Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 2591 chữ

Cô bật dậy, đôi mi ướt đẫm. Những giấc mơ đó vẫn cứ theo cô bấy lâu nay, ở đó cô chỉ là một đứa ích kỉ, hèn nhát. Cô ôm mặt khóc! Cô không biết làm sao để thoát khỏi dự day dứt sau mỗi lần nhìn thấy Ngốc trong giấc mơ. Cô không biết Ngốc là ai, tại sao cứ luôn đeo bám cô trong mỗi giấc ngủ?

Sáng nay, tòa soạn báo rằng cô có lịch đi thực tế viết bài ngay trong ngày. Chủ đề là về một bệnh viện ở tỉnh kế bên trực thuộc trung ương. Nhiệm vụ của cô là viết một bài ca ngợi họ đã làm tốt

trong việc phòng chống dịch bệnh toàn tỉnh. Cô nhận lấy tờ giấy giới thiệu từ tay tổng biên tập, nhìn qua, hơi sững lại khi thấy tên bệnh viện – một nơi khá đặc biệt với cô!

Từ thành phố nơi cô sống đến tỉnh kế mất khoảng 1 giờ đi xe khách, cũng không xa xôi gì lắm. Chẳng mấy chốc, cô đã đứng trước cổng bệnh viện. Cô đến phòng bảo vệ đưa cho người bảo vệ đứng tuổi tờ giấy giới thiệu. Bác đeo kính lão nhìn sơ qua rồi chỉ cho cô lối đi lên để gặp giám đốc bệnh viện.

Cô cúi đầu cảm ơn rồi đi theo chỉ dẫn. Người cô cần phỏng vấn đã đứng trước mắt, nghe nói đó là một bác sĩ giỏi tên Minh. Bác sĩ Minh đứng tuổi, mái tóc bác đã ngả màu bạc, dù đeo kính nhưng vẫn không thể giảm bớt sự tinh anh của đôi mắt. Bác rất thân thiện trả lời mọi câu hỏi mà cô đặt ra. Phỏng vấn bác, cô mới thấy được tấm lòng của một lương y luôn hết lòng vì người bệnh. Trước khi đến đây, qua những phòng bệnh, cô có ghé lại để hỏi về người bác sĩ tên Minh được giám đốc bệnh viện nói đến trong lúc trao đổi. Người ta kể cho cô nghe rất nhiều, họ ca ngợi, thán phục và biết ơn bác sĩ Minh. Cô đã rất hoài nghi nhưng giây phút này, khi tiếp xúc, bản thân cô dâng đầy một niềm tin nơi bác và bài báo này của cô sẽ rất được độc giả đón nhận.

Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp hơn cả tưởng tượng, bác Minh đã đi khám cho người bệnh, tranh thủ chờ đến giờ nghỉ trưa, cô lấy laptop, bắt đầu viết bài. Bằng tất cả những gì mà mình cảm nhận được từ bác Minh, từng ngón tay thon dài, nhanh nhẹn gõ trên bàn phím. Đây là một trong những lần cô có thể viết bài bằng sự tập trung cao độ và cũng cảm thấy ưng ý nhất. Gửi email về cho tổng biên tập, đúng như những gì cô hi vọng, sếp rất hài lòng về bài báo này và số báo ngày mai sẽ có bài của cô.

Cô vui vẻ vì hoàn thành công việc một cách mĩ mãn. Cất đồ vào túi xách, nhìn đồng hồ trên tay đã 12 giờ trưa. Đúng lúc này, bác Minh trở về phòng, cô muốn mời bác ăn trưa. Bác gật đầu đồng ý, cởi chiếc áo blouse trắng treo lên mắc áo rồi cùng cô phóng viên trẻ đi đến quán cơm bình dân gần bệnh viện mà bác gợi ý.

– Thật sự cháu muốn mời bác món gì đó thật ngon. – Cô nói khi đang ngồi đối diện với bác Minh trong quán ăn, trước những món ăn đạm bạc.

– Bác già rồi, chỉ thích ăn rau muống luộc mắm cáy, nước rau dầm sấu với một con cá rán thế này là được rồi. Còn thịt, trứng là bác gọi cho cháu. Thanh niên phải ăn nhiều vào! – Bác Minh cười hiền đáp.

