên bình như vậy mà bây giờ lại chìm trong biển lửa, tiếng kêu rên thảm thiết ở khắp mọi nơi, khung cảnh bây giờ cùng địa ngục xem như không khác nhau là bao nhiêu.

-"Đàn ông giết, phụ nữ và trẻ em giữ lại vì chúng có giá trị rất cao" người nói câu này là một trung niên với khuôn mặt đầy thẹo, đôi mắt bừn bừng sát khí đang ngồi trên kiệu, xung quanh có bốn người che mặt, chỉ để lộ con mắt trên tay họ nắm chặt đoản đao, âm điệu của câu nói tuy không giận, không vui, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi không thể kháng cự.

Vừa thì từ xa có một viên đá ném đến, lực đạo không mạnh, nên người trung niên chỉ cần nghiêng đầu là có thể tránh né.

Người trung niên nhìn sang thì thấy có một thằng nhóc mặt đang bừng bừng sát khí, tay cậu bé siết chặt đến nổi bàn tay rỉ ra từng giọt máu

-"TRẢ CHA LẠI CHO TA" cậu bé hét lớn, khuôn mặt cậu bé lúc này không hiện lên bắt kì nổi sợ nào có lẻ là vì cậu biết mình cũng sẽ chết nếu không làm vậy, nên cậu không sợ.

-"Hỗn láo" bốn người che mặt định xong đến giết người ném viên đá kia thì bị người trung niên chặn lại.

-"cậu bé , tên của ngươi là gì" người trung niên lên tiếng hỏi với cậu bé.

-"ta tên là..... Lâm Động" cậu bé âm điệu của cậu bé hàm chứa sự giận giữ tay cậu càng nắm chặt hơn.

-"ngươi có biết là làm như vậy ngươi sẽ bị giết?" Người trung niên hỏi

-"ta biết" Lâm động đáp

-"ngươi, biết sao ngươi vẫn làm?" Âm thanh của người trung niên kèm theo sự nghi hoặc, hắn ta không hiểu tại sao một đứa nhỏ lại không sợ sệt khi đứng trước hắn

"Vì NGƯƠI GIẾT CHA TA" lời nói của lâm động kèm theo sự giận giữ, khuôn mặt cậu ấy méo mó vì nổi đau mất cha nhưng người giết cha cậu ở ngay trước mặt, cậu không có quyền khóc

-"ngươi đi theo ta" người trung niên đáp

-"KHÔNG, TA MUỐN GIẾT NGƯƠI" lâm động đáp

-"cậu bé, từ đầu ngươi đã không có quyền từ chối"

-"Lâm Động" âm thanh của một người phụ nữ vang lên.

Lúc này Lâm Động nhìn qua, thấy một người phụ nữ mắt rưng rưng lệ đang bị chối và bị những người lính dắt theo người này là mẹ của Lâm Động, không biết nước mắt của bà là nước mắt của sự đau khổ khi mất chồng, hay là sự sung sướng khi thấy con mình vẫn còn sống

-"mẹ...." thấy cảnh này mắt lâm động dần đỏ lên, tuy cậu mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cậu cũng là một đứa trẻ.

Người trung niên vãy tay ra hiệu thả người phụ nữ ra, người phụ nữ được thả liền chạy lại ôm chặt lấy Lâm Động như ôm một thứ mà đây là lần cuối bà được nhìn thấy nó vậy

-"con trai của mẹ, con có đau ở đâu không?, con có bị thương ở đâu không?" Đôi bàn tay lắm lem vệt cháy của bà sờ lên má Lâm Động khiến khuôn mặt nhỏ đã lắm lem của cậu giờ càng thêm lắm lem

Không đáp trả lại người mẹ, lúc này cậu quay nhìn người trung niên

-"thả bà ấy ra, ta đi theo ngươi" giọng cậu rất nhỏ nhẹ, như thấy được một tia hy vọng vậy, cậu trẻ con nên suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần mẹ mình sống, thì còn lại, tương lai ra sao không quan trọng.

Nghe vậy, người trung niên dần đi lại gần hai người, lúc này khuôn mặt Lâm Động dần có sắc hồng lại,vì cậu nghĩ mẹ mình sẽ sống, nhưng ngay sau đó

"Rắc" cổ mẹ cậu đã bị người trung niên bẻ gãy

"MẸ, THẰNG KHỐN SAO NGƯƠi LẠI LÀM NHƯ VẬY" lúc này nước mắt cậu chảy ra, cậu ôm chặt lấy cái xác mà khóc, giọt nước mắt rơi trên má cậu nhóc, cậu không thể dừng rơi nước mắt được lúc đầu là mất cha, bây giờ còn mất cả mẹ, với một cậu nhóc đó là việc không thể chấp nhận được, trong đầu cậu bây giờ chỉ có giết người đang đứng trước mặt mình

-"ngươi chết đi" Lâm Động vớ lấy cục đá ngay bên cạnh, định đập vào đầu người trung niên nhưng chưa kịp làm gì cậu đã bị bốn người che mặt ngăn cản lại

"Ta đã nói, ngươi không có sự lựa chọn, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tự sát vì như vậy không thể trả thù được, ngươi yếu hơn ta, và kết cục của kẻ yếu là làm nô lệ cho kẻ mạnh". Người trung niên nói

Trăm vạn năm sau bây giờ Lâm Động đã là cường giả một phương cậu lấy sát chứng đạo, tiên ma nghe đến tên cậu điều phải khiếp sợ, nhưng bây giờ cậu bị giết chỉ bằng một cái vãy tay, thần hồn bị đánh tan không thể siêu thoát cậu không can tâm nhưng cậu nghĩ đây là cái kết viên mãn cho cậu, cậu số người cậu giết còn nhiều hơn người trung niên giết cho nên đây là kết thúc của một truyền thuyết

Ma Vương Đại Đế

Bạn đang đọc Cổ Ngữ sáng tác bởi Congakg012
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congakg012
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.