Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Một Sự Mệt Nhẹ!!

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Mặt trời khuất sau núi, trăng bắt đầu lên. Một cô gái quần áo xốc xếch, mặt mày phờ phạt, áo quần rách tinh tươm, trên gương mặt còn vài vết thương to nhỏ khác nhau, chân đi cà nhắc, đầu tóc rối tung rối mù. Nó lết thân sát đầy vết thương về nhà, nó chỉ ăn tạm vài thứ mua được từ vài đồng bạc lẽ trong túi, nó bây giờ không đủ tiền để đi xe ôm hay thuê một chiếc xe đạp nữa, nó đã đi bộ từ ngôi nhà hoang tới nhà tụi hắn trong một tuần mà vẫn chưa thấy tới. Nó mỗi ngày đều cứ đi đi nhưng chưa biết có tới hay không?

Trên đường đi nó nghe mọi người cứ xôn xao bàn tán về Trang Như Quỳnh, nói Như Quỳnh chết rồi. Nó nghe mà cười ôm cả bụng, nó mà chết thì người đang ra công ra sức đi bộ này là ai. Mà chắc có lẽ nhìn nó xấu quá nên mọi người khó nhận ra.

Nó thoáng nhớ lại việc bom nổ mà còn rùn mình, nếu lúc đó nó mà không biết trong phòng đó có tầng hầm thì ôi thôi nó chết mất xác rồi. Nó đi xuống tầng hầm thì ngay lúc ấy Thy Thy chạy tới, nó hoảng hồn xô cô ta vào, nó hoàn toàn là vô ý, nó vô ý chứ không hề muốn cô ta chết đâu. Nó xuống tầng hai ngay căn phòng mà Tuấn đang nằm hấp hối, đúng là lúc đó hắn đánh rất nhẹ nhưng mà Tuấn thể chất rất yếu nên anh chàng đang muốn lịp dần thì ngay lúc đó nó đạp lên thân Tuấn, nó đạp để lấy thế mà nhảy qua cửa sổ để phóng thằng qua nhà bên kia, nó vừa phóng xong thì bom vừa nỗ. Vì vậy nó còn sống và bây giờ đang lết từng bước tới nhà.

" Đinh Đoang Đinh Đoang"

Nó cuối cùng cũng tới nơi, mừng quá đi, mừng ra mặt luôn, nó nao nao trong người định la lớn lên thì tiếng quát tháo trong nhà vang lên ( nhà hắn vì nhà nó miêm phong):

- Biến! Cút khỏi đây! - tiếng khóc thút thít của người con gái vang lên, giọng hét lúc nãy là của hắn, hắn tâm trạng hiện tại luôn nóng nảy và nếu ai phạm sai thì hắn luôn có thái độ như thế. Một lúc sau một cô gái chạy ra, chạy ra khỏi nhà hắn rồi mất hút, rồi lúc đó tiếng Duyên và Quân vang lên, nó bấm chuông lần 2 cùng vs tiếng hét của nó:

- Tụi bây ra mở cửa cho taooooooooooooooooooooooooo. - gió thồi qua, lá bay bay, không bóng người đi ra, nó ngạc nhiên. Tụi này chết só nào rồi. Nó tức giận trèo cửa đi vào, đang trèo thì một ông cảnh sát đi tới bắt nó rồi nói:

- Đêm hôm khuya lơ khuya lắc thế này mà trèo nhà người ta, ăn trộm dạo nãy gan dữ hén! Đi! Đi lên đồn cảnh sát vs tôi! - nó vùng vằng khộng đi, nghe ồn ào nên 3 người kia đi ra, mặt hắn lạnh lùng nhìn nó, khó mà nhận ra nó vì trời khuya thêm vào ăn mặt thì như ăn mày nên hắn nói:

- Vào nhà trước đi! Tôi không thích đến đồn cảnh sát!

Vị cảnh sát vui lòng vào nhà hắn, Duyên liếc xéo nó nói:

- Chết chắc rồi đồ ăn trộm!

Thoe lẽ thường nó sẽ nói nó sẽ lên tiếng nhưng nó không nói gì, nó muốn xem tụi này muốn xử nó thế nào sau đó nó xử lại từng đứa từng đứa một. Vị cảnh sát ung dung ngồi hỏi:

- Cô tên gì?

Nó cứ tưởng vị cảnh sát không biết nó là nam hay nữ cơ chứ, nó lặng người đi nói nhẹ nhàng:

- Như Quỳnh!

Cả 3 đứa trố mắt nhìn nó, nó vẫn giữ thái độ bình thường, vị cảnh sát nhíu mày nói:

- Họ và tên!

- Trang Như Quỳnh!

Nó vẫn bình thường, hắn tức giận, Duyên cũng thế, cả tuần nay có nhiều người cứ nói họ là Trang NHư Quỳnh nên hắn tức giận nắm lấy tóc nó, hắn nói:

- Muốn mạo danh hả? Cảnh sát này cho con nhỏ này vào tù mục gông đi!

Nó khẽ cười, được hắn muốn chơi nó chơi tới cùng, nó nhìn hắn nói:

- Một hoàn tử như anh mà bị tôi chửi, một hoàng tử như anh mà lại thua tôi trong kỳ thi chất lương đầu năm, một hoàng tử như anh mà phải làm osin của tôi, một hoàn từ như anh mà bị tôi chơi khâm trong ngày cá tháng tư. Anh thấy tôi có phải Như Quỳnh hay không?

Hắn điếng người, hoàn toàn đúng không sai gì hết, hắn buông cổ áo nó ra, đưa tay run run vén mái tóc của nó, vừa nhìn thấy gương mặt đó, mọi người như không tin vào mắt mình, nó nói:

- Tôi chưa có chết, ai đăng tin bậy bạ vậy hả? Trù người thì cũng vừa vừa thôi chớ!

Hắn tự nhiên ôm nó vào lòng, hắn biết cảm giác mình dành cho nó là gì rồi, lúc nó mất tích hắn như một tên khùng, bây giờ gặp nó hắn còn hạnh phúc hơn ai hết, hắn nhận ra rằng mình dành cho nó một tình cảm đặc biệt hơn cả bạn bè và tình cảm đó người ta gọi là tình yêu, dù nó có yêu hắn hay không, hắn không quan tâm miễng hắn biết hắn yêu nó là được rồi.

----------------------------------------------------------------------------------------

Thấy kết được chưa ta?

Đơn nhiên chưa đúng không vì còn nhiều ly kỳ hấp dẫn phải sau mà đa số những chap sau nói về tình cảm là nhiều, còn chết chóc thì ít chứ không phải không có.

Bạn đang đọc Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc của zen li lom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.