Cô mỉm cười đồng ý rồi lễ phép lấy cơm vào bát cho bác. Bác gắp thức ăn cô, lại khiêm tốn nói rằng đồ ăn ở đây chắc chắn không bằng được nơi cô sống. Nhưng cô ăn vô cùng ngon miệng, thảo nào bác Minh lại giới thiệu cho cô quán này. Đang ăn, cô chợt nhớ ra một chuyện. Đúng rồi! Cô đến đây còn để tìm hiểu một chuyện mà. Có lẽ bác Minh sẽ giúp được cô! Nghĩ vậy, cô bèn hỏi:

– Bác Minh ơi! Cháu có chuyện muốn nhờ bác được không ạ?

Bác Minh đang ăn cơm, thấy gương mặt của cô hơi nghiêm trọng liền buông đũa trả lời:

– Cháu muốn hỏi gì cứ nói. Nếu giúp được thì bác sẵn sàng.

Cô kể:

– Ngày trước bà ngoại cháu sống ở đây. Cách đây 12 năm cháu có về đây để thăm bà và đón bà lên ở với nhà cháu. Hồi nhỏ cháu bị bênh tim bẩm sinh, trên đường từ đây trở về nhà, cơn đau tim tái phát. Cháu được đưa vào bệnh viện bác đang công tác đấy ạ. Lúc đó, bác sĩ nói rằng phải có người hiến tặng tim cho cháu thì cháu mới có thể sống. Ngày hôm đó, đã có một người hiến tim cho cháu. Bố mẹ cháu bảo sau khi phẫu thuật vì vội đưa cháu về bệnh viện thành phố nên chỉ kịp để lại tiền hậu tạ người đó. Cháu muốn biết người đã hiến tặng tim cho cháu là ai.

Bác Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, hai người trở về bệnh viện. Cô vào phòng làm việc của bác Minh ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của bác. Bác lại mặc chiếc áo trắng quen thuộc, mở tủ gỗ ở sau lưng, lấy ra một tập tài liệu, rồi ngồi xuống, lật từng trang một. Đến một trang nào đó, bác dừng lại, ngước mặt lên nhìn cô.

– Tên cháu là Nguyễn Linh Anh đúng không?

Cô nhanh chóng gật đầu đáp.

– Vâng! Đúng rồi ạ!

– Người hiến tim cho cháu tên là Lê Văn Phúc, 40 tuổi. Bác chính là người đã thực hiện ca ghép tạng đó. – Bác trả lời, đôi mắt hơi buồn. Rồi bác hỏi. – Cháu có quen người này không?

Lê Văn Phúc, 40 tuổi? Cô thật sự không biết cái tên này. Bác Minh uống một ly trà, giọng nói hơi trầm của bác kể lại cho cô nghe câu chuyện của 12 năm trước…

Lúc Linh Anh được đưa vào bệnh viện là 3 giờ chiều. Cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh, chắc chắn vì không hiểu biết nhiều, nên bà ngoại đã cho cháu gái ăn gì đó mà lẽ ra một bệnh nhân mắc bệnh tim phải tránh xa. Đó là nguyên nhân khiến cô bé lâm vào nguy kịch như vậy. Muốn cứu sống cô bé 12 tuổi này chỉ có cách là thay trái tim hỏng và thế vào đó một trái tim hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng muốn phẩu thuật phải có một người tình nguyện hiến tạng. Điều khó khăn là bệnh viện này tuy trực thuộc trung ương nhưng cũng chỉ là bệnh viện của một tỉnh lẻ, có thể phẫu thuật nhưng hiếm có nội tạng hiến tặng. Khi bác sĩ Minh nói chuyện với gia đình của Linh Anh thì chỉ có bố cô bé ở lại, bà ngoại vì già yếu nên đã trở về thành phố trước, mẹ cô bé thì chắc chưa hề biết tin. Sau khi biết, bố Linh Anh rất sốc, mong được chuyển Linh Anh về bệnh viện nơi gia đình đang sống. Nhưng Linh Anh quá yếu! Nếu di chuyển, nhất là trên đoạn xấu đang sửa chữa ở đây thì em sẽ gặp nguy hiểm. Bố Linh Anh nói hãy lấy tim của chú, chỉ cần cứu sống con gái duy nhất của chú.

Bác sĩ bước ra ngoài, tay xoa vào hai thái dương. Bác muốn cứu bệnh nhân của mình! Cô bé còn quá nhỏ, còn cả tương lai ở phía trước. Bác cũng làm cha mẹ, nhìn thấy người nhà đau đớn như vậy bác cũng có thể hiểu được. Đúng lúc này, bác nghe thấy tiếng van nài của một người đàn ông ở hành lang. Đó là một người đàn ông tóc tai, râu ria xồm xoàm, đã lâu không cắt, quần áo rách nát, bẩn thỉu. Anh ta mắc bệnh về thần kinh. Trước mặt người bác sĩ tận tâm là hình ảnh một người đàn ông tâm thần đang quỳ lạy, khóc lóc van xin cô y tá. Sự khó xử hiện rõ trên mặt cô, sau khi cô nói gì đó, người đàn ông hớn hở đứng dậy, nhảy cẫng lên rồi bỏ đi.

Bác sĩ Minh lại gần, hỏi chuyện cô y tá. Cô nói rằng ngay khi Linh Anh được đưa vào bệnh viện thì người đàn ông đó cũng tới đây. Cô không biết vì sao anh ta biết được rằng Linh Anh cần thay tim. Anh ta òa khóc, van xin muốn hiến tim cho cô bé. Cô y tá nói rằng anh ta cần có giấy tờ để làm thủ tục, vậy là anh ta vụt chạy đi mất.

Bác sĩ Minh nghĩ bụng anh ta có vấn đề về thần kinh, liệu lời nói của anh ta có thể tin được không? Có lẽ anh ta đã nghe được những gì bác nói với bố Linh Anh.

Hơn 9 giờ tối, trời đổ mưa lớn, cô y tá vội vã gõ cửa phòng bác sĩ. Bác Minh chạy ra thì thấy người đàn ông lúc chiều. Anh ta ướt sũng như chuột lột, đôi bàn chân không đi dép, rớm máu. Chẳng lẽ anh ta chạy bộ quãng đường rất xa để đến đây? Trên tay anh ta là một chiếc hộp sắt cũ kĩ. Nhìn thấy bác sĩ, anh ta cười toe toét, chạy đến, miệng lắp bắp nói:

– Cứu…u Tũn…

Vừa nghe đến tên Tũn, Linh Anh giật mình. Cô hỏi lại bác Minh:

– Bác nói là người đó… gọi cháu là… Tũn…?

Bác sĩ gật đầu.

Tũn là tên của cô trong giấc mơ đó… Không lẽ nào… Cô bắt đầu run lên…

Bác Minh kể tiếp. Trong hộp sắt là những giấy tờ lộn xộn gồm giấy khai sinh, chứng minh thư và giấy của trại trẻ mồ côi của xã. Bác sĩ Minh hỏi:

– Anh quen cô bé đang nằm trong kia sao? Anh có biết nếu hiến tim anh sẽ chết không?

Người đàn ông mếu máo, lại quỳ xuống cầu xin.

– Cứu… Tũn…

Bác Minh đến báo cho người nhà biết rằng đã có người hiến tặng tim. Bố Linh Anh vui mừng khôn xiết, ông hứa sẽ hậu tạ.

Người đàn ông kia hớn hở điểm chỉ vào tờ xác nhận hiến tạng! Cuộc phẫu thuật phải diễn ra ngay trong đêm bởi Linh Anh đã quá yếu.

Hai chiếc xe được đẩy vào trong phòng phẫu thuật. Người đàn ông nhìn Linh Anh đang bất tỉnh cười toe toét, luôn miệng gọi tên Tũn. Cho đến khi thuốc mê có tác dụng, Anh ta vẫn luôn miệng nở nụ cười…

Phẫu thuật thành công, vì vội vã đưa Linh Anh về thành phố hồi sức, bố Linh Anh để lại một khoản tiền mong bác sĩ giúp cho người đàn ông kia. Mạng người liệu có thể trả bằng tiền sao? Đúng vậy, người thành phố luôn tính mọi thứ bằng tiền. Bác sĩ Minh chua xót nghĩ cho người đàn ông. Vì anh ta là trẻ mồi côi, theo giấy chứng minh, bệnh viện đã đưa về địa phương an táng. Người ta đoán già đoán non rằng tên ngốc đó vì điên khùng đi ra quốc lộ mà bị tai nạn xe…

Bác Minh thở dài nhìn Linh Anh đang đông cứng, hai hàng nước mắt rơi trên má, xuống cổ. Bác đưa chiếc khăn tay cho Linh Anh.

Linh Anh rời bệnh viện với địa chỉ ân nhân của mình mà bác Minh đưa. Đó có phải Ngốc? Có phải là người đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô bao năm nay? Nhưng mà… sao cô lại là Tún? Cô chưa bao giờ gặp Ngốc ngoài giấc mơ?

Chiếc xe khách dừng bánh, cô bước vào ngôi làng trong địa chỉ. Đây chính là nơi bà ngoại ngày trước đã sống. Cô giật mình nhìn mọi thứ xung quanh. Nó… quá đỗi giống trong giấc mơ… tay cô nắm chặt lấy chiếc túi xách. Cô thật sự sợ hãi! Sống lưng cô lạnh buốt, cảm giác như có ai đó đang đi theo mình, cô quay nhanh người lại, không có ai cả! Cô bước đi thật nhanh, tìm ngôi mộ của người tên Lê Văn Phúc.

Ngôi mộ khá dễ tìm bởi bác Minh đã mô tả chi tiết cho cô. Ngôi mộ đã cũ, cỏ mọc um tùm, bát hương lạnh ngắt không có bao nhiêu chân hương. Đã lâu quá rồi chẳng có ai đến đây dọn dẹp, hương khói. Cô ngồi xuống nhổ bớt đi những cỏ dại mọc xung quanh bia mộ, lấy tay lau đi lớp bẩn bám nhiều ngày trên bia mộ, thắp một ném hương.

– Có phải chú chính là người trong giấc mơ của cháu?

Cô lẩm bẩn. Chú yêu Tũn đến như vậy? Nhưng hình ảnh trong trái tim của chú phải chăng đang hiện lên qua giấc mơ của cô. Một kẻ ngốc chẳng có gì, chỉ có một trái tim đẹp, đầy ắp một tình yêu trong sáng. Nhưng mà… cô không phải Tũn. Nếu chú biết rằng, người đang giữ trái tim của chú không phải Tũn liệu chú có khóc nhưng cô vẫn thấy? Tại sao? Tại sao chứ? Chú đã yêu Tũn như vậy thì tại sao chú lại nhận nhầm cô là Tũn. Mà không… trong giấc mơ đó chính là cô…! Tại sao lại như vậy chứ? Cô không thể tìm được câu trả lời cho bản thân mình.

Cô trở về thành phố lúc nửa đêm, cơ thể vô cùng mệt mỏi! Lúc này cô mới hiểu sự cô đơn khi sống một mình. Tự nhiên cô thấy nhớ ngày còn đại học, mỗi lần viết báo thực tập, cô thường sẽ thức trắng đêm. Những đêm muộn như thế, sẽ có mẹ pha sữa nóng mang lên tận phòng, nhắc nhở cô ngủ sớm giữ gìn sức khỏe. Sống mũi cay cay, cô nhớ mẹ! Cô mở túi sách, lấy chiếc điện thoại đã hết pin từ lúc nào. Cắm bộ sạc, mở máy, những tin nhắn từ tổng đài không ngừng báo cuộc gọi lỡ. Cô nhấn nút gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.

– Con làm gì mà không nghe điện thoại thế? – Mẹ cô vội nói chen lẫn mừng rỡ với một chút lo lắng.

Nghe thấy giọng mẹ, hai hàng nước mắt bỗng không ngừng rơi xuống, suýt nữa cô đã òa khóc. Bỗng nhiên cô nhớ đến Ngốc, liệu có bao giờ Ngốc như cô lúc này, có bao giờ trong một lúc tỉnh táo nào đó, Ngốc nhớ, thèm cảm giác ấm cúng của một gia đình? Đã có ai quan tâm, chăm sóc cho Ngốc?

Bạn đang đọc Có Một Người Như Ngốc! của Hwang Ha Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